Thời gian hơn một tháng đã từ từ trôi qua, Tô Minh vẫn khoanh chân đả tọa. Ở bên trong tinh không yên tĩnh này, hắn yên lặng cảm ngộ duyên phận ngoại giới, yên lặng cảm thụ lực duyên pháp đến từ hai đại phân thân.
Dường như tu vi của hắn mỗi ngày đều tăng trưởng. Mặc dù không nhiều nhưng không thể nghi ngờ là càng ngày càng mạnh. Thậm chí mấy ngày này, ngoài cảm ngộ duyên pháp ra, Tô Minh cũng dành một ít thời gian tìm hiểu trí nhớ Chưởng Cực Đạo.
Ở trong trí nhớ này, hắn càng biết thêm về tồn tại của bổn nguyên và Tam Hoang Đại Giới.
– Tam Hoang Đại Giới như Thiên Nguyên… Ở trong mắt Nghịch Thánh cùng Ám Thần, đây là một đại giới có thể sinh ra giới mới … như Ám Thần và Nghịch Thánh đại giới lúc ban đầu , bọn họ cũng như thế. Nhưng trưởng thành qua năm tháng vô tận, bọn họ tự mình sinh ra đại giới, cho đến khi tự mình sở hữu một trăm tám mươi đại giới. Thế coi như là đã đầy đủ. Giới của bọn họ, đã trưởng thành đến cực hạn. Nếu coi đại giới này là mẹ, thì một trăm tám mươi giới trong đó chính là con, mà tu sĩ cùng sinh mệnh bên trong một trăm tám mươi đại giới chính là huyết mạch. Tam Hoang là một sơ giới, là một nguyên giới tương lai. Nếu như có đầy đủ thời gian thì nó vẫn có thể phát triển ra một trăm tám mươi đại giới. Cho nên Nghịch Thánh và Ám Thần muốn chiếm được Tam Hoang, sẽ khai chiến để nắm giữ, tiêu diệt lực lượng đối phương. Cho nên kể từ khi bọn họ phát hiện ra Tam Hoang Đại Giới, bọn họ bắt đầu dùng cách riêng của mìn, không ngừng tranh đoạt.
Tô Minh mở mắt nhìn tinh không, trầm mặc xuống.
Nghịch Thánh và Ám Thần ngang sức nhau. Tam Hoang giống như một đứa bé, căn bản là không thể nào ngang hàng được với Nghịch Thánh và Ám Thần, thậm chí cũng không có lực để đánh một trận. Cho dù là Nghịch Thánh hay là Ám Thần, bất kỳ một trận doanh nào muốn thu hoạch Tam Hoang cũng là cực kỳ dễ dàng.
Nhưng khi bọn hắn đối kháng lẫn nhau cũng sẽ không cho đối phương cơ hội. Mặc dù Tam Hoang Đại Giới nhỏ yếu nhưng nó cũng là một sơ giới. Cho nên trong đó cũng tồn tại áp chế đối với ngoại lực. Đây là một loại phản ứng bản năng của Tam Hoang Đại Giới, bài xích tất cả ngoại lực bước vào.
Cho dù là mạnh mẽ bước vào thì cũng sẽ bị áp chế. Nhưng chuyện này đã bị thay đổi ở hạo kiếp một năm trước. Một lỗ hổng cực lớn xuất hiện, có thể làm cho người của Nghịch Thánh và Ám Thần dễ dàng bước vào, như một cánh cửa được mở, khiến cho Tam Hoang trở nên trần truồng, chỉ có thể đợi chờ kết cục bị thâu tóm.
Mà tất cả cũng là bởi Tô Hiên Y.
– Ta không phải là con của Tô Hiên Y, như vậy con hắn là ai?.. Là Vũ Huyên sao? Ta có cảm giác mọi việc không đơn giản như vậy… Người này hùng tài đại lược, lại giống như bị điên, người thường khó có thể suy đoán ra. Nhưng bất luận như thế nào, trong kế hoạch của hắn nhất định là có một việc, chính là muốn đánh tan Tam Hoang Đại Giới, để cho Nghịch Thánh và Ám Thần phải giao ra cái giá thảm khốc. Điều này cũng giải thích cho việc vì sao hắn phải mở ra một cái lỗ hổng như vậy. Nguyên nhân đầu tiên là vì muốn khiến cho Ám Thần và Nghịch Thánh gay gắt, tiếp theo… Là vì để cho Ám Thần và Nghịch Thánh phủ xuống với phạm vi lớn, tốt nhất là toàn bộ cường giả đều phủ xuống. Đến lúc đó, một khi Tam Hoang Đại Giới sụp đổ, sơ giới diệt vong, tu sĩ tuyệt đối không thể chống cự. Nhưng làm như vậy đối với hắn có ích lợi gì? Làm sao có thể quật khởi tộc Tố Minh?… Hắn còn có kế hoạch gì?…
Tô Minh lắc đầu trong trầm mặc. Hắn có chút suy nghĩ ở trong lòng nhưng không biết phân tích chính xác hay không, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, quan sát. Hắn muốn đạt được tạo hóa sinh cơ ở bên trong hạo kiếp này.
– Bổn nguyên, gốc rễ ngoại vật… Gió, mưa, bão, tất cả mọi vật tồn tại đều có bổn nguyên. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, bổn nguyên vạn vật ở đất trời này đều biến hóa… Nắm giữ bổn nguyên chẳng khác nào nắm giữ con đường cường giả. Cảm ngộ bổn nguyên càng nhiều thì tu vi cũng càng mạnh. Đây chính là con đường tu hành căn bản tại Nghịch Thánh Chân Giới. Không biết ở Ám Thần là cái gì…
Tô Minh nghĩ tới quả cầu nhỏ màu trắng lúc trước. Hắn suy nghĩ một chút, tìm hiểu ở trong trí nhớ Chưởng Cực Đạo, đã từng phát sinh một chút giao chiến để trấn áp tu sĩ Ám Thần.
– Ở trong trí nhớ Chưởng Cực Đạo, trận doanh Ám Thần cũng có một số tu sĩ do dị vật biến thành. Bọn họ có thể hóa thành hình người, nhưng thường phải hóa thành bản thể mới có thể bộc phát ra tu vi đầy đủ. Ví dụ như một tu sĩ trận doanh Ám Thần đã từng giao thủ cùng Chưởng Cực Đạo. Bản thể của nó chính là một con cóc ba chân to tới mấy trăm trượng … Nghịch Thánh tự xưng là tiên và thần còn trận doanh Ám Thần thì tự xưng là yêu và linh. Bọn họ sở tu không phải là bổn nguyên mà là tự thân đan. Tuy nói thể hệ tu hành giống nhau nhưng căn nguyên lại hoàn toàn khác. Tu lực nội đan, nếu viên thuốc này có hồn thì chính là nguyên thần. Vật có sinh mệnh quan trọng nếu thay đổi liên tục thì có thể đối kháng lại lực bổn nguyên của Nghịch Thánh đại giới. Có thể thấy được cái gọi là lực tu đan cũng ẩn chứa căn nguyên trời cao!
Tô Minh trầm ngâm giơ tay phải lên, ở trong tay lập tức xuất hiện quả cầu mà giờ phút này đã trở thành màu xám.
Bên trong quả cầu nhỏ này vẫn tồn tại sinh cơ, nhưng không có tồn tại ý thức. Trong đó gần như có mười vạn sợi tơ mỏng đang ngủ say không nhúc nhích.
– Xem ra vật này quả thật là đến từ Ám Thần rồi, nhưng nó có thể xuất hiện ở bên trong cơn lốc. Chẳng lẽ là… Có tu sĩ Ám Thần phủ xuống sao?
Tô Minh vừa suy nghĩ, thần thức bỗng nhiên tản ra dung nhập vào bên trong quả cầu nhỏ màu trắng, dung nhập vào mỗi một sợi tơ mỏng.
Thần thức của Tô Minh dung nhập vào, nhưng cho dù là bao trùm hoàn toàn quả cầu nhỏ màu xám thì vẫn không thể tìm được chỗ nào có thể khắc được thần thức vào. Dường như quả cầu nhỏ màu xám này trong suốt vậy.
Ánh mắt của Tô Minh chợt lóe lên, phun ra một luồng khí bổn mạng vờn quanh quả cầu nhỏ, lại lấy thần thức quét ngang, nhưng kết quả vẫn như cũ. Bên trong quả cầu nhỏ nhìn như có vô số tơ mỏng, nhưng Tô Minh vẫn không thể để chút dấu vết nào ở bên trong.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng, tay trái giơ lên bấm ấn quyết. Lập tức sóng gợn màu trắng xung quanh hắn mạnh mẽ lóe lên, sau đó chạy thẳng về phía Tô Minh. Trong tích tắc tới gần, nó hóa thành chiếc nhẫn màu trắng của Tô Minh. Chiếc nhẫn màu trắng này ở trong ý chí Tô Minh bao phủ quả cầu nhỏ màu xám. Một tiếng răng rắc truyền ra từ bên trong quả cầu. Lập tức quả cầu xuất hiện cái khe, gần mười vạn sợi tơ mỏng trong đó đồng loạt run rẩy.
Trong lúc bọn chúng run rẩy, thần thức Tô Minh lại truyền vào bên trong. Lần này hắn không dừng lại chút nào, thuận lợi khắc thần thức tự thân lên trên mười vạn sợi tơ mỏng.
Làm xong những chuyện này, Tô Minh buông tay phải ra. Lập tức quả cầu nhỏ màu xám rơi phịch một tiếng, vỡ vụn. Có tiếng vù vù chợt vang lên, từng sợi tơ mỏng màu xám từ trong đó bay nhanh ra, trong nháy mắt đã vờn quanh Tô Minh, tạo thành một cơn lốc màu xám.
Cơn lốc này là do gần mười vạn sợi tơ mỏng màu xám vờn quanh tạo thành. Trong lúc nó xoay tròn, dường như có thể thấy ở bên trong nó có một hư ảnh mơ hồ. Hình dáng hư ảnh này như một con châu chấu rất lớn, tỏa ra cảm giác yêu dị.
Tô Minh nhắm mắt lại. Hắn có thể cảm nhận được trên mỗi sợi tơ trong mười vạn sợi tơ mỏng đều ẩn chứa dấu vết của mình, mình có thể thao túng được. Nhưng hắn cũng đã nhận ra rằng dường như mười vạn sợi tơ mỏng này đều là ấu thể, đã mất đi căn cơ, không thể tiếp tục trưởng thành, thậm chí không lâu sau sẽ dần dần khô héo mà chết.
Dường như trong nháy mắt Tô Minh mượn lực chiếc nhẫn màu trắng để lưu lại dấu vết thần thức lên mười vạn sợi tơ, trong tích tắc mười vạn sợi tơ tạo thành cơn lốc vờn quanh Tô Minh, ở bên trong Đạo Thần Chân Giới, thân thể mấy chục tu sĩ từ vài chục chỗ đều bị chấn động.
Ở mi tâm của những người này đều có một lỗ thủng khổng lồ, nhưng không có máu tươi chảy ra. Lỗ thủng này do lúc trước không lâu, khi bọn họ đang ngồi thì đột nhiên bị một quả cầu màu trắng bình tĩnh xuyên thấu. Từ đó về sau, khí tức đã biến mất. Nhưng hôm nay, bọn họ ở nơi này run rẩy, đồng loạt mở hai mắt ra.
– Có người ủ hóa ra một ấu thể của ta… Ấu thể này không phải là bị phân tán như lúc trước. Đây là… Đây một ấu thể của ta, sau khi tỏa đi đã ký sinh ở trong cơ thể của một tu sĩ giới này, rồi sau đó lại ký sinh trên một người khác. Nhưng không biết là ai đã lấy ra, xóa đi ý thức của ấu thể kia! Người này lá gan không nhỏ, có thể xóa ý thức ấu thể vốn là của ta, hơn nữa còn để lại dấu vết, có thể thấy được rằng tu vi không kém, nhưng cũng quá mức cuồng vọng. Nếu như ấu thể của ta có đầy đủ chất dinh dưỡng thì cuối cùng có thể trưởng thành tới trình độ giống ta. Nhưng ở bên trong Tam Hoang Giới, trừ khi là cắn nuốt được mấy nghìn tu sĩ, nếu không thì rất khó trưởng thành, cho nên cũng không cần lo lắng. Ta lại rất mong đợi hắn bồi dưỡng, đến khi ta và hắn gặp mặt, sau khi ta cắn nuốt ấu thể này, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Tiếng nói này được truyền ra từ miệng hơn mười tu sĩ ở các nơi khác nhau. Bọn họ cùng nói một lúc, lời nói và giọng nói giống nhau như đúc. Thậm chí ở bên trong ba chân giới khác cũng có không ít tu sĩ và thú dữ mà tại mi tâm đều xuất hiện lỗ thủng. Trong chớp mắt, bọn họ đều nói ra một lời giống hệt.
Tô Minh nhìn sợi tơ đang xoay tròn gào thét ở bốn phía, nhìn hư ảnh một con châu chấu mơ hồ xuất hiện ở trong đó. Hắn nheo hai mắt lại, tay phải nhấc lên, vươn ngón trỏ ra. Lập tức một sợi tơ chợt lóe ra, quấn quanh trên ngón tay của Tô Minh.
Thần sắc Tô Minh như thường, cẩn thận cảm thụ. Hắn phát hiện tu vi trong cơ thể mình đang bị hấp thu nhanh chóng. Theo sợi tơ nhỏ màu xám từ ngón tay dung nhập vào trong cơ thể, khiến cho dây nhỏ này dường như to hơn một chút. Giờ khắc này, sinh cơ trong cơ thể cũng nồng nặc không ít, không còn là bộ dáng sắp khô héo lúc trước.
– Hấp thu tu vi sao? Không biết vật này đối với các ngươi có coi là đại bổ không?
Tô Minh suy nghĩ một chút rồi quyết định bồi dưỡng vậy đến từ Ám Thần này, dùng cái này để tìm hiểu về Ám Thần.
Hắn trầm tư vung tay phải lên, tơ mỏng bị văng ra. Bên trong lòng bàn tay của hắn có một con… độc phong!
Chính là con độc phong ẩn chứa mật hoa Phong Thần!
Một giọt nọc độc tiết ra từ trên đuôi con độc phong bị Tô Minh thao túng này. Trong tích tắc nọc độc xuất hiện, lập tức mười vạn sợi tơ đang vờn quanh Tô Minh đồng loạt ngừng lại.