Chương 1070: Bây Giờ Hiểu Rồi!

Bây Giờ Hiểu Rồi!

Trong đám người, thiếu nữ gầy gò Mã Phi có cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Mã Phi thừa nhận cô cố ý không nói cho Tô Minh biết bí mật đất Chấn Danh, ý muốn xem Tô Minh bị cười chê. Dù sao Mã Phi bị sư phụ sắp đặt ở bên cạnh Tô Minh, khiến cô không thể cùng đồng bạn đi đại lục hạ giới chơi đùa, việc này khiến cô rất bất mãn. Hơn nữa từ nghĩ của Hứa Tuệ khiến Mã Phi thầm bất bình, vậy nên cô đã giấu giếm mọi chuyện, nhưng cô không ngờ Tô Minh có huyết mạch kim sắc, thậm chí là ba vị tông lão cũng phải cúi đầu. Mã Phi căng thẳng đi theo Tô Minh trở về đại lục, đã quên mất trước đó nhắc tới việc liên quan đất Chấn Danh.

Tiếng cười chói tai của mọi người quanh quẩn, họ hiếm khi có cơ hội ngay mặt cười nhạo một vị điện hạ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Giờ phút này tiếng cười càng lúc càng lớn, mượn tiếng cười trút ra ghen tỵ, hâm mộ trong lòng họ.

Ngược lại Tô Minh biểu tình vẫn bình tĩnh, chẳng có một chút biến hóa. Sau khi nghe ông lão sinh cảnh Bối Bang, mấy điện hạ khác giải thích xong Tô Minh thản nhiên gật đầu. Nhưng người hiểu Tô Minh nếu trông thấy tình hình này chắc chắn lòng lạnh lẽo, bởi vì hắn không phải là loại người rộng lượng, trừng mắt tất báo, vui buồn thất thường là những hình dung tốt nhất cho tính cách của hắn.

Ví dụ như mấy điện hạ bóng gió, ông lão sinh cảnh Bối Bang bỏ qua, Tô Minh nhìn thấy hết, nhớ trong lòng. Đám người ai cười to nhất cũng bị Tô Minh nhớ kỹ bộ dạng.

“Thì ra là vậy, cũng tốt, chẳng phải có hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi sao? Đạo ta đi trước.” Tô Minh gật đầu, nhấc chân đi hướng hư vô, bỏ lại tiếng cười của người xung quanh.

“Không lẽ là mất mặt quá nên vội vã rời đi?”

“Chắc chắn rồi, không ngờ trông Đạo Không điện hạ tinh minh thế mà hỏi ra vấn đề ngu dốt như vậy, chẳng phải là tự tìm trào phúng sao?”

“Nói không chừng tức quá đi đất Chấn Danh chỗ thứ nhất tìm về đẳng cấp lúc trước. Người này có thể liên tục diệt ngàn người khiêu chiến thì đương nhiên có thực lực, nói không chừng hắn sẽ thành công.”

“Thành công? Thời gian hai tiếng đồng hồ, trừ phi hắn là cường giả kiếp dương, nếu không thì tối đa chỉ năm, sáu bậc, không được đến bảy bậc như trước.”

Ngàn vạn người xung quanh cười ồ lên, bỗng nhiên có người kinh kêu.

“Thật sự đi đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, hắn, tốc độ nhanh quá, tốc độ này…”

Theo tiếng kinh kêu vang vọng, mấy người khác nhìn sang, họ trông thấy một cầu vồng đủ vạch phá hư vô, tốc độ mắt thường không trông thấy, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, xông vào chín chỗ đại lục thượng giới, đất Chấn Danh tại đại lục thứ nhất.

“Tốc độ này… Hắn có tu vi gì vậy?”

“Có lẽ chỉ có tốc độ cực nhanh, dù sao có hai tiếng đồng hồ, hắn không thể vượt qua nhiều bậc.”*

Trên đài sen, lúc trước mấy điện hạ nói xách mé liếc nhau.

Khi họ mới truyền thần niệm cho nhau thì ánh mắt ngàn vạn tu sĩ cũng vừa trông thấy. Ở trong mắt họ, cầu vồng do Tô Minh biến thành rơi vào đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến hư vô rung động bùng phát mãnh liệt.

*Ầm!*

Thanh âm mãnh liệt khiến ngàn vạn người tinh thần rung lên, biểu tình của họ thay đổi cực nhanh, bởi vì họ đều biết có thể làm thượng giới phát ra thanh âm như vậy, từ chỗ đất Chấn Danh thứ nhất truyền đến, chỉ có một đáp án.

Đó là… Tiếng đá rơi bậc thứ nhất, thành công vượt qua mới hình thành tiếng nổ.

“Xem như là đất Chấn Danh mỗi lần đều phải xông lại từ đầu, nhưng, nhưng, tốc độ nhanh nhất của bậc một là bao nhiêu? Ta còn nhớ là bảy giây, nhưng hắn…”

“Tại sao tốc độ nhanh như vậy? Người này… Người này làm sao vượt qua?”

Ngàn vạn người biến sắc mặt, mấy điện hạ cười nhạt, dù giật mình nhưng không có nhiều rung động, dù sao đây chỉ là bậc thứ nhất, bất cứ ai trong số họ đều có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Nhưng khi họ cười lạnh thì.

*Ầm!*

*Ầm!*

Hai tiếng kinh thiên động địa vang vọng khung trời, chốc lát sau phát ra từ đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, hình thành sóng âm gợn sóng càn quét bốn phía, dấy lên cuồng phong rít gào.

Giờ phút này, càng nhiều người biến sắc mặt, bao gồm mấy điện hạ lúc trước mỉa mai Tô Minh cũng biểu tình nghiêm túc.

Nhưng đám người chưa kịp suy tư cùng xáo động thì đột nhiên ba tiếng kinh thiên động địa liên tục lại vang lên trong khung trời. Ba tiếng nổ điếc tai như liền cùng hai tiếng trước, chấn động trời đất, rốt cuộc khiến mấy điện hạ lúc trước trào phúng Tô Minh biến sắc mặt.

“Đây… Đây là tốc độ gì?”

“Điều này không thể nào, đây là tầng thứ ba, người nhanh nhất tầng thứ ba cũng dùng gần hai mươi giây!”

Tiếng xôn xao nổi lên bốn phía, xung quanh ngàn vạn người có khá nhiều đứng bật dậy, giật mình nhìn hướng đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, biểu tình biến đổi như muốn chính mắt thấy.

Ngay lúc này, lại vang tiếng nổ chấn động tinh thần mọi người, lần này trong phán đoán của mọi người nên là bốn tiếng, nhưng sự thật không phải bốn tiếng mà là mười lăm tiếng!

Mười lăm tiếng kinh thiên động địa lay động khung trời, mặt đất như đứng lặng, thời gian như tạm dừng, tất cả tinh thần biến động đèu đông lai, tất cả thanh âm bị che ngoài tai, chỉ có tiếng nổ là vang vọng.

“Mười lăm tiếng, tại sao xuất hiện mười lăm tiếng?”

“Đây là cùng lúc vượt qua tầng thứ tư, tầng thứ năm, điều này sao có thể?”

“Trừ phi… Trừ phi là người này không có dựa theo quy tắc, mà là cưỡng bức chống lại!”

Tiếng ầm ĩ vang vọng mãnh liệt, không chỉ mấy điện hạ lúc trước trào phúng Tô Minh hoàn toàn biến sắc mặt, trừ thanh niên lạnh lùng, người đàn ông trung niên ôn hòa đứng cạnh họ ra, còn lại mọi người biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Ngàn vạn người xung quanh có khá nhiều người bay đến, lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ nhất. Bọn họ muốn nhìn gần Tô Minh làm sao thực hiện được.

Nhưng đám người mới bay lên thì lại vang mười lăm tiếng mãnh liệt điếc tai. Lần này bao gồm thanh niên mặt lạnh, người đàn ông trung niên ôn hòa, hai vị điện hạ từ khoanh chân đứng bật dậy, nhìn hướng đất Chấn Danh chỗ thứ nhất. Thậm chí ông lão sinh cảnh Bối Bang con ngươi co rút, đất Chấn Danh chỗ thứ nhất sau lưng cũng biểu tình khác biệt.

Mười lăm tiếng lần thứ hai hiển nhiên là bậc thứ bảy, thứ tám bị Tô Minh vượt qua trong giây lát. Chuyện này ở trong Đạo Thần Tông không nói trước giờ chưa từng có, nhưng cũng đã vạn năm không xuất hiện.

Người xung quanh có vài trăm vạn rít gào thi triển tốc độ nhanh nhất của mình lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, biểu tình của họ có chấn kinh, một chút kích động cùng hưng phấn.

Bọn họ chấn kinh là tốc độ xông quan của Tô Minh, kích động cùng hưng phấn là vì tình hình này khiến họ mong chờ. Họ mong chờ Đạo Không biểu đạt sự càn rỡ rốt cuộc có thể xông đến mức độ nào!

“Không lẽ hôm nay ở trong đất Chấn Danh chỗ thứ nhất lại có thêm một người thông quan nữa sao?”

“Ha ha, trời phù hộ Đạo Thần Tông ta, ngàn năm trước kẻ có thể xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ nhất không đến ngàn người, nhưng chỉ ngàn năm thời gian đã có số người gấp mấy lần xông hết cửa ải!”

Khi mấy trăm vạn cầu vồng rít gào lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, chỗ Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỗ Tô Minh đứng là một bình đài hình tròn to lớn có phạm vi vài chục vạn trượng, trên bình đài có từng vòng khắc ấn như vòng tuổi đang tỏa ánh sáng chói lòa. Trước mặt Tô Minh, chính giữa bình đài hình tròn có một cột sáng to lớn phóng lên cao, trên cột sáng có ngàn cái tên sếp hàng, nó đại biểu những người thành công xông quan. Xung quanh cột sáng vòng quanh rất nhiều thú hình rồng đang rít gào hướng Tô Minh.

Tô Minh biểu tình lạnh nhạt, lạnh lùng liếc qua, cột sáng bình đài chĩa mũi nhọn, xung quanh nó long thú ngửa đầu rít gào, thân hình chớp mắt biến thành thiên thạch không lồ đập xuống chỗ Tô Minh đứng.

Bậc thứ nhất là một khối lạc thạch, bây giờ là bậc thứ chín, số lượng lạc thạch biến thành chín mươi chín khối. Chúng nó rơi xuống, mỗi một khối ẩn chứa lực lượng tu sĩ kiếp dương dốc hết sức, tương đương với chín mươi chín cường giả kiếp dương cùng oanh kích, không phải hạng bình thường có thể đón đỡ.

Sự thật là thử thách đất Chấn Danh chỗ thứ nhất không phải cứng rắn chống mà là né tránh cùng tốc độ, chỉ khi có tốc độ dâydf đủ, năng lực né tránh mới hình thành một loại tiềm lực tiên tri, tiềm lực này mới là trọng điểm đất Chấn Danh chỗ thứ nhất. Thông qua loại khiêu chiến này có thể khiến tốc độ của tu sĩ càng nhanh, nắm chắc hơn né tránh một kích trí mạng của kẻ địch. Có vài lúc nếu không có đủ tu vi cứng rắn đón đỡ cường địch, nhưng nếu có đủ tốc độ thì vẫn an toàn chiến đấu được.

Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười nhạt, khi chín mươi chín khối long thú biến thành lạc thạch giáng xuống thì hắn nâng chân phải đạp mạnh xuống bình đài hình tròn. Bùm một tiếng, trùng kích mãnh liệt từ dưới chân Tô Minh khuếch tán, hắn vọt ra, giơ lên tay phải đấm hướng bầu trời.

Một đấm này khiến trời đất ầm vang, ảo ảnh nắm đấm to lớn lộ ra trên người Tô Minh, rít gào lao hướng bầu trời. Nắm đấm đi qua đâu, khi lạc thạch đụng vào ảo ảnh nắm tay liền tan vỡ thành nhiều mảnh. Cùng lúc đó, khi tất cả lạc thạch vỡ vụn, chién tiếng nổ đại biểu Tô Minh thông quan vang vọng trời đất điếc tai.

Tựa như ngàn vạn tu sĩ suy đoán, Tô Minh căn bản không nhìn quy tắc nơi đây, hắn có tu vi mạnh mẽ cứng rắn xông qua.

Trời đất ầm vang, khi các tu sĩ còn đang trên đường lao tới thì Tô Minh nhảy người lên, lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ hai. Tô Minh hoặc là không động, nếu động thì sẽ một lần chấn động.

Trên cột sáng bình đài sau lưng Tô Minh cũng vào phút này bên trên cao nhất chớp lóe cái tên, Đạo Không!

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset