A Công nhìn bàn cờ, Vũ Huyên cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Tô Minh, biểu tình rất chăm chú nhìn bàn cờ. Khi Tô Minh nói chuyện, mắt Vũ Huyên lóe tia tinh nghịch giơ tay lên vén mái tóc bị gió thổi ra sau tai. Thương Lan ngồi bên cạnh bỗng ho khẽ.
– A Công.
A Công ngẩng đầu, nhìn Thương Lan. Vũ Huyên buông tay xuống, nhẹ di chuyển cờ trắng của A Công trên bàn cờ.
– A Công, Man tộc có nhiều tộc nhân đều muốn bái kiến người, người thấy có nên để họ lại mấy ngày gần đây không.
Thương Lan biểu tình như thường, không chút biến đổi, dịu dàng khẽ hỏi A Công, vẻ mặt rất tôn trọng.
– Chuyện này … Ngươi sắp xếp được rồi.
A Công cười hiền, bản năng cúi đầu nhìn bàn cờ. Hứa Tuệ ngồi bên cạnh Tô Minh nở nụ cười, liếc mắt Thương Lan, Vũ Huyên.
– A Công, ván cờ này chắc phải mất thời gian rất lâu mới tiếp tục đwọc, không bằng ngươi và chúng ta nói chuyện lúc Tô Minh còn nhỏ đi.
Vũ Huyên vội nói:
– Đúng rồi, A Công, hãy nói chuyện lúc hắn còn nhỏ cho chúng ta nghe đi. Thương Lan tỷ tỷ thấy đúng không?
So với Thương Lan ôn hòa trang nhã thì giữa bọn họ không phân biệt lớn nhỏ tuổi tác, dù là Vũ Huyên hay Hứa Tuệ đều gọi Thương Lan tỷ tỷ. Hứa Tuệ tiếp theo, Vũ Huyên thì tính cách hay ngôn ngữ bình thường đều cho người cảm giác nhỏ xinh nên là nhỏ nhất trong ba cô gái.
A Công cười to, không nhìn bàn cờ mà ngẩng đầu xem ba cô gái bên cạnh Tô Minh, nụ cười hiền từ. Ba cô gái mỗi người mỗi vẻ, không phải thiên tài, A Công nhìn họ lại nhìn Tô Minh đã khép mắt lại, thoải mái kể chuyện vui về Tô Minh lúc nhỏ.
A Công không biết bàn cờ thay đổi khiến Tô Minh từ thế yếu biến thành thế mạnh,
Tô Minh không chú ý những chuyện này, A Công nhắm mắt, thần thức tản ra hóa thnahf ý chí giáng xuống đệ tứ chân giới.
Đệ tứ chân giới một mảnh hỗn loạn, từng ý thức thuộc về linh tiên tràm ngập bát phương, tàn phá, điên cuồng, kiêu ngạo như muốn xé nát trời đất trỗi dậy, vây quanh đệ tứ chân giới, định mở ra cuộc chém giết máu me.
Trừ đệ tứ chân giới ra chúng còn lan tràn đến Âm Thánh chân giới, Minh Hoàng chân giới, thậm chí là trong Đạo Thần chân giới cũng có một số linh tiên đến từ đệ tứ chân giới. Chúng cuồng cười, gầm rống chiến đấu sinh tử với Ám Thần, Nghịch Thánh. Mỗi khi có tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh chết là sẽ bị đám linh tiên hút đi, nuốt luôn thân thể tu sĩ bị giết. Những linh tiên bị mở ra phong ấn, giải phóng từ đệ tứ chân giới không thèm để ý kẻ địch có phải là Ám Thần, Nghịch Thánh không, các tu sĩ thuộc chân giới khác nhau cũng bị chúng công kích, như thực vật. Mỗi tu sĩ bị nuốt sẽ khiến chúng lớn mạnh hơn, cứ thế những linh tiên lao ra khỏi đệ tứ chân giới dấy lên tai kiếp khác tại Tam Hoang đại giới.
Cùng lúc đó, những năm nay dù là tu sĩ của Tam Hoang đại giới hay Ám Thần, Nghịch Thánh đều liên tục chết đi, đặc biệt là một năm nay linh tiên lao ra về giết chóc, toàn Tam Hoang đại giới khác với quá khứ. Tô Minh cảm nhận được những người này chết đi, ý chí của hắn tăng lên nhiều, đây là lực lượng hình trong Tam Hoang đại giới tràn ngập bạo ngược khiến người điên cuồng. Như hoa máu trong tận thế không ngừng nở rộ, đặc biệt là Tô Minh phát hiện mười năm nay Tam Hoang đại giới dị động, tốc độ có thể so với bảy, tám chục năm giết chóc trước đó.
Mọi thứ như tăng gấp bảy.
Chỉ có như vậy mới khiến bốn cánh hình thành hơn ba ngàn năm chồng lên thành tai kiếp rút ngắn còn có năm trăm năm.
Tô Minh nhìn Tam Hoang đại giới biến đổi, trải mọi thứ trong lòng, nắm rõ tất cả, lòng bình tĩnh không gợn sóng. Tô Minh hiểu trăm năm đối với hắn là một kiếp, kiếp nạn đến từ Tam Hoang.
Nếu Tô Minh không qua được kiếp này thì không cần nói đến chuyện về sau, nếu hắn qua được thì sau trăm năm sẽ là kiếp của Tam Hoang. Khi chồng lên nhau, Tô Minh đã quyết định đoạt xá Tam Hoang. Tô Minh không lựa chọn hợp tác với Tam Hoang, trước không nói y cho hắn lựa chọn căn bản không phải là tuyển chọn, đó là hạt mầm chôn trong lòng hắn, sau trăm năm mầm trưởng thành sẽ mang đến sát kiếp phong ấn.
Dù Tam Hoang đúng là muốn hợp tác với Tô Minh thì hắn vẫn sẽ không chọn, bởi như hắn đã nói, con đường hắn và Tam Hoang đi khác hẳn nhau.
Tu vi đến đẳng cấp như Tô Minh, Tam Hoang thì không còn chia ra thiện ác, cũng không có thù hận, chỉ có cuộc tranh đấu ý chí đạo khác biệt thì không cùng chung.
Vốn Tô Minh không quá khẳng định nhưng cổ thụ trên Minh Hoàng bản tinh, trước khi đi hắn nhìn chằm chằm nó ba lần. Ba cái nhìn khiến Tô Minh hiểu rõ, hiểu nhân quả.
Sau trăm năm, dưới cổ thụ, cuộc ước hẹn giữa Tô Minh với Tam Hoang hắn sẽ không tránh né, sẽ đi. Tựa như bên ngoài biển, bên cổ thụ, xanh như nối với trời, màu xanh là biển, là cây, đi hòa tan nó, khiến trời thật sự nối liền với biển, để biển và cây hòa cùng nhau.
– Có lẽ chúng nó vốn là một thể.
Tô Minh thầm than trong lòng, ý chí ngưng tụ, không suy tính chuyện này nữa. Theo ý chí khuếch tán tràn ngập Tam Hoang đại giới, dù là ý chí Âm Thánh chân giới không thuộc về hắn, dù ý chí đệ tứ chân giới xuất hiện bài xích nhưng lấy ý chí bàng bạc bốn chân giới của Tô Minh lập tức trấn áp hai ý chí này, khiến chúng nó không dám lộ ra hơi thở, tạm để cho ý chí Tô Minh càn quét chân giới của mình.
Đông bộ đệ tứ chân giới, trong trời sao có đầm lầy to lớn, đầm lầy tỏa mùi máu tanh, bên trong ngâm mấy cái xác. Có tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh, cũng có tu sĩ của Tam Hoang đại giới, thậm chí có mấy chục người là đệ tử phân tông của Cửu Phong. Bọn họ mất đi sinh mệnh, thân thể ngâm trong đầm lầy chậm rãi mục rữa, bị hấp thu. Gần ba vạn tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh vòng quanh đầm lầy, vẻ mặt cảnh giác. Ba linh tiên dẫn dắt bọn họ mở ra cuộc chiến thần thông với đầm lầy.
Tiếng nổ ầm ĩ, trong đầm lầy lộ ra một khuôn mặt dữ tợn nhìn tu sĩ xung quanh.
Tiếng gầm vang vọng:
– Các ngươi … Đều phải chết!
Đầm lầy biến khổng lồ, chợt có một ý chí khiến đầu óc ba vạn tu sĩ trống rỗng, dù là ba linh tiên thuộc Ám Thần, Nghịch Thánh cũng như bị đông lại linh hồn, mất đi tất cả ý thức. Đầm lầy khổng lồ bỗng run lên, khuôn mặt ngửa ra nhìn chằm chằm vào không khí, con ngươi co rút lộ vẻ hoảng sợ.
Khuôn mặt gào thét:
– Là ai, ngươi là ai!?
Có tiếng hừ lạnh vang lên, trong không trung xuất hiện một bàn tay, bàn tay không lớn nhẹ nhàng ấn xuống dưới, thân hình nhanh chóng khô hép, có nhiều khe nứt xuất hiện. Tiếng bùm bùm vang vọng, thân hình của gã có bốn phần tan vỡ.
Giọng Tô Minh truyền vào tai linh tiên đầm lầy:
– Chuyện giết tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh, Tam Hoang Tô Minh mặc kệ, nhưng ngươi không thể trêu vào Cửu Phong nữa.
Thanh âm trở thành uy hiếp mạnh mẽ, khiến đầm lầy run rẩy, chớp mắt không dám dâng lên ý giãy dụa, phản kháng.
Chữ Cửu Phong khắc sâu vào thần thức linh tiên đầm lầy, trở thành cấm kỵ.
Tô Minh đáng sợ chấn động linh tiên, dù gã có điên cuồng hơn nhưng đối diện thực lực tuyệt đối trở tay có thể hủy diệt mình thì chỉ có thể cúi đầu toát ra sự cung kính.
Phía tây đệ tứ chân giới có tiếng cuồng cười kinh trời, một người có thân thể bình thường nhưng hai chân dài mười mét đang cất bước trong trời sao. Thân thể gã không phối hợp, có chút quái dị, nhưng từ người gã phát ra khí thế khiến người thấy khủng bố. Tóc tai gã bù xù, người trần trụi, nhấc chân đi, nụ cười có vẻ dâm dê, đang truy kích bảy, tám tu sĩ đằng trước.
Bảy, tám tu sĩ có ba người là từ Ám Thần, Nghịch Thánh, bốn người từ Minh Hoàng, còn có một nữ tu, ba năm trước bái vào phân tông Cửu Phong ở Âm Thánh chân giới.
Quái nhân chân to cười to giơ lên tay phải, vươn ra như hình thành chân không, hút ba tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh vào lòng bàn tay của mình, bóp nát, ba người biến thành thịt vụn.
Bàn tay to lại biến đổi, những thịt nát như biến thành pháp khí sắc bén bắn hướng năm tu sĩ còn lại. Bốn tu sĩ Minh Hoàng chân giới hét thảm, bị thịt vụn xuyên thủng người, thành một phần thịt nát. Còn nữ tu Cửu Phong thì mặt trắng bệch, bị bàn tay phải khổng lồ của quái nhân bắt lấy giơ trước mặt, mắt càng toát rõ sự dâm dục.
Quái nhân cười to nói:
– Không tệ không tệ, có thể làm lô đỉnh.
Quái nhân ném cô gái vào tay áo, bên trong tay áo nhìn không lớn có mấy ngàn nữ tu bị gã bắt giữ. Quái nhân định xoay người rời đi thì chợt người mạnh chấn động, biểu tình trầm trọng, con ngươi co rút nhìn chằm chằm bóng áo trắng không biết xuất hiện từ sau lưng gã từ bao giờ.
Tô Minh nhíu mày, lạnh nhạt nói:
– Linh tiên như vậy không nên phong ấn, phải trực tiếp tiêu diệt.
Tô Minh cất bước đi tới, quái nhân kia gào thét. Gã cảm giác nguy hiểm sinh tử cực kỳ mãnh liệt từ người Tô Minh, định thụt lùi nhưng hắn đã lướt qua bên người gã.
Tô Minh đi xa, người quái nhân run rẩy, đầu rớt khỏi thân thể, thân xác chớp mắt héo tàn, tay áo vỡ vụn. Mấy ngàn nữ tu chạy ra, thân thể quái nhân bùm một tiếng tan vỡ hóa thành mấy ngàn hơi thở dung nhập vào