Hai người cứ như vậy nắm tay nhau dưới ngăn bàn một lúc.
Hứa Thịnh nằm xuống, một tay khác đệm dưới đầu, nghiêng đầu cười: “Là cậu muốn dắt tôi đi.”
Thiệu Trạm không phủ nhận.
“Hai em học sinh lớp thầy, gần đây trong giờ học có gì bất thường không?” Trên hành lang ồn ào, Cố Diêm vương và một giáo viên khác đi kiểm tra như thường lệ, “Bọn nhóc nghịch ngợm, còn biết trốn cơ…Để tóm được mấy cặp yêu nhau tôi có thể lượn vài vòng quanh trường luôn, tốt nhất đừng để tôi bắt được.”
Giáo viên kiểm tra đi cùng lau mồ hôi: “Gần đây hai đứa chúng nó rất nghiêm túc trong giờ học, không có gì bất thường cả.”
Cố Diêm vương: “Hôm qua tôi đi rừng cây nhỏ, hôm nay định đổi trận địa, buổi tối thầy đi cùng tôi đi.”
Thầy đi kiểm tra cùng buộc phải tiếp nhận nhiệm vụ truy sát tình nhân nhỏ với Cố Diêm vương: “Được rồi chủ nhiệm Cố.”
Đang khi nói chuyện, Cố Diêm vương đi ngang qua lớp 6, hai tay chắp sau lưng, đối mặt với ông là những gương mặt bồng bột phấn chấn tinh thần, mặc dù đôi trẻ không bị đưa ra trước vành móng ngựa, thế nhưng ông vẫn rất thoải mái, chỉ như vậy thôi. Ông đi tới cửa lớp 11-7, nghiêng đầu: “…”
Hơn một năm Hứa Thịnh đấu trí so dũng khí vừa thích vừa ghét Cố Diêm vương, phương diện này rất nhạy bén, gần như cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ sau lưng mình. Cũng may động tác nhỏ của cậu và Thiệu Trạm giấu sâu trong ngăn bàn, không dễ dàng bị bắt được.
Chờ Hứa Thịnh buông tay ra, quay đầu lại nhìn, quả nhiên đối mặt với gương mặt to đùng của Cố Diêm vương.
Mặt Cố Diêm vương dí sát lên cửa sổ, ánh mắt sáng như đuốc: “Hai em đang làm gì thế?”
Hùng sư ngủ say trong suy nghĩ của ông, cùng với học sinh ông tự hào nhất… Hai đứa chúng nó kề sát nhau gần như vậy, đang làm gì nhỉ?
Hứa Thịnh hiếm khi nào có cảm giác bị bắt thóp, cảm thấy rất căng thẳng, bình thường chơi game trong giờ còn chưa từng căng thẳng như thế: “…Giảng đề.”
Bảo giảng đề cũng không phải nói láo, đúng là đang giảng mà.
Chỉ là hình tượng giảng bài cho nhau có hơi không đứng đắn.
Trước mặt Hứa Thịnh đúng là có bày một quyển sách Toán học, Cố Diêm vương không truy cứu nhiều: “Dọc đường đi tới cửa lớp các em ồn ào như vậy, kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi. Gần đây cũng kiềm chế, hi vọng thi giữa kỳ các em có thể phát huy trạng thái tốt nhất. Điều quan trọng nhất với một học sinh vẫn là học tập, đừng để mấy thứ yêu đương gì đó làm ảnh hưởng. Nam sinh, giữa nam sinh và nam sinh với nhau…cũng phải giữ vững khoảng cách một chút.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Đám người vì muốn cướp bịch mỳ giòn mà ôm Hầu Tuấn Đàm Khải thật chặt: “…”
Hồi lâu, Hầu Tuấn tìm được lý do chính đáng bảo vệ bịch mỳ, hô: “Có nghe thấy không, mời giữ khoảng cách với tôi nhá!”
Con mẹ nó giữa nam sinh và nam sinh cũng phải giữ khoảng cách với nhau.
Phong cách của Lục Trung Lâm Giang đúng là nghiêm ngặt.
Tình yêu gà bông giống như một viên kẹo chua bị người ta giấu trong lòng bàn tay, ẩn núp trong đám người ồn ào huyên náo, chỉ có hai người tự biết người vẫn luôn ở bên cạnh người kia là bản thân mình. Hứa Thịnh chờ sau khi Cố Diêm vương đi khỏi mới nhớ ra phải hỏi Khang Khải xem cuộc bình chọn hội họa có tiến hành thuận lợi không.
Sau khi tắt chế độ máy bay, tin nhắn nhận được trong thời gian đó cứ ào ào ập tới.
Cách một hồi lại có một tin nhắn mới nhảy ra, ngoài ý muốn, Khang Khải ngậm miệng không nói gì về cuộc thi lần này, toàn bộ quá trình đều chỉ kể chuyện về cậu.
-Con bà nó!
-Hứa Thịnh, anh đúng là đại ca!
Hứa Thịnh sờ mũi, cậu có giàu trí tưởng tượng hơn nữa cũng sẽ không nghĩ tới chuyện cái tên “Vô Danh” vừa mới đưa ra đã gây chấn động như thế, ngay cả truyền thuyết liên quan tới cậu cũng bị lan truyền với tốc độ khó mà tưởng tượng nổi: Thành phố C có một họa thần rất thần bí, ngay cả tranh giải cũng không tham gia, còn bị ngài Dương một đường đuổi giết.
Hứa Thịnh không thừa tinh lực để suy nghĩ nhiều.
Dưới sự không ngừng nhắc nhở của giáo viên bộ môn, Hứa Thịnh cảm nhận kỳ thi giữa kỳ sắp tới giống như một con mãnh thú, đang càng ngày càng ép tới gần cậu hơn. Tuy bây giờ cậu nói không còn bài xích học tập, nhưng cũng không đến mức biến thành một học sinh có nhiệt huyết học tập quá lớn, mỗi ngày đều làm bài tập. Mỗi khi giáo viên ôn tập trên lớp, việc bám sát theo kiến thức đã học đã là cực hạn.
Nhiều hơn nữa cậu không làm được.
Bây giờ Hứa Thịnh vẫn là một nhân vật hot trong đề tài bàn tán của Lục Trung Lâm Giang, nhưng mà nội dung trên Tieba đã chuyển từ đồng phục học sinh sang kỳ thi giữa kỳ.
TOPIC: Mau đến đây đoán thử xem kỳ thi giữa kỳ sắp tới Thịnh thần có thể thi được bao nhiêu điểm?
Thịnh thần là biệu hiệu mới của Hứa Thịnh, nổi tiếng tương tự như học thần của Thiệu Trạm, sau khi đấu vòng tròn xong thì cùng được gọi là “Song thần Lâm Giang”, trở thành một nhân vật thần tiên được các học sinh khác cúng bái lạy lục trước khi thi, nhất là Hứa Thịnh.
Nguyên nhân chính là, Thiệu Trạm giỏi, đó là sự giỏi giang như thường lệ, từ khi nhập học đến giờ vẫn cứ xuất sắc như vậy. Nhưng Hứa Thịnh không giống thế, từ một người cả tiết không ngủ thì cũng là chơi game, hơn nữa còn là một nhân vật ngoài ý muốn từ trong bóng tối đột nhiên trở thành đại ca nổi dậy, khiến cho người ta chấn động.
Topic vừa được đăng lên, học sinh Lục Trung rối rít hăng hái suy đoán.
2L: Tôi đoán là bay thẳng lun lên hạng nhì.
3L: Như trên, tôi cũng cảm thấy là hạng nhì, xem ra Vạn niên lão nhị muốn đổi chủ rồi.
…
Hứa Thịnh không đọc mấy bài topic này, cho dù cậu có thấy được cũng sẽ không để tâm, chủ yếu chuyện này quan tâm cũng chẳng có ích gì, thực lực vẫn luôn như vậy rồi. Cậu cố gắng hết sức học tập, cuối cùng có thể thi cử thế nào cũng chẳng ai biết được.
Nhưng rõ ràng Thiệu Trạm không nghĩ như vậy: “Hùng sư ngủ say, kỳ thi giữa kỳ cậu định làm thế nào?”
“…” Hứa Thịnh bị cậu gọi như vậy cả người nổi da gà, nói, “Có thể đừng gọi tôi như vậy không?”
Hứa Thịnh suy nghĩ một chút, còn nói: “Nghĩ kỹ thử xem, thi kém ngược lại cũng rất thoải mái, tránh để bọn họ suốt ngày ôm lấy hi vọng không thiết thực với tôi. Nếu lão Mạnh tìm tôi nói chuyện, tôi sẽ nói cho bọn họ biết về câu chuyện nỗi đau của Trọng Vĩnh*.”
*”Nỗi đau của Trọng Vĩnh” là tác phẩm của Vương An Thạch. Câu chuyện miêu tả Trọng Vĩnh từ một thần đồng với tư chất phi thường cuối cùng lại trở thành một người bình thường do trình độ học vấn không đáp ứng được nhu cầu, thể hiện sự thương tiếc của tác giả dành cho Trọng Vĩnh, cho thấy rõ tầm quan trọng của giáo dục cùng với việc cố gắng đào tạo những người có tiềm năng và tài hoa, chứ không phải chờ nó dần xao nhãng rồi bỏ phí.
Cậu muốn cho bọn họ biết, cho dù có thiên phú tài năng cỡ nào cũng chưa chắc đã trở thành người tài.
Thiệu Trạm kinh ngạc với mạch não thiên phú khác thường của bạn trai: “Cậu còn biết nỗi đau của Trọng Vĩnh ư?”
Hứa Thịnh: “Tôi cũng không phải không biết chữ, bạn trai, có phải cậu hiểu lầm gì tôi không thế?”
Lúc này là giờ tự học buổi tối.
Vì muốn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi, ngay cả giờ tự học buổi tối bọn Hầu Tuấn cũng không chơi game nữa, cắm đầu giải đề.
Thiệu Trạm nhìn bài thi mẫu trước mặt, không nói gì, trong lòng đã có chủ định.
Mặc dù Hứa Thịnh không ngại thi kém, nhưng dù sao ở trong tình huống hiện tại là do cậu gây ra, là cậu ở trong thân thể cậu ấy thi được hạng nhì… Hơn nữa, cậu cũng không muốn để cậu ấy đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như thế, không giải thích được, chỉ có thể chạy đi bịa lý do nỗi đau của Trọng Vĩnh với Mạnh Quốc Vĩ.
Giờ tự học buổi tối trôi qua một nửa.
Mạnh Quốc Vĩ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, từ cửa truyền đến một tiếng “Báo cáo”. Mạnh Quốc Vĩ vừa cầm chìa khóa xe lên, thấy có người đứng ở cửa lại ngồi về chỗ: “Thiệu Trạm à… Sao thế? Có đề muốn hỏi à?”
“Vâng”, Thiệu Trạm đưa bài thi trong tay tới, “Vừa rồi em làm bài thi mẫu, bài văn này không biết nên viết từ góc độ nào.”
Mạnh Quốc Vĩ nhận lấy, cẩn thận xem xét đề bài một lần.
Rất dễ dàng để Thiệu Trạm tìm đề tài nói chuyện, Mạnh Quốc Vĩ vài ba câu đã chỉ ra góc độ phân tích đề bài, không cần nói nhiều hơn nữa, Thiệu Trạm sẽ tự hiểu ý nghĩa là gì. Mạnh Quốc Vĩ trả lại bài thi cho cậu: “Còn chuyện gì sao?”
Thiệu Trạm tỉnh bơ hỏi: “Kỳ thi giữa kỳ lần này vẫn là thầy Vương ra đề ạ?”
Thầy Vương mà Thiệu Trạm nhắc đến là tổ trưởng tổ Toán lớp 11, các kỳ thi lớn xác suất rất cao là thầy Vương này ra đề.
Mạnh Quốc Vĩ gật đầu, gật xong mới cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Thiệu Trạm thăm dò xong người ra đề thi, nói: “Không có gì.”
Mỗi giáo viên không có cùng phong cách ra đề giống nhau, nếu biết được người ra đề định hướng sẽ chính xác hơn rất nhiều.
Ví dụ như phong cách ra đề của thầy Vương, góc độ kiến thức khảo sát có đặc điểm riêng của mình.
Đương nhiên đây chỉ là một nhân tố ảnh hưởng rất nhỏ.
Chủ yếu vẫn là phải lập ra phương pháp học tập cho Hứa Thịnh, thật ra trước đây thi tháng đã hoán đổi một lần, còn bổ túc hơn một tuần huấn luyện cho Hứa Thịnh không ít điểm, nền tảng kiến thức cũng bổ sung được một nửa, thêm nữa trong thời gian biến thành Thiệu Trạm, Hứa Thịnh bị buộc phải nghe giảng trên lớp không ít.
Nhưng phương pháp hữu hiệu nhất vẫn là đột phá từng môn một, nếu như có thể tập trung vào một môn duy nhất, hiệu quả sẽ tăng gấp bội.
Như vậy cũng tốt hơn so với mỗi ngày học năm môn, nhưng năm môn cũng chỉ đạt tới 1. Nếu như mỗi ngày chỉ tập trung học một môn, như vậy một môn cũng có thể tiến bộ tới 5.
Nếu trước khi thi muốn Hứa Thịnh tập trung chỉ riêng môn Toán học, không phải là không có khả năng.
Sau giờ tự học buổi tối, Hứa Thịnh về phòng đi tắm, tắm xong có tâm tư muốn làm chút gì đó với bạn trai, gõ cửa phòng Thiệu Trạm. Thiệu Trạm thấy cậu, câu đầu tiên nói là: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Hứa Thịnh: “?”
“Thật ra không có cái gọi là thiên phú”, Thiệu Trạm đẩy cậu đến trước bàn học, dùng tư thế nắm tay nhét bút vào trong tay cậu, tiếp đó là một bài khích lệ, lạnh giọng nói, “Thiên phú chỉ là so với người khác càng cố gắng nhiều hơn để tìm ra được phương pháp học tập phù hợp với mình.”
Tóc Hứa Thịnh còn chưa lau khô, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật.
“Cậu không phải là không có thiên phú.”
“Cậu chỉ là cố gắng dùng thời gian vào chuyện khác, bởi vì chuyện yêu đương của bản thân mà bỏ ra công sức, bây giờ tôi hi vọng cậu có thể chia sẻ tình yêu của mình với chuyện…” Thiệu Trạm cố gắng không để giọng mình nghe quá lạnh lùng, “…học bù với tôi.”
Kế hoạch mà Thiệu Trạm xác định cho Hứa Thịnh rất hoàn thiện.
Phương pháp học tập này hoàn toàn khác với phương pháp giảng dạy của giáo viên trên lớp, dù sao giáo viên phải dạy học sinh của cả một lớp, không thể biết được hết khả năng mỗi người tới đâu để dạy riêng. Nhưng trải qua mấy lần bổ túc, Thiệu Trạm rất rõ khả năng bây giờ của Hứa Thịnh, cũng biết rõ nên bổ túc cho cậu thế nào.
Thời gian gấp rút, kỳ thi giữa kỳ lần này chủ yếu có rất nhiều câu hỏi có thể đoán trước được, cũng chia ra thành những phần bổ trợ.
Hứa Thịnh nhìn xấp đề viết tay của Thiệu Trạm, cùng với tài liệu giảng dạy trọng tâm, rơi vào yên lặng: “…”
Tại sao một học tra như cậu phải trải qua những thứ này mỗi ngày?
“Cậu nghiêm túc à?” Hứa Thịnh hỏi.
“Trong thời gian ngắn nói điểm số cao thật ra không khó”, Thiệu Trạm nói, “Hơn nữa lần này chỉ tập trung vào một môn thôi, hiệu quả sẽ thấy rất nhanh, phần kiến thức cơ bản cậu còn thiếu cũng không nhiều.”
“…”
Thiệu Trạm thở dài nói: “Cậu cũng không thể thật sự đi nói chuyện nỗi đau của Trọng Vĩnh với lão Mạnh được.”
Trong lòng Hứa Thịnh nói, xin lỗi.
Mặc dù rất khó tin, nhưng tôi thật sự có thể.
Hứa Thịnh cũng không biết bản thân có thể đạt được thành tích cao trong khoảng thời gian ngắn như vậy không: “Cậu tin tưởng tôi như vậy?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Cậu muốn nghe nói thật không?”
Hứa Thịnh: “…?”
Thiệu Trạm: “Tôi tin tưởng chính tôi.”
“…”
Đệt.
Cuối cùng Hứa Thịnh dùng suy nghĩ dù sao cũng được ở bên cạnh bạn trai mình, làm đề thì làm đề để thuyết phục bản thân.
Hơn nữa đúng là cậu cũng cần phải ôn tập và chuẩn bị cho kì thi, nỗi đau của Trọng Vĩnh chỉ là hạ sách thôi, không phải bất đắc dĩ sẽ không nói liều, có Thiệu Trạm ở bên cạnh cậu đã bớt khổ sở hơn rồi.
Hứa Thịnh ngồi xuống trong phòng Thiệu Trạm chưa được bao lâu, bọn Hầu Tuấn cũng mang bài tập tới.
Khác với Hứa Thịnh, bọn Hầu Tuấn chỉ hận không xin được Thiệu Trạm cho bọn họ học thêm, trước khi thi mấy người bọn họ mới gấp rút, đang lúc nước sôi lửa bỏng thì nhớ tới cái đùi lớn nhất của bọn họ vẫn là Trạm ca: “Bọn tôi đến tìm Trạm ca học tập…”
Hầu Tuấn vào trong cửa nhìn một cái, “Thịnh ca cũng ở đây à?”
Hứa Thịnh còn chưa kịp nói gì, Hầu Tuấn gật đầu nói: “Đúng rồi, bây giờ Thịnh ca đâu có giống ngày xưa, chắc chắn cũng muốn học tập tốt, kỳ thi giữa kỳ tung cánh lần nữa.”
Cậu là đại bàng hả?
Lại còn tung cánh.
Hứa Thịnh đang dùng quyển sách kê dưới tờ giấy nháp, nghe được hai chữ tung cánh suýt chút nữa đâm thủng giấy vào đùi.
Mấy người Hầu Tuấn gia nhập khiến căn phòng náo nhiệt hẳn lên.
Hứa Thịnh ngồi ở mép giường Thiệu Trạm, không tiện làm ra động tác gì, chỉ có thể đàng hoàng nhìn Thiệu Trạm vạch ra những phần quan trọng, một mình Thiệu Trạm hướng dẫn hết mấy người, suy nghĩ vẫn rành mạch như cũ.
Hứa Thịnh giải đề dưới sự hướng dẫn của Thiệu Trạm, lúc Thiệu Trạm giảng khoảng cách rất gần với cậu.
Thiệu Trạm đang nói dở, lòng Hứa Thịnh ngứa ngáy, muốn làm chút chuyện xấu, tay chạm vào cậu: “Khó quá đi à.”
Nhưng Thiệu Trạm kịp thời nắm tay cậu rút ra: “Tập trung.”
“…”
Hứa Thịnh chỉ đành thầm mắng một câu trong lòng, sau đó ghi nhớ kỹ lời giải.
Chỉ là còn chưa có nhớ xong, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.
Phía trên hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
Hứa Thịnh mở ra, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn.
-Làm xong anh có thưởng động viên.