Kết thúc nghi lễ, quốc kỳ được kéo lên cao, lá cờ tung bay trong gió, trong hoàn cảnh âm thanh còn chưa tắt, các học sinh nghe thấy kèm theo cả tiếng còi lẫn với tiếng lục tục giải tán trở về lớp. Có người nhỏ giọng thảo luận: “Tin tức lớn nè, mấy người đã nghe nói chưa? Năm nay Tứ Hiệu Liên Trại được tổ chức sớm…”
“Nghe rồi, trong nhóm lớp vừa báo, vừa đọc xong tay tôi run bần bật luôn.” Một người khác phụ họa.
“Có thật không, bốn trường đấu vòng tròn sớm ấy hả? Trước đây chẳng phải luôn tổ chức sau kỳ thi giữa kỳ sao?”
Lúc nói chuyện, mấy bạn học này lên cao giọng.
Bọn họ hoàn toàn không kiềm chế được sự kích động trong lòng, nghe thấy sáu chữ “bốn trường thi đấu vòng tròn” còn có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều so với “thi đấu bóng rổ”, “thi đấu Esports”.
Theo lý mà nói, bình thường các kiểu thi cử nhàm chán khô khan thế này học sinh phải cảm thấy không hứng thú mới phải.
Nhưng… Tứ Hiệu Liên Trại khác hẳn.
———-Đối với học sinh của Lục Trung Lâm Giang mà nói, xem bất kỳ cuộc thi đấu nào cũng kém nhiệt huyết và sôi nổi so với cuộc thi năm ngoái.
Đầu tiên, quy định của cuộc so tài Tứ Hiệu Liên Trại không giống với những cuộc thi khác.
Nó không hề chặt chẽ nghiêm cẩn đến thế, bốn trường học kết hợp, trên danh nghĩa là thi đấu giao hữu, quy định của cuộc thi còn mang tính giải trí cao hơn.
Do thí sinh dự thi đấu trực tiếp với nhau tại hiện trường, cho nên cũng được bố trí khán đài, người xem có thể đồng thời quan sát ứng cử viên của trường mình. Mỗi vòng không có cùng quy tắc, có đề bài thi xem ai nhiều cách giải hơn, có đề lại thi về tốc độ.
Có thể nói, Tứ Hiệu Liên Trại đã giúp phương diện thưởng thức và giải trí đạt tới mức độ cao nhất.
Dĩ nhiên có thể khiến người khác kích động đến như vậy, cũng không hẳn hoàn toàn do quy chế hấp dẫn của cuộc so tài.
Cái quan trọng nhất chính là năm ngoái, Lục Trung Lâm Giang bọn họ cử một tuyển thủ xuất trận không khác gì Ma vương gϊếŧ người.
Trong phòng họp, tất cả thí sinh dự thi đều ngẩng cao đầu đầy ý chí chiến đấu.
Cố Diêm Vương dẫn các học sinh hô khẩu hiệu xong, lại giải thích ngắn gọn về sắp xếp cuộc thi: “Còn chưa đến hai tuần nữa là tới Tứ Hiệu Liên Trại. Khoảng thời gian này các thí sinh tham gia thi cần thường xuyên tới tập trung huấn luyện để chuẩn bị cho cuộc thi. Còn thầy sẽ lên kế hoạch cho các em…”
Hứa Thịnh còn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện thi đấu vòng tròn đã bị những thí sinh khác ra sức kéo trở lại vách núi cao dốc.
Bạn học ngồi trên cậu lại gần, xấu hổ bày tỏ nói: “Học thần, trận đấu năm ngoái cậu đấu thực sự quá đẹp trai.”
“Hả?” Hứa Thịnh hoàn toàn không biết cậu ta đang nói gì, cậu dịch sang bên cạnh, định bụng kéo giãn khoảng cách: “Đúng vậy.”
Cậu thật sự không biết Thiệu Trạm đã đạt được gì trong thi đấu vòng tròn.
Vậy nếu có hoạt động lớn như thế, trường học sẽ cho nghỉ.
Rất khó nói hôm đó cậu có ở trường hay không, có lẽ xác suất đến quán net vẫn cao hơn.
Có người dẫn đầu mở ra đề tài, nhanh chóng lan truyền ra các thí sinh dự thi khác.
“Toàn bộ trận chung kết hôm đó hai mắt tôi không dám chớp lấy một cái, bây giờ vẫn còn nhớ được mỗi chi tiết nhỏ lúc cậu giải đề đó——–Mẹ nó quá kinh khủng, đây không phải tranh giải nữa, đây thật sự là trên cơ*. Trận chung kết năm ngoái so tài với đám người Anh Hoa, lúc có kết quả học sinh Anh Hoa mặt đen sì.”
“Nhất là trận cuối cùng, tốc độ giải đề của cậu khiến lãnh đạo trường Anh Hoa chứng kiến đến ngơ người luôn.”
“…”
Đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ như thế, chuyên gia học tra 24K Hứa Thịnh như ngồi trên bàn chông.
Có thí sinh dự thi lớp 10 mới tới, bày tỏ sự nghi hoặc với cuộc thảo luận đột nhiên bùng nổ xung quanh: “Năm ngoái thế nào, rất lợi hại sao?”
Thí sinh lớn tuổi hơn đi tới vỗ một cái lên gáy cậu ta, nói: “Năm ngoái học thần cũng tham gia thi đấu vòng tròn với thân phận học sinh lớp 10 đấy, truyền thuyết khiến bốn trường sợ hãi em cũng không biết hả? Em có phải học sinh Lâm Giang chúng ta không thế? Chiến đến mức Anh Hoa gọi ba, trình độ lợi hại như thế em còn không cảm nhận được sao?”
“Năm ngoái học thần trong cuộc tranh tài, đẹp trai muốn chớt.”
Mọi người đều biết xếp hạng của bốn trường trong thành phố A, Lục Trung Lâm Giang không phải trường có danh tiếng cao nhất. Trường Thực nghiệm Anh Hoa mới là hạng nhất, là một ngôi trường lâu năm nhiều kinh nghiệm, tỷ lệ lên lớp cao dọa người, bao nhiêu năm rồi vẫn luôn trèo lên đầu Lục Trung Lâm Giang.
Mà năm ngoái Lâm Giang xoay mình đánh một trận đẹp như vậy!
Không ngờ lại trên cơ!
Trên cơ là khái niệm gì, đại Ma vương thi đấu vòng tròn không phải tự nhiên mà thổi phồng.
Hứa Thịnh nhìn về phía slide powerpoint phía trước, còn chưa hiểu rõ toàn diện chuyện Thiệu Trạm đoạt cúp, cho nên không ý thức được chuyện này giỏi giang đến cỡ nào.
Sau khi nhóm thí sinh này cậu một lời tôi một lời nói ra nói vào về tình hình tiến hành thi đấu, cậu mới ý thức được.
Tứ Hiệu Liên Trại không phân biệt khối lớp, nhưng đi thẳng được tới trận chung kết cuối cùng đều là thí sinh lớp 12 tham gia dự thi———–Đây gần như là một trận so tài ngầm dưới danh nghĩa thi đấu vòng tròn vậy.
Nội dung học của học sinh lớp 12 nhiều hơn bọn cậu rất nhiều, người khối dưới rất khó bước tiếp thắng được bọn họ.
Vậy mà Thiệu Trạm mới là học sinh lớp 10 đã gϊếŧ thẳng tới trận chung kết, hơn nữa trên sân so tài còn trên cơ đánh thắng Anh Hoa, nghe nói bây giờ học sinh Anh Hoa nghe thấy hai chữ Thiệu Trạm sẽ hồi tưởng lại cảm giác khiến người ta hít thở khó khăn trên sân đấu.
Hứa Thịnh phát hiện ra mình ngây thơ đến mức nào, ngây thơ đến mức không thể chịu được làn sóng tấn công của trường học vì cuộc bình chọn giáo thảo.
Quên không đăng xuất tài khoản đã là cái gì?
Thi tháng đã là cái gì?
Làm đại diện tạm thời của nhà trường lên phát biểu đã là cái gì?
…
Những thứ này đứng trước Tứ Hiệu Liên Trại, cho xách giày trước cuộc thi này cũng không xứng.
Tại sao lúc ấy có chút trở ngại nho nhỏ đã muốn nghỉ học chứ?
