Chương 1040: Trời Cao Của Ta

Trời Cao Của Ta

Nhìn thiên địa trống trải, bỗng nhiên sắc mặt Tô Minh tái nhợt. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc hắn mới khôi phục như thường. Từ trong thân thể hắn lại có một luồng sinh khí mênh mông dâng lên, vờn quanh bốn phía tạo thành khí thế ngập trời. Khí thế của Tô Minh cũng không ngừng kéo lên theo.

Phía sau, Kiếp Nguyệt màu xám, Kiếp Nguyệt màu đỏ và Kiếp Nguyệt màu vàng đồng thời xuất hiện rồi không ngừng chớp động. Mái tóc dài đến chân của Tô Minh phiêu diêu sau lưng hắn tạo thành hình tròn khiến giờ khắc này, hắn vô cùng yêu dị.

Hai con ngươi của hắn màu tím, bốn phía đều là tinh không màu tím, hắn đứng ở chỗ này chính là đứng đầu nơi đây!

– Lấy suy nghĩ của màu xám để tính cách thì không thể nào bắt chước được tình ý trong đó. Sống có gì vui, mạnh mẽ vẽ ra chỉ được hình chứ không được ý, mà lại còn làm tổn thương bản thân.

Tô Minh lẩm bẩm. Cũng may là hắn đã cắn nuốt được hơn phân nửa phân hồn Ách Thương nên mới khiến tổn thương bản thân khôi phục chỉ sau một ngụm máu tươi, nếu không thì nhất định thương thế sẽ nặng hơn.

– Tuy hai Ách Thương màu xanh và vàng đã hóa thành hai vạn phân thân bỏ chạy nhưng ta đã sớm đầy đủ, cắn nuốt những phân hồn Ách Thương khác chỉ là vì muốn lớn mạnh hơn. Hôm nay còn lại hai vạn phân thân, cắn nuốt cũng như dệt hoa trên gấm, không cắn nuốt cũng chẳng có gì đáng ngại với ta.

Hào quang màu tím trong mắt Tô Minh chợt lóe lên, hai mắt dần dần đóng lại.

Một lát sau, khi hắn mở mắt ra, cả Tây Hoàn Dị Địa nổ vang ngập trời, toàn bộ tám mươi vạn tinh không đều hóa thành màu tím, tử khí nồng đậm nhuộm đẫm cả trời cao nơi đây.

– Ta đã đầy đủ nên sẽ không vì hai phân hồn Ách Thương xanh vàng rời đi mà thiếu hai mươi vạn tinh không.

Tô Minh giơ tay phải lên rồi vung mạnh về phía trước. Tây Hoàn Dị Địa chấn động lần nữa rồi bắt đầu nhanh chóng phân liệt. Trong quá trình nổ vang, phân liệt, hai mươi vạn tinh không còn thiếu bỗng nhiên xuất hiện.

Kể từ đó, nơi này vẫn có trăm vạn tinh không. Nhưng trăm vạn tinh không không còn mười màu như ban đầu nữa mà chỉ còn một màu, đó là màu tím.

Đây là màu tím làm chủ!

Đây là màu tím vi tôn!

Tô Minh ngẩng đầu nhìn tinh không, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu Tây Hoàn Dị Địa, nhìn thấu trời cao.

– Hai vạn phân thân Ách Thương vàng xanh, Tô mỗ rất mong đợi một ngày nào đó các ngươi có thể nghịch thiên mà lên, có thể cắn nuốt hơn một vạn chín ngàn phân thân còn lại để khiến cho bản thân không ngừng hoàn mỹ hơn.

– Ta rất mong đợi.

Tô Minh cười nhạt.

Khu vực tinh không Tây Hoàn, hai đạo cầu vồng yếu ớt gào thét mà đi rồi ngay lập tức biến mất trong tinh không. Nhưng trong tích tắc bọn hắn biến mất thì có tiếng nổ yếu ớt vang vọng lên. Đây là do hai vạn tu sĩ tự bạo. Đây là vì bổn tôn Ách Thương tàn nhẫn, vì phòng ngừa Tô Minh truy tìm nên đã bỏ qua hai vạn tu sĩ làm bồi dưỡng mà có lựa chọn khác.

Trong tích tắc thân thể hai vạn tu sĩ bị phá hủy, trong phần lớn ngôi sao trong khu vực tinh không Tây Hoàn có gần như hai vạn tu sĩ nam nữ, mọi người cho dù là chém giết cũng tốt, đả tọa cũng được, bất kể là làm việc gì thì chỉ trong chớp mắt thân thể rối loạn. Dường như có một luồng lực lượng vô hình xông vào tinh thần bọn hắn chỉ trong chớp mắt rồi cắm rễ, ẩn mình sinh trưởng.

Trên một ngôi sao có tiếng khóc nỉ non của đứa bé vang vọng. Trong một ngóc ngách của ngôi sao này, một nữ tử cũng ở nơi đó, phía dưới tràn ngập máu tươi. Nàng mở to mắt, đã tuyệt khí.

Đứa bé bò ra khỏi thi thể của mẹ nó, tiếng khóc vang vọng. Bỗng nhiên thân thể nó run lên, tiếng khóc biến mất, quang mang màu vàng trong mắt nó chợt lóe lên rồi biến mất, khôi phục như thường.

Cùng lúc đó, ở trong thế lực trấn thủ Tứ Đại Chân Giới của Tây Hoàn Dị Địa, khu vực Âm Thánh Chân Giới có một chân vệ đang tuần tra bên ngoài. Bỗng nhiên người này chấn động rồi cúi đầu, khi ngẩng đầu, trong mắt hắn có một tia quang mang màu xanh nhanh chóng biến mất.

Trong Tây Hoàn Dị Địa, Tô Minh đạp không rồi biến mất ở trong tinh không màu tím. Lúc xuất hiện hắn đã ở chỗ có mười vạn tấm bia đá. Nhưng giờ phút này, tấm bia đá không phải mười vạn mà là tám vạn.

Giờ phút này, không khí tĩnh mịch, tất cả tu sĩ đều tái nhợt. Mọi người nhìn hai vạn tấm bia đá trống trơn, thần sắc lộ ra tia sợ hãi.

Bọn họ cũng đã sớm phát hiện ra bia đá của bọn họ đã trở thành màu tím.

Khi Tô Minh bước ra khỏi hư không, một luồng uy áp mãnh liệt không cần Tô Minh triển khai đã tự nhiên xuất hiện trong tâm thần mọi người. Uy áp này khiến bọn họ phải chủ động cúng bái, dường như chỉ hơi bất kính một chút là bọn họ sẽ hình thần câu diệt.

– Bái kiến chủ thượng!

Âm thanh run rẩy vang lên. Cũng không biết ai là người mở miệng đầu tiên, ngay sau đó mọi người rối rít, nhất tề cúng bái Tô Minh vừa đi ra khỏi hư không.

– Bái kiến chủ thượng!

Âm thanh rầm rầm vang vọng khắp nơi. Tô Minh nhìn qua đại địa, ánh mắt rơi vào vị trí trống trải vốn dĩ tồn tại hai vạn tấm bia đá Ách Thương vàng và xanh. Ánh mắt hắn chợt lóe lên. Lập tức chỗ trống trải vừa nãy đột nhiên chuyển động, từng tấm bia đá đột ngột mọc lên từ mặt đất khiến trong thời gian ngắn, những tấm bia đá nơi đây lại khôi phục từ tám vạn thành mười vạn.

Mười vạn tấm bia đá màu tím, trăm vạn tinh không màu tím, nơi này là tinh không của Tô Minh!

Mấy vạn người quỳ lại dưới đại địa, vô cùng run rẩy. Sự kính sợ, sợ hãi, vô số tâm trạng của bọn họ lúc này Tô Minh đều có thể dễ dàng nhận ra.

Tô Minh ở giữa không trung, bình tĩnh nhìn mấy vạn người dưới đại địa. Hắn không nói gì, tiếng cúng bái thật lâu vẫn không tiêu tan. Hắn càng không mở miệng thì lại càng khiến người ta hít thở không thông. Một luồng áp lực nặng trịch bao phủ trong tâm thần mọi người khiến bọn họ hô hấp khó khăn, trên trán cứ tiết mồ hôi. Đây chính là cảm giác khi sinh tử không do nằm trong tay mình. Giờ phút này, nó đã tạo thành dấu vết mãnh liệt khắc sâu trong linh hồn bọn hắn. Vô hình trung, bọn họ đã kính sợ Tô Minh đạt tới trình độ trước nay chưa từng có.

– Ta là người đứng đầu mảnh tinh không này.

Hồi lâu sau, Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.

Lời vừa nói ra, lập tức mấy vạn người lại cúng bái, âm thanh rầm rầm vang vọng. Tô Minh lạnh lùng tiếp tục nói:

– Bọn người muốn đi ra ngoài sao?

Những lời này truyền vào trong tai mỗi người nhưng không ai dám mở miệng, toàn bộ im lặng không nói gì.

– Ta sẽ cho các ngươi một ít thời gian, có lẽ là mấy chục năm, có lẽ là mấy trăm năm. Lần sau quay lại, ta sẽ dẫn những người đạt tu vi Vị Giới hậu kỳ rời đi để bên cạnh ta chém giết Chiến Thiên, lại càng mang theo các ngươi rời khỏi phế tích Thần Nguyên, cùng ta chiến đấu với Tứ Đại Chân Giới.

– Sau đó ta sẽ cho các ngươi tự do, cho các ngươi vinh diệu mà các ngươi nên được!

Rời khỏi Thần Nguyên, trong nháy mắt, hai từ tự do đã đánh sâu vào trong tâm thần mọi người, khiến bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra khát vọng không che giấu chút nào.

– Đời đời các ngươi đều ở trong Thần Nguyên. Ta là trời cao, là may mắn của các ngươi. Phải tu hành đến Vị Giới hậu kỳ. Vì chỉ có Tô mỗ mới có thể mang theo các ngươi đường đường chính chính tiêu sái bước ra khỏi phế tích Thần Nguyên.

– Lần sau ta quay lại sẽ chính là ngày mang theo bọn ngươi rời đi!

Tô Minh nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt quét qua người Chu Khang. Thần sắc Chu Khanh chết lặng, bộ dạng tâm đã chết khiến Tô Minh âm thầm thở dài. Hắn xoay người rồi bước vào hư không. Ngay lập lức thân ảnh của hắn liền biến mất trong hư không. Cùng lúc đó, mười vạn tấm bia đá màu tím bỗng bột phát ra ánh sáng màu tím vô cùng chói mắt.

Ngoài Tây Hoàn Dị Địa như có vô số ánh sáng màu tím xuyên thấu ra từ những cái khe, chiếu rọi bốn phía khiến Tây Hoàn Dị Địa cũng bị nhuộm thành màu tím. Tô Minh bình tĩnh bước ra từ trong một cái khe đó.

Khi bước ra, mái tóc dài của hắn khôi phục như thường chứ không còn màu xám nữa. Theo thời gian trôi qua, mặc dù Tô Minh không thể nào khống chế suy nghĩ biến hóa nhưng đã học được cách lợi dụng hoàn cảnh xung quanh để đối mặt với địch nhân, gián tiếp thay đổi cách nghĩ của mình để lộ ra tính cách bất đồng.

Trong nháy mắt Tô Minh đi ra khỏi Tây Hoàn Dị Địa, Chu Hữu Tài vẫn đang nhắm mắt đả tọa, cho dù là hai vạn cầu vồng màu xanh vàng lúc trước khuếch tán ra cũng không để ý thì nay lại mở mắt ra nhìn Tô Minh, mắt khẽ co rụt lại, lộ ra vẻ kỳ dị.

– Ngươi trở nên mạnh mẽ hơn.

Chu Hữu Tài bình tĩnh mở miệng, vẻ kỳ dị trong mắt càng thêm sáng ngời. Hắn chậm rãi đứng lên, một luồng chiến ý hiển hiện ra từ trong mắt. Giờ phút này, hắn hiển nhiên không còn là Chu Hữu Tài nữa mà là Chiến Tiên Trường Hà.

– Trên người ngươi có khí tức thần thông của ta, hẳn là trong Tây Hoàn Dị Địa, ngươi đã thi triển một thức của ta. Hơn nữa, khí tức của ngươi nhìn như bình thường nhưng lại có ý chí hồng hoang bị che dấu, khí tức muốn hủy thiên diệt địa!

Chiến ý trong mắt Chu Hữu Tài dần biến mất, khôi phục như thường, thâm ý sâu sắc nhìn Tô Minh một cái, cũng không nhiều lời.

Chẳng những hắn cảm thấy Tô Minh khác biệt mà giờ phút này, Hỏa Khôi lão tổ bên cạnh cũng đang kinh hãi vỡ mật nhìn về phía Tô Minh. Đối với Tô Minh, lúc trước Hỏa Khôi lão tổ cũng rất kính sợ nhưng hôm nay, gần như trong tích tắc nhìn thấy Tô Minh, thân thể hắn lại run rẩy. Uy áp đến từ trên người Tô Minh lại có thể khiến đại năng Chưởng Cảnh như hắn cảm thấy đáng sợ và kinh khủng.

Giống như trong thân thể Tô Minh đang ẩn giấu một luồng khí tức tà ác ngập trời, một luồng lực lượng muốn hủy thiên diệt địa. Uy áp vô tận tản mát ra khiến thân thể Hỏa Khôi lão tổ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh lộ ra vẻ kiêng kỵ mãnh liệt.

Nếu đổi lại là những tu sĩ khác thì có lẽ sẽ không cảm thụ được mãnh liệt như thế. Nhưng Hỏa Khôi lão tổ hắn cũng không phải là tu sĩ mà là dị tộc nên linh giác mạnh hơn không ít so với tu sĩ cùng cấp, có thể thấy được những thứ ẩn tàng nhiều hơn.

– Năm đó ta còn có thể đấu với hắn một phen. Hôm nay, nếu hắn dùng toàn lực xuất thủ thì không biết ta còn có thể kiên trì bao lâu?

Hỏa Khôi lão tổ thầm nghĩ, vẻ mặt a dua nhìn Tô Minh.

Hạc trụi lông bên cạnh nhìn thấy Tô Minh thì ngược lại, không có chút cảm giác nào. Nó nghênh ngang tiêu sái đi đến bên cạnh Tô Minh, xoay người, bộ dạng cao ngạo liếc nhìn Hỏa Khôi lão tổ.

– Ở trong Tây Hoàn Dị Địa có chút cơ duyên mà thôi.

Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt quét qua người Chu Hữu Tài rồi nhìn về phía tinh không xa xôi. Nơi đó là vị trí trấn thủ của Tứ Đại Chân Giới.

Dần dần, trong mắt Tô Minh lộ ra ánh sáng.

– Trụi lông, có muốn lấy nhục thể của ngươi về không?

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset