Một ngón tay giết chết một người nhưng lại làm rung động tất cả mọi người nơi đây, khiến cho sau khi ngón tay kia biến mất, bốn phía tĩnh mịch, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Hạc Trọc Lông biến thành Minh Long. Đây là lần đầu tiên con Minh Long này được vạn chúng nhìn chăm chú như thế, giờ phút này thần sắc lộ ra vẻ đắc ý, ho khan vài tiếng muốn nói khiêm tốn vài câu.
Tô Minh ở bên trong vòng xoáy, lại một tiếng nổ vang động trời truyền ra. Tiếng nổ vang như có thể áp chế tim đập, khiến cho tâm thần của tất cả mọi người xung quanh chấn động.
Cùng lúc đó, Tô Minh cảm nhận được tu vi đang bộc phát kéo lên thì đụng phải ngăn cách vô hình thứ hai. Đây là bình cảnh thứ hai, là ngón tay thứ hai Chưởng Cảnh.
Ầm một tiếng, Kiếp Dương bên trên xuất hiện ngón tay thứ hai, khiến cho tu vi Tô Minh lập tức tăng vọt lần nữa. Nếu không cách nào mở ra, tuy nói hắn là tu vi Chưởng cảnh nhưng đó cũng không phải là viên mãn.
Tuy cường đại hơn rất nhiều so với trước kia nhưng hắn vốn có thể còn cường đại hơn nữa.
– Sau khi Đạo mỗ đột phá ngón tay thứ hai sẽ lại ra tay lần nữa, xem xem ba người các ngươi còn lại được mấy người.
Tô Minh âm trầm truyền ra tiếng nói từ bên trong vòng xoáy. Toàn bộ tu vi trong cơ thể hắn bộc phát, rầm rầm lao về phía ngăn cách vô hình kia.
Từng tiếng nổ vang kịch liệt hơn lúc trước liên tiếp truyền ra. Bỗng nhiên trong nháy mắt, Kiếp Dương khổng lồ sau lưng Tô Minh trong giây lát xuất hiện ngón tay thứ hai.
Giờ phút này, khi Kiếp Dương như hóa thành nắm đấm kia xuất hiện ngón tay thứ hai, tu vi Tô Minh lại tăng lên. Một luồng khí tức kinh khủng từ trên người hắn khuếch tán ra. Chỉ với khí tức của hai ngón tay liền có thể so với Chưởng cảnh Đại viên mãn.
Phải biết rằng đây chỉ là khí tức tu vi Tô Minh chứ không phải là lực thân thể của hắn. Lúc trước, nhục thể của hắn đã vượt qua tu vi bản thân quá nhiều, nhưng bây giờ, khoảng cách này đã nhanh chóng ngắn lại, đồng thời cũng đại biểu rằng chiến lực chính thức của Tô Minh cũng đã đạt tới trình độ kinh người.
Tô Minh vừa mở ngón tay thứ hai Chưởng Cảnh, lập tức nâng tay phải lên, hướng về đại lục Chu Tước, hai ngón tay thành kiếm bỗng nhiên quét qua.
Ầm một tiếng, ở bên ngoài vòng xoáy của Tô Minh, hai ngón tay khổng lồ của hắn khép lại, sau đó lập tức biến ảo, dùng khí thế mạnh mẽ hơn so với lúc trước, lao thẳng đến đại lục Chu Tước.
Ở bên trên đại lục Chu Tước kia, thần sắc của ba vị đại năng bên ngoài màn sáng bảo vệ Tam hoàng tử giờ phút này trở nên trắng xám, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên trong mắt bọn hắn hiện lên vẻ điên cuồng. Ba người cùng ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Trong tích tắc, tu vi, linh hồn, huyết nhục của bọn họ đồng thời bị thiêu đốt, nhất là vị đại năng đã nắm giữ Duyên pháp bản thân kia. Tu vi của hắn lập tức kéo lên, đã đến gần Sinh Cảnh vô hạn.
Ba người bọn họ hóa thành ba đạo cầu vồng lao thẳng về phía hai ngón tay của Tô Minh ở trên bầu trời.
Tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất khiến tất cả mọi người ở bốn phía đều thở mạnh. Hai ngón tay của Tô Minh biến mất, nhưng thân thể vị đại năng Chưởng Cảnh kia lập tức tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ. Một vị đại năng Duyên Cảnh khác thì phun ra hơn mười ngụm máu tươi, trong nháy mắt thân hình đã héo rũ, hai mắt ảm đạm lui về phía sau chừng mấy trăm trượng. Nhưng hắn cũng không có cách nào áp chế được thương thế, ầm một tiếng, thân hình chia năm xẻ bảy.
Người cuối cùng kia sau khi thiêu đốt linh hồn, đã trở thành gần vô hạn với đại năng Sinh Cảnh. Giờ phút này thân thể hắn run rẩy, lui về phía sau, khí tức ảm đạm. Máu tươi hắn phun ra nhuộm hồng cả quần áo. Cho dù hắn không chết nhưng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã nát bấy, chỉ có điều bởi vì tu vi mạnh mẽ, bởi vì thiêu đốt linh hồn, cho nên không chết ngay lập tức mà thôi.
Lúc lùi ra phía sau, hắn không chút do dự đưa ra một trảo về hư không. Lập tức có hơn phân nửa đan dược bị hắn nuốt toàn bộ vào trong miệng. Trong mắt của hắn mang theo vẻ điên cuồng. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần mình không chết, như vậy với tu vi của hắn vẫn còn có thể trở lại Minh Hoàng Chân Giới. Đến lúc đó, hắn có lẽ còn có thể có sinh cơ.
Đây là hắn đang đánh cược, đánh cược Tô Minh không xuất ra Đệ Tam Chỉ.
– Lực tu vi đã đạt tới Chưởng Cảnh viên mãn, đây chỉ là mở ra hai ngón tay. Vị Đạo Không này…
Thần sắc Tam lão Nhật Nguyệt Tinh cực kỳ ngưng trọng, nhìn nhau một cái.
– Tăng thêm lực thân thể sau đó dung nhập cùng tu vi làm một thể, khiến cho ngón tay thứ hai này đạt đến trình độ có thể đánh nát bấy Duyên Cảnh, có thể so với lực lượng một đòn của Sinh Cảnh sơ kỳ.
– Kẻ này ở tương lai không thể lường được. Hắn thôn phệ một nơi trong Chấn Danh Địa, vốn tưởng rằng khi đó hắn đã là Chưởng Cảnh, nhưng hôm nay xem ra chúng ta đã xem thường hắn.
– Huyết mạch của hắn có màu vàng, điều này chứng tỏ hắn có thể mở ra được ngón tay thứ ba.
Ánh mắt Tam lão Nhật Nguyệt Tinh cùng lóe lên, thần sắc lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, đã đạt thành nhận thức chung.
– Nếu như kẻ này có thể mở ra Đệ Tam Chỉ, như vậy tương lai, Đạo Thần Tông sẽ có thêm một cường giả tuyệt đỉnh.
Lão giả áo lam đến từ Đệ Tứ Chân Giới lắc đầu, bình tĩnh mở miệng. Hai mắt Tử Long chân nhân bên cạnh lóe lên.
– Hôm nay hắn đã gây nên đại họa. Cho dù là Âm Thánh hay là Minh Hoàng thì đây vẫn là một kiếp nạn lớn đối với hắn.
– Đây chẳng qua chỉ là Tam đại Chân giới cãi cọ mà thôi, không gây đại chiến được. Cho dù Đạo Không này giết Tam hoàng tử kia thì nhiều nhất cũng chỉ khiến Đạo Thần Tông phải trả giá cao hơn một ít mà thôi. Hơn nữa, ngươi xem Tam lão Nhật Nguyệt Tinh này đi. Vừa rồi ba người này truyền thần niệm cho nhau, tuy nói lão phu không cách nào nghe được nội dung nhưng ta có thể đoán được, bọn hắn đã động tâm rồi, động tâm đối với Đạo Không này rồi. Huống hồ, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Đạo Không này.
Lão giả áo lam mỉm cười, ánh mắt lập loè, không biết trong đầu đang nổi lên ý niệm gì.
Tất cả mọi người ở đây cũng lập tức có tâm tư. Đúng lúc bọn họ đang suy nghĩ thì đột nhiên từ chỗ Tô Minh lại truyền ra tiếng nổ lớn, vang vọng tám phương.
Lúc này đây, Tô Minh cũng gào rú. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Lập tức, Kiếp Dương sau lưng kia xuất hiện …ngón tay thứ ba.
Trên mặt Tô Minh nổi gân xanh tím. Ngón tay thứ ba này xuất hiện nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế phải dùng tu vi bản thân oanh kích tới gần trăm lần mới có thể đánh đổ bức tường ngăn cách vô hình. Nếu không phải thân thể của hắn vốn cực kỳ cường hãn thì giờ phút này oanh kích như thế, thân hình hắn đã bị tan vỡ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại Tứ Đại Chân giới không có quá nhiều người có thể mở ra ngón tay thứ ba.
Trên thực tế, hầu như những đại năng Chưởng Cảnh mà Tô Minh gặp phải lúc trước đều chỉ mở ra một ngón hoặc là hai ngón tay. Cho tới hôm nay, hắn cũng vẫn chưa bao giờ gặp được người mở ra được ba ngón tay.
Nhưng cho dù mở ra một ngón tay thì cũng có thể tu hành đến Chưởng Cảnh đại viên mãn, cũng có thể bước vào Duyên cảnh. Chỉ có điều trên thực tế, trong chớp mắt bước vào Chưởng Cảnh, cũng liền bị kéo ra.
Cùng là Chưởng Cảnh, cùng là đại viên mãn, nhưng người mở ra bốn ngón tay có thể dễ dàng đánh chết Chưởng Cảnh mở ra một ngón tay.
Dường như Tô Minh vừa mở ra ngón tay thứ ba, lập tức hắn cúi mạnh đầu, trong mắt mang theo sát cơ điên cuồng. Đó là một loại lực cố chấp do để ý đến cực điểm hình thành nên.
Đó là nguyên nhân Tô Minh có thể đột phá trở thành đại năng, đó là dùng bàn tay đi bảo vệ tất cả, đi che chở thứ quý giá trong lòng bàn tay, không để cho thứ đó bị thương tổn.
– Ta xem ngươi chống cự như thế nào.
Tô Minh nâng tay phải lên quét ngón tay thứ ba qua. Đất trời nổ vang, ở bên trong hư vô bên ngoài vòng xoáy đằng kia bỗng nhiên xuất hiện ngón tay thứ ba khổng lồ, cao tầm mấy trăm trượng. Thời khắc này lại xuất hiện một loại lực muốn che phủ bầu trời, rầm rầm lao thẳng đến đại lục Chu Tước.
Trên mặt đại năng Duyên Cảnh thiêu đốt linh hồn kia lộ ra vẻ đắng chát, trong mắt mang theo vẻ tuyệt vọng. Trong một khắc Tô Minh mở ra ngón tay thứ ba, hắn liền hiểu rõ hắn không có cách nào ngăn cản được.
Hắn chỉ có thể trở thành tảng tá cản đường bị Đạo Không Điện hạ của Đạo Thần Tông này một đòn bóp nát. Đại năng Duyên Cảnh này cười thảm, cũng rõ mình đã không có đường lui. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng, trong nháy mắt ba ngón tay khổng lò của Tô Minh tiến đến, cả người hắn lao ra mãnh liệt. Vừa đụng chạm vào ba ngón tay kia, hắn lập tức lựa chọn tự bạo.
Tiếng nổ không ngừng vang vọng trời xanh. Vị đại năng đến từ Minh Hoàng Chân Giới này tự bạo, nhưng cũng không làm cho ba ngón tay của Tô Minh dừng lại lúc nào. Ba ngón tay lập tức hướng về đại lục Chu Tước, nháy mắt đã đụng phải Tam hoàng tử. Giờ khắc này, thần sắc hắn đã hoàn toàn đại biến, một tay chộp lấy Vũ Huyên đưa ra trước người.
Toàn bộ đại lục Chu Tước chấn động mạnh. Con Chu Tước đang nâng đại lục này phát ra một tiếng kêu rên, thân hình ở phía dưới bỗng nhiên hạ thấp xuống, khiến cho đại lục này trong lúc nổ vang cũng thấp xuống mấy trăm trượng. Con Chu Tước này kêu thảm thiết, thân thể bay nhanh ra, không hề nâng đại lục này. Ánh mắt nó sợ hãi nhìn Tô Minh.
Chu Tước không nâng lên nhưng đại lục này cũng không rơi xuống. Ánh sáng màu đen bên ngoài thân thể Tam hoàng tử mãnh liệt khuếch trương ra phía ngoài, lập tức bao phủ toàn bộ đại lục, khiến cho ba ngón tay của Tô Minh đồng loạt vỡ ra.
– Ha ha, có phụ hoàng ta thủ hộ, làm sao ngươi có thể phá vỡ? Chuyện hôm nay, bổn hoàng tử ta sẽ nhớ kỹ.
Tam hoàng tử cười to, tay phải nâng lên hướng về đại địa nhấn một cái. Lập tức ở mặt đất phía trước hắn xuất hiện một ánh sáng. Đại địa xoay tròn phía dưới lạc ấn, ánh sáng chạy vào với tốc độ cực nhanh. Đây là truyền tống trận bao phủ cả vùng đất.
– Trận pháp này từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt cần thời gian là 30 hơi thở, bổn hoàng tử từ lúc bước vào đến lúc rời đi cần thời gian là hai mươi hơi thở. Tô Minh, ngươi chỉ có thời gian là 50 hơi thở, ngươi chỉ có thể nhìn ta mang theo tiện nhân kia rời đi.
Tam hoàng tử cười điên cuồng, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai cùng khinh miệt.
– Không cần tới 50 hơi thở.
Ánh mắt Tô Minh lộ ra hàn quang bức người, nhàn nhạt mở miệng. Lập tức, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu tươi, tay phải nâng lên đảo qua máu tươi kia, khiến cho những máu tươi này hóa thành một đám lạc ấn huyết sắc. Sau đó Tô Minh cầm lấy, đặt ở trên mi tâm của hắn.
Ầm một tiếng, dùng ấn ký máu huyết hóa thành lạc ấn. Giờ phút này,Tô Minh không tiếc bất cứ giá nào để kích thích ra tiềm lực bản thân, rút ngắn thời gian oanh kích bức tường ngăn cách. Cho dù làm như vậy sẽ phải trả một cái giá lớn, đó là thân thể của hắn phải chịu trùng kích rất lớn nhưng thân Tô Minh là Ách Thương, hắn không quan tâm.
Ở bên trong tiếng nổ vang, Kiếp Dương sau lưng Tô Minh bỗng nhiên xuất hiện ngón tay thứ tư.
– Ngón tay thứ tư.
Tất cả tu sĩ bốn phía ở thời khắc này đều thở dồn dập. Tô Minh dùng hành động của hắn để nói cho tất cả mọi người rằng hắn một lần hành động mà quật khởi!!!