Càng biết được những chuyện này, Hứa Thịnh càng muốn rời khỏi thế giới, cậu nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên cạnh mình, bây giờ cậu rất muốn leo lên, sau đó không quan tâm tới người khác, dũng cảm quên mình nhảy từ tầng 5 xuống.
Hứa Thịnh mang theo một chồng bài thi thật dày, định trở về lớp.
Nhưng trong phòng họp, các fan nam fan nữ của Thiệu Trạm hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, Hứa Thịnh còn chưa ra tới cửa, những thí sinh khác ngồi cách xa đã chen chúc tới: “Học thần, em tin tưởng anh, năm nay có anh ở đây, chắc chắn có thể giữ lại hạng nhất cho Lâm Giang chúng ta.”
Một bạn học khác cười hì hì thò đầu ra từ sau lưng những người khác nói: “Hạng nhất của học thần không phải ván đã đóng thuyền rồi sao? Dùng từ nào đã nói nhỉ, …à liên bá*!”
*liên bá = giành được nhiều chức vô địch liên tiếp.
“Không xảy ra sự cố, sẽ là liên bá!”
“Chắc chắn phải liên bá, các cậu xem Tieba chưa? Đã có người bắt đầu viện trợ rồi.”
“…”
Trong lòng Hứa Thịnh thầm nghĩ, lại còn liên bá, đến lúc đó ngay vòng đầu tiên cậu đã phải quỳ xuống gọi người khác là ba rồi.
Hứa Thịnh bị đám thí sinh này vây quanh, mãi không thể thoát ra được, trong ngoài bị vây đến ba vòng người.
Cũng may “Thiệu Trạm” cao, nếu không chắc chắn sẽ bị chặn đến mức thở hổn hển.
Hứa Thịnh hất cằm lên, cầm bài thi cố thoát khỏi đám người, trong lúc lòng đang như tro tàn thì thấy một cơ hội sống sót———“Bản thân” cả người bốc hơi lạnh đi tới từ đầu kia của hành lang. Xem ra hoạt động ở sân trường đã giải tán.
Đúng là giải tán rồi.
Sau khi Thiệu Trạm về lớp không thấy người đâu, đoán là cậu vẫn còn đang họp, sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy đi lên tìm cậu.
Hứa Thịnh bắt được ân nhân cứu mạng, lúc bốn mắt nhìn nhau, cậu dùng khẩu hình không tiếng động nói: Đến đây.
Cứu tôi.
Trong phòng họp, từ khi từ “liên bá” được nói ra, cuộc thảo luận còn ồn ào hơn, kẻ bàn người tán, cũng quên mất đề thi mà Cố Diêm Vương vừa mới phát xuống, không ai chú ý trong phòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người. Trên người cậu trai mặc áo phông hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh trong phòng họp. Cậu đi từ cửa sau vào, đến khi đi qua gần mỗi người cũng không ai dám lên tiếng, tự giác nhường đường cho cậu———-
Sau sự kiện ở căn cứ Lục Châu, uy lực của hai chữ Hứa Thịnh còn mạnh hơn cả lúc trước.
Trước đây từng nghe nói cậu ta đánh nhau.
Bây giờ còn đánh thật, mà còn đi chọc tới cả học sinh của những trường khác.
Không chỉ danh tiếng vang dội mà còn khiến cho người khác không dám đến gần.
Thấy “Hứa Thịnh” xuất hiện, mấy bạn học tỏ ra không hiểu: “Sao giáo bá lại tới?”
“Không biết, nhắc tới giáo bá là thấy sợ. Sao cảm giác cậu ấy nhìn tôi một cái, tôi có ảo giác mình đang sống trong mùa đông?”
Đương nhiên những lời bàn tán này biến mất trong nháy mắt sau khi “Hứa Thịnh” chìa tay ra cho “học thần”, “Hứa Thịnh” cũng không nhìn bọn họ, giọng nói thiếu niên lạnh lùng vô cùng: “Bàn tán xong chưa?”
“…”
“Bàn tán xong rồi có thể trả lại bạn cùng bàn cho tôi không?”
“…”
“Hứa Thịnh” nói xong, không đợi ai đáp lại, nắm lấy cổ tay “học thần”, kéo thẳng cậu ra ngoài.
Đến khi ra khỏi phòng họp, Thiệu Trạm mới buông tay ra nói: “Bình thường chẳng phải cái gì cũng dám nói sao? Bây giờ lại câm rồi?”
Chủ yếu vì Hứa Thịnh bị đè ép đông quá, năng lực phản ứng cũng nhanh chóng xuống dốc.
Đổi lại bất kỳ một học tra nào khác biết mình có thể trở thành “ánh sáng trường học”, mang “nhiệm vụ liên bá” đi tham gia thi đấu cũng sẽ không quá lạnh nhạt, yên tĩnh được.
Chỉ là Hứa Thịnh cũng không ý thức được đang khi trong đầu suy nghĩ đến hốt hoảng, điên cuồng loading “Con mẹ nó phải làm thế nào?”, sau khi thấy Thiệu Trạm đã bình tĩnh lại được.
Chuyện gì vậy?
Giáo bá và học thần, hai người này??
Hai người đi ngược lại, để lại số học sinh dự thi mất trật tự đông đúc trong phòng họp, bị chấn động đến mức cái gì liên bá, cái gì Tứ Hiệu Liên Trại cũng suýt chút nữa quên mất rồi.
Tiết sau là giờ Thể dục, không cần phải vội vàng về lớp, phía bên phải cửa cầu thang của tầng 6 đều là mấy phòng học để trống, bình thường không có ai đi qua.
Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang, cậu giơ tay lên cởi hai khuy áo ra, đưa tập bài thi cho Thiệu Trạm: “Cho cậu, Cố Diêm Vương vừa mới phát.”
Thiệu Trạm đứng bên cạnh cậu, dựa lan can nhận lấy.
“Tứ Hiệu Liên Trại…”
Hai người đồng thời mở miệng.
Hồi lâu, Thiệu Trạm cầm tập bài thi nói: “Cậu nói trước.”
Hứa Thịnh: “Cậu có thể nghỉ học không?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “Nghỉ học cũng được.”
Hứa Thịnh vò mái tóc, sau đó rũ tay xuống, chống tay trên bậc thang, còn nói: “Được rồi, để tôi chết đi.”
Mức độ suy sụp của Thiệu Trạm thấp không hề kém Hứa Thịnh, trong nghi lễ kéo cờ lãnh đạo nói cái gì cậu đều không nghe lọt tai.
Thật ra mức độ khó của câu hỏi trong Tứ Hiệu Liên Trại không cao, nhưng dựa vào thành tích của Hứa Thịnh, đề thi cơ bản của thi tháng vẫn có thể thi thành như vậy, bảo cậu ấy làm đề thi so với lên trời cao còn khó hơn.
Nếu như vào ngày diễn ra Tứ Hiệu Liên Trại hai người vẫn chưa đổi trở lại, Hứa Thịnh phải dùng tên cậu đi thi đấu.
Thiệu Trạm không dám nghĩ đến chuyện này.
…Nhưng mà hình như cũng không có tệ hại đến thế.
Thiệu Trạm cuộn tập bài thi lại, cuối cùng nghiêng đầu, thấp giọng cười một tiếng.
Hứa Thịnh nghi ngờ Thiệu Trạm sắp điên: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy sau khi gặp cậu”, Thiệu Trạm nói, “Tất cả mọi điều không thể trên thế giới này dường như đều biến thành có thể.”
Cho dù là chuyện hoán đổi thân thể không có cách nào dùng khoa học để giải thích, hay là cuộc sống càng ngày càng náo loạn.
Hay là càng ngày càng gần gũi hơn…với người nào đó.
Hứa Thịnh ngây người.
Thiệu Trạm: “Thời gian còn hai tuần nữa, vẫn còn cách.”
Lời này nói không sai.
Biện pháp là thứ con người nghĩ ra được.
Sau khi tan học, Hứa Thịnh tìm kiếm trên điện thoại nửa ngày: Cột thu lôi.
Lúc trước cứ muốn tránh tiếng sấm nổ, ngược lại bây giờ phải mong nó tới.
Hứa Thịnh suy nghĩ một chút, lại xóa đi.
Trang phục cách điện cũng vô dụng, xem ra không tin được khoa học.
Hứa Thịnh tuyệt vọng nhắm hai mắt, trong tích tắc vừa nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến mặt trái của khoa học.
——–Huyền học*.