Ở trước mặt Tô Minh năm mươi trượng, cây thiên hương thứ ba của Thiên Hương trận vẽ tu vi của Tô Minh, khiến cơn lốc trong tinh không nơi này nổ vang, quay cuồng khắp nơi. Phân thân Phệ Không của hắn hẳn là ẩn thân thể bên trong cơn lốc, lúc này đã xuất hiện rất nhiều vết thương nhưng những vết thương đó lại nhanh chóng khép lại.
Hai mắt phân thân Phệ Không lộ ánh sáng màu xám, mang theo vẻ linh động kỳ dị. Trong mắt hắn có vô số hình ảnh lóe lên nhanh chóng. Những hình ảnh đó rõ ràng là con đường tu hành trong tương lai của Tô Minh do cây Thiên Hương thứ ba vẽ ra.
Sự thật giống phán đoán của Tô Minh như đúc. Phân thân Phệ Không quả nhiên dùng một phương thức đặc thù nào đó, thu hết con đường tu hành tương lai của Tô Minh vào trong lòng.
Thông qua dấu vết để lại, hắn biến nó thành con đường mà bản thân phải đi, khiến tu vi không bởi sự liên lạc với Tô Minh mà dừng lại. Bởi hắn thấy được tương lai của Tô Minh cho nên hắn nắm chắc có thể vượt xa bổn tôn.
Trong khi hắn đi về phía trước, bên ngoài Thiên Hương trận, thần sắc Tô Minh ngạo nhiên, không chần chờ chút nào, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Tay áo hắn vung lên, mở rộng tâm thần, để cho cây Thiên Hương thứ ba vẽ thoải mái.
Khi hắn tới cách Thiên Hương trận chừng hai mươi trượng, bên trong thân thể Tô Minh truyền ra tiếng nổ vang chỉ mình hắn nghe thấy được. Trong tiếng nổ vang này, dường như cấp bậc tính mạng của hắn cũng được tăng lên. Tu vi của hắn trong nháy mắt đã đột phá Diệt cảnh, đạt tới một cảnh giới kỳ dị, dường như có thể hóa thân thành tinh không. Đó là cảnh giới Hiên Tôn!
Trong một chân giới chỉ có thể có một Hiên Tôn, tuyệt đối không thể xuất hiện người thứ hai. Đây là quy tắc của Tam Hoang!
Giờ phút này Tô Minh cảm nhận được lực lượng của Hiên Tôn. Đó là một loại cảm giác khiến hắn ngẩng đầu là nắm được trời xanh trong tay, cảm giác tới từ tu vi Hiên Tôn giả dối.
– Hiên Tôn…
Ánh mắt Tô Minh lộ vẻ kiệt ngạo, cất bước, chạy thẳng tới Thiên Hương trận. Khi hắn bước ra hai bước, chỉ còn cách Thiên Hương trận không tới năm trượng, tu vi giả dối của hắn lại bị kích thích lần nữa, từ Hiên Tôn lên tới cực hạn. Nhưng bước chân Tô Minh vẫn không ngừng lại. Cho tới khi hắn đứng ở phía dưới cây Thiên Hương thứ ba, tu vi bên trong thân thể hắn liền ầm một tiếng, đột phá cảnh giới Hiên Tôn, đạt tới một cảnh giới mà Tô Minh không cách nào hiểu được, cũng không biết phải nói là cảnh giới gì.
Cảnh giới này mạnh tới mức một ý niệm có thể khiến cho cơn lốc trời cao sụp đổ, một tia thần thức có thể dập tắt chúng sinh.
– Đây chính là tu vi đỉnh phong của ta mà ngươi có thể vẽ ra sao?
Tô Minh đứng dưới cây Thiên Hương thứ ba, ánh mắt mang theo vẻ kiệt ngạo, chậm rãi nói.
– Nếu chỉ như vậy thì ngươi vẽ còn chưa đủ để cho phân thân ta độc lập.
Tay phải Tô Minh giơ lên, vỗ mạnh trên cây Thiên Hương một cái.
Cái vỗ này khiến cây Thiên Hương chấn động ầm ầm, sau đó tràn ra một luồng ý chí khinh miệt nhàn nhạt, chạy thẳng tới áp bách Tô Minh.
Ý chí này chính là trận linh mà Hổ Tử nói hắn cảm nhận được lúc trước.
Hiển nhiên lời nói của Tô Minh mang theo vẻ kiệt ngạo đã khiến ý chí này hơi tức giận, giờ phút này trấn áp hắn. Trong đầu Tô Minh cũng vang vọng một giọng nói.
– Cái cảnh giới này có thể nói là do ta dựa vào cấp bậc sinh mệnh của ngươi, dựa vào ý chí của ngươi mà thôi diễn ra. Ngươi kiệt ngạo thì cũng phải biết cảnh giới không phải chỉ nói mồm. Nếu ngươi dám mở rộng tâm thần, để ta hiểu hết suy nghĩ của ngươi thì trên thế gian này không có tu vi nào ta không thể vẽ được!
– Mở rộng tâm thần là chuyện không thể. Nhưng để ngươi biết được tu vi Tô Minh suy nghĩ cũng không khó khăn gì. Nhưng nếu ngươi không vẽ được thì như thế nào đây?
Tô Minh vung tay áo, lạnh nhạt nói.
– Nếu như không làm được thì tất nhiên lại để phân thân của ngươi mất đi ý chí, để hắn lại thuộc về ngươi.
Tiếng nói của ý chí trận pháp mang theo vẻ tự tin, vang lên ong ong.
– Chỉ có vậy thôi sao. Nếu ngươi có thể vẽ thì Tô mỗ sẽ bỏ qua phân thân, để cho hắn trở thành độc lập dưới ý chí của ngươi. Nhưng nếu ngươi không vẽ được thì ta sẽ muốn cho chín cây hương của ngươi vỡ nát từng cây một!
– Dừng sự trừng phạt này để cho ngươi biết, động vào vật của Tô mỗ sẽ phải trả giá rất lớn.
Giọng nói của Tô Minh bình tĩnh nhưng bên trong lại lộ sát ý, khiến cho trận pháp này trầm mặc một chút rồi hừ lạnh.
Thân thể Tô Minh vọt lên, chạy thẳng lên đỉnh cây Thiên Hương thứ ba, ngay lập tức ngồi khoanh chân trên đầu hương đã bị dập tắt, hai mắt nhắm lại. Giới chỉ trên tay phải hắn có sóng gợn, cũng không tán ra ngoài mà dung nhập vào bên trong cơ thể, vờn quanh hồn, sau đó ý thức tản ra. Lập tức ý chí của Thiên Hương trận này tràn vào trong thân thể hắn, trực tiếp đánh sâu vào linh hồn Tô Minh.
Nhưng hồn Tô Minh có giới chỉ bảo vệ, không thèm để ý chút nào tới hành động của ý chí trận pháp, cũng không tản ra, chẳng qua chỉ lộ một góc, tỏa ra chấp nhất của Tô Minh đối với con đường tu hành trong tương lai mà thôi.
Tiếng nổ vang truyền ra trong cơ thể Tô Minh. Trong chớp mắt, ý chí của trận pháp này đã cảm nhận được suy nghĩ của Tô Minh trong một luồng linh hồn của hắn. Lập tức tu vi giả dối của Tô Minh lại tăng lên một lần nữa.
Lần này vẫn là không thể không nói rõ nhưng lại tăng lên, khiến tu vi của hắn càng mạnh. Đến cuối cùng, bên trong thân thể hắn nổ vang. Ý chí trận pháp truyền ra tiếng gầm nhẹ mang theo vẻ không thể nào tin nổi.
– Đây là… Ngươi muốn đoạt xá Tam Hoang đại kiếp. Chuyện này không thể nào!
– Có gì là không thể? Lấy lực đoạt xá của Tố Minh tộc ta, ngươi thử tiếp tục thôi diễn xem có khả năng không!
Tô Minh mở hai mắt, lộ vẻ âm trầm, nói. Ý chí trận pháp lại dùng phương pháp đặc thù để thôi diễn lần nữa.
Cũng chính trong thời gian mấy nhịp thở, tu vi bên trong thân thể Tô Minh lại bộc phát lần nữa. Cùng lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được dường như ý thức của Tam Hoang tứ đại chân giới tồn tại thật, giống như trở thành một phần thân thể hắn. Tô Minh cảm nhận được ngoài Tứ Đại Chân giới ra thì còn có rất nhiều Tam đại tinh không cổ quốc!
Đó là Tam Hoang Cổ quốc!
Hầu như chính trong chớp mắt khi Tô Minh cảm nhận được ý thức của Tam đại cổ quốc, Tứ Đại Chân giới, tu vi của hắn ầm ầm đột phá, đạt tới một cảnh giới không thể nói nổi. Còn chưa kịp nhận thức thì trong đầu hắn trong nháy mắt đã hiện lên hai hình ảnh.
Hai hình ảnh này cũng không phải là Tô Minh huyễn hóa ra mà là ý chí của trận pháp trong lúc suy diễn đường tu hành trong tương lai của Tô Minh, dùng phương pháp đặc thù nghiệm chứng mà ra. Bởi nó khiếp sợ không thể khống chế, tiết lộ ra tin tức vốn chỉ có ý chí của trận pháp mới được nhìn thấy, khiến Tô Minh giờ này thấy được.
Hình ảnh thứ nhất là một vùng tinh không đầy máu. Đó là bởi vì bên trong tinh không này tồn tại vô số thân thể bị tàn phá.
Những thi thể kia vô biên vô hạn, hợp thành một hình ảnh khiến người ta nhìn thấy mà tâm thần hoảng sợ. Vùng tinh không này thuộc Tam Hoang đại giới.
Ở trong vô số thi thể kia có một nam tử, có mái tóc bạc trắng, thân mặc hắc bào, đang ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét bi ai tới cùng cực. Nam tử kia chính là Tô Minh!
Đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm về sau. Trên mặt Tô Minh mang theo vẻ tang thương, tóc trắng như tuyết, thân thể tồn tại vô số vết thương. Tay trái hắn đã mất, hai chân chỉ còn xương cốt. Nơi ngực hắn có một mũi tên màu đỏ xuyên vào. Xung quanh hắn, Hổ Tử mở to mắt, không còn khí tức. Thân thể nhị sư huynh nổ tung, chỉ còn lại đỉnh đầu, giữa lông mày có một lỗ thủng, hình thần câu diệt.
Còn có Đại sư huynh, hắn ở cách đó không xa, thân thể đứng vững vàng bên trong một đám thi thể. Hắn đã chết trận!
Giới chỉ màu trắng vỡ vụn bốn phía. Trong những thi thể kia đại đa số đều xa lạ nhưng cũng có một số người mà Tô Minh quen thuộc. Trong đó có Vũ Huyên. Cô nhắm hai mắt, giống như đang ngủ say. Ở vị trí trái tim cô lại là máu tươi khô héo tràn ngập, không biết đã chết bao lâu rồi.
Ở một phía khác, Tử Hà nửa quỳ nơi đó, cúi đầu, ôm một thi thể nữ tử khác, không nhúc nhích, khí tuyệt bỏ mình.
Xa hơn, A Công cũng ở đó. Hai chân hắn đã vỡ nát, hai mắt vô thần, cho dù là trước khi chết vẫn nhìn tinh không, lộ một tia điên cuồng.
Ở xa hơn, Tô Minh thấy một thân ảnh còn nhỏ, là Lôi Thần mà năm đó mãi hắn không tìm được. Hắn đã bị phân thây, đầu bị một cây trường thương cắm vào, đang nhìn Tô Minh, trong mắt lộ vẻ áy náy, khổ sở, mơ hồ còn lại sự giải thoát.
Mọi người gồm Trường Hà, Hỏa Khôi lão tổ, tất cả, tất cả những người Tô Minh quen đều chết trận. Còn cả Hứa Tuệ cũng mất đi sinh cơ, đứng bên Tô Minh, lưu lại vẻ mỉm cười.
– Tô Minh, ngươi phải kiên cường lên. Ngươi nhất định phải số.
Giọng nói yếu ớt mang theo đau thương vô tận truyền từ một lỗ hổng rất lớn trong tinh không tới.
Khi tiếng nói kia truyền ra, một sợi lông màu đen bay xuống, rơi xuống trước mặt Tô Minh.
Tiếng nói kia thuộc về Hạc trọc lông.
Hình ảnh kết thúc. Thân thể Tô Minh run rẩy. Sau đó hình ảnh thứ hai xuất hiện. Trong tấm hình, hắn mặc một bộ áo màu máu, mang theo vẻ lãnh khốc, ánh mắt vô tình. Phía sau hắn là biển máu vô biên vô hạn, không thể thấy tận cùng. Ở trong biển máu trong tinh không là một trăm tám mươi đại giới. Nơi đó là … Ám Thần!
Cả Ám Thần trở thành màu máu!
– Ma!! Hắn là Tam Hoang Ma Tôn!!
Từng tiếng kêu thảm thiết mang theo sự hoảng sợ truyền tới từ phía trước Tô Minh. Phía trước hắn cũng là một trăm tám mươi đại giới của Nghịch Thánh.
Hình ảnh kết thúc. Tô Minh mở bừng đôi mắt. Trong mắt hắn đỏ ngầu. Hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Hương trận, giọng nói lạnh lẽo như gió rét từ vạn cổ, mơ hồ mang theo một tia run rẩy.
– Những thứ ta thấy được là cái gì?
Trầm mặc. Thiên Hương trận trong chớp mắt này hoàn toàn trầm mặc.
– Ta vừa thấy cái gì?
Tô Minh gầm khẽ một tiếng, tay phải nhấc lên. Giới chỉ màu trắng ầm ầm bay ra từ ngón tay hắn, hóa thành mấy trăm trượng ở giữa không trung, bao trùm bốn phía, khiến tinh không nơi này như sắp vỡ vụn. Uy áp vô cùng giáng xuống. Ý chí hủy diệt trên người Tô Minh tràn không giữ lại chút nào.
– Hỏi ngươi một câu cuối cùng. Ta vừa thấy cái gì!!!
– Trận của ta không phải truyền tống, cũng không phải triệu hoán mà là dự đoán chuyện trong tương lai, mở ra con đường trong năm tháng sau này… Ngươi vừa thấy… Là thiên cơ… Không thể thay đổi!