“Là tạo hóa gì?” Tô Minh nhìn dưới chân sương khói lan tràn lộ ra cửa nhập đất, mắt chợt lóe, lạnh nhạt hỏi.
“Đại tạo hóa khiến tu vi phân thân này của ngươi bước vào chưởng cảnh!” Mắt ông lão lóe tia sáng kỳ lạ, cười dài, lời nói rõ to khiến Tô Minh nghe thấy mắt lóe tia sáng.
Tô Minh không hỏi thêm, bước chân nhấc lên vọt hướng lối vào sương khói, đi vào cửa nhập địa.
Tô Minh vào cửa này, trời đất thay đổi, trước mắt hắn bị ánh sáng chói lòa che đậy, bên tai tiếng ầm ĩ vang vọng, có cảm giác xuyên qua trong nước.
Lát sau, khi tất cả cảm giác đều biến mất, ánh sáng chói lòa trước mắt Tô Minh tan biến, hắn lại thấy rõ xung quanh, hắn đứng ở một ngọn núi chổng ngược.
Là ở chỗ cao nhất, nhưng lại là ở chân núi.
Tô Minh liếc mắt thấy trong núi bên dưới mười tu sĩ biến thành Hung Linh đang lao nhanh đi, mục tiêu là đỉnh núi dưới cùng.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, dù bề ngoài hắn dữ tợn nhưng tu vi hoàn toàn hồi phục. Tô Minh lắc người lao xuống dưới, tốc độ cực nhanh, dù hắn ở hàng chót nhưng mau chóng đến gần. Chỉ hơn mười mấy, bỗng nhiên núi lắc lư, mức độ của nó nếu tu vi của Tô Minh biến mất thì hắn sẽ rất chú ý, nhưng giờ thì loại lắc lư này đối với hắn là nhỏ bé không đáng kể.
Tô Minh nhảy người lên, như rơi xuống dưới, lao nhanh.
Núi rung lắc chừng vài giây sau bỗng nhiên có chín vị trí trong núi xuất hiện vòng sáng, chín vị trí nhưng lại có mười một tu sĩ biến thành Hung Linh.
Tô Minh đi ở dưới chót, hắn thấy vào lúc chín vòng sáng xuất hiện thì mười tu sĩ biến thành Hung Linh ai nấy như phát cuồng, vọt hướng chín vòng sáng. Trong đó một ít cường đại Hung Linh hoàn chỉnh chiếm một vòng sáng, nhưng nếu nhỏ yếu thì điên cuồng tranh giành.
Tiếng nổ vang vọng tám hướng, Tô Minh lao xuống dưới, thấy tu sĩ Niên Ngâm và một tu sĩ biến thành Hung Linh đang tranh đoạt một vòng sáng. Cùng lúc đó, trực giác cực kỳ nguy hiểm xuất hiện trong tinh thần Tô Minh. Dường như ngọn núi hắn ở vào giây phút này truyền thần niệm nguy hiểm cho tất cả sinh linh. Với thần niệm này, ánh sáng chín cái vòng sáng nhanh chóng biến tối. Tô Minh hiểu ra ngay, khi vòng sáng hoàn toàn tắt, hễ ai không ở bên trong sẽ bị thủy tiêu tư cách lần này, sẽ bị rút đi ký ức, thành cái giá phải trả muốn lấy truyền thừa.
Khi Tô Minh đến gần chín vòng sáng thì Niên Ngâm biến thành Hung Linh phát ra tiếng hét thê lương, đầu bị tu sĩ biến thành Hung Linh khác nuốt trọng, nhai nhóp nhép. Người này đứng trong vòng sáng, rít gào.
Mắt thấy chín vòng sáng nhanh chóng ảm đạm, cảm giác nguy hiểm trong tinh thần Tô Minh lại mãnh liệt hơn. Tô Minh không kịp suy nghĩ nhiều, lắc người lao hướng một vòng sáng gần mình nhất.
Tring vòng sáng này có một Hung Linh cỡ mười mét, người đầy bọc mủ bể ra, có nhiều chỗ đã khô cạn. Mắt Hung Linh đỏ thẫm, mê mang cùng điên cuồng, hiển nhiên phía trước nó thất bại qua mấy lần, bị rút đi ký ức bao nhiêu năm. Nhưng dù còn lại bao nhiêu ký ức thì ý thức yếu ớt đến từ linh hồn vẫn tồn tại, nó biết không thể để người khác cướp đi vòng sáng mình ở, không thể bị buộc ra khỏi vòng sáng, nếu không thì nỗi thống khổ bị rút ký ức, thất tình lục dục đối với ai đều là cơn ác mộng không thể tưởng tượng.
Khi Tô Minh đến gần thì Hung Linh hét lớn một tiếng, tay phải mập mạp nâng ấn pháp quyết chỉ vào hắn. Cái chỉ này trời đất ầm vang, nỏi lên gió to. Gió vòng quanh bốn phía, mau chóng ngưng tụ vào ngón tay của Hung Linh, cuối cùng hóa thành cầu vồng như có thể xé rách không gian bắn hướng Tô Minh đang lao tới.
Mắt Tô Minh lóe sát khí, thân thể chẳng những không lùi, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn. Tô Minh nhảy lên hướng tới phái dưới, giơ tay phải, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn tím đen bỗng lóe sáng, Uổng Sinh thương xuất hiện. Tô Minh nắm Uổng Sinh thương, khoảnh khắc ánh sáng vòng sáng hoàn toàn tối đi thì hóa thành tàn anh đụng chạm với cầu vồng.
Tiếng nổ ầm vang, Tô Minh xuyên qua cầu vồng bước vào trong vòng sáng, tốc độ nhanh khó tả. Trong ánh mắt của Hung Linh khác, chỉ thấy ánh sáng chói lòa và bên tai tiếc nổ ngập trời.
Khi ánh sáng tán đi, tiếng nổ chấm dứt, lộ ra trước mắt Hung Linh là Tô Minh đứng trong vòng sáng, bên ngoài vòng có một cái xác còn đang co giật, mắt trái cái xác cắm một thanh trường thương.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, chậm rãi rút ra trường thương, liếc bốn phía.
Chính lúc này, vòng sáng dưới chân Tô Minh biến mất, ngay sau đó cách chỗ này một khoảng lại xuất hiện vòng sáng, không phải chín cái mà là bảy.
Giây phút bảy vòng sáng xuất hiện thì tám Hung Linh trừ Tô Minh ra vội vàng vọt tới, dốc hết tốc độ, muốn từ trong bảy vòng sáng giành lấy một vị trí thuộc về chúng nó.
Tô Minh không nói một câu, không tranh giành vòng sáng của Hung Linh nào. Tô Minh nhìn chằm chằm một vòng sáng, ai giành với hắn liền giết ai!
Những Hung Linh này có lẽ lúc trước khi còn là tu sĩ thì không yếu, nhưng tại đây nhiều nắm, lần lượt đánh mất ký ức, đánh mất thất tình lục dục, bọn họ có lẽ càng điên cuồng nhưng thực lực không thể so sánh với trước.
“Đây là trò cới với ông lão Mộc Nha, nhiều năm qua vẫn không có ai thành công, chứng minh Mộc Nha không muốn ai thành công. Vậy nên cuối cùng tranh giành chắc chắn sẽ tồn tại một số cái khác ngăn chặn.” Tô Minh mắt chợt lóe, cất bước lao nhanh, mắt nhìn chằm chằm vòng sáng thứ nhất trong bảy vòng sáng.
“Chính là nó.”
Tiếng rít gào vang vọng, Hung Linh trên ngọn núi cùng tản ra, lao nhanh hướng bảy vòng sáng. Một lát sau, khi Tô Minh đến gần một vòng sáng thì có một Hung Linh rõ ràng cũng chọn nó.
Hung Linh này gần hai mươi mét, nhấc chân gần như vào vòng sáng cùng lúc với Tô Minh. Hung Linh gầm như sấm, nắm đấm tay phải đánh vào Tô Minh.
Tô Minh giơ lên Uổng Sinh thương chắn ngang trước mặt, tiếng nổ quanh quẩn. Tay trái của Tô Minh ấn trên tay phải, đẩy mạnh tới trước.
*Ầm!* một tiếng, Tô Minh lùi ba bước, tới mép vòng sáng. Hung Linh thì liên tục lùi bốn bước, ra khỏi vòng sáng, há to mồm định gầm hướng Tô Minh. Mắt Tô Minh lóe sát ý, há to miệng gầm trước trước Hung Linh.
Đây là tiếng gầm thứ nhất từ sau khi Tô Minh hóa thành bộ dạng dữ tợn này, sát khí ngập trời theo tiếng rống thoát ra khỏi thân thể, cuốn không gian xung quanh vặn vẹo. Hung Linh bản năng lùi mấy bước, con ngươi co rút, lắc người tránh đi vòng sáng Tô Minh đứng, xông hướng cái khác.
Cuộc chém giết tác khốc xoay quanh tranh giành bảy vòng sáng đạt đến mức độ kịch lấy. Một lát sau lấy cái giá hai Hung Linh chết, trong bảy vòng sáng đứng mỗi một Hung Linh.
Khiến Tô Minh đặc biệt chú ý là trong vòng sáng thứ bảy đứng một con Hung Linh cỡ bảy, tám mét. Bọc mủ toàn thân Hung Linh đều khô cạn, mắt rũ xuống, trán có dúm lông trắng. Nó đứng đó, người có sự tang thương, mắt đỏ rực, nhưng Tô Minh phát hiện đáy mắt ẩn chứa tỉnh táo. Đây là một Hung Linh có trí tuệ đầy đủ.
Làm Tô Minh chú ý Hung Linh này là vì nó chiêms cứ vòng sáng thì không có Hung Linh khác đi tranh giành, nếu nghĩ kỹ sẽ nhìn ra manh mối. Khi Tô Minh nhìn Hung Linh, dường như nó cũng phát hiện, nghiêng đầu liếc hắn.
Ngoài núi, trên sương khói, ông lão Mộc Nha mỉm cười nhìn tình hình này, mắt lộ tia sáng.
“Không tệ, không tệ, sát khí rất đậm, không phải là người chưa trải qua rèn luyện. Nếu thằng nhóc này có thể đạt được truyền thừa của lão phu, vậy lão phu sẽ không keo kiệt tạo hóa. Tộc nhân Tố Minh, đoạt xá Ách Thương, việc này thú vị, thú vị! Nhưng phải để tranh giành kịch liệt hơn, như vậy mới nhìn thấy càng nhiều.”
Ông lão liếm môi, nụ cười trên mặt phối hợp với biểu tình thì cảm giác tà dị càng đạm đặc hơn, bao gồm người lão toát ra tà khí vô tận.
Ông lão giơ lên tay phải xa xa chỉ núi dưới sương khói.
Chính lúc này, trên ngọn núi, vòng sáng Tô Minh và Hung Linh đứng lập tức tối đi, biến mất. Lần này trên ngọn núi càng thấp chỉ có hai vòng sáng!
Một hơi từ bảy vòng sáng biến thành hai cái, chớp mắt khiến cuộc tranh giành truyền thừa đạt tới mức độ điên cuồng.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bên trên sương khói, mơ hồ thấy bóng dáng ông lão Mộc Nha.
Cùng với bên dưới xuất hiện hai vòng sáng, trừ Tô Minh ra, sáu Hung Linh phát ra tiếng gầm dữ dội, mắt đỏ ngầu, dốc hết sức điên cuồng lao nhanh. Hai vòng sáng đại biểu bảy tên sẽ có năm thất bại.
“Đây là tuy tắc ngươi đặt ra sao?”
Tô Minh không để ý sáu Hung Linh lao ra, ngẩng đầu nhìn trong sương mù lô gìra ông lão như ẩn như hiện, mắt lạnh băng.
“Trong bảy tuyển ra hai, rồi tiến hành cuộc tranh giành khiến người vừa lòng, người cuối cùng có được đến truyền thừa hay không phải xem tâm tình của ngươi. Nếu ngươi không muốn thì sẽ khiến kẻ đó thất bại, hoặc là thưởng cho không rút đi ký ức. Chắc mấy năm nay ngươi luôn làm như vậy. Nhưng đó là quy tắc của ngươi, không phải ta!” Tô Minh ngoái đầu nhìn sáu Hung Linh lao nhanh đi, nhắm mắt lại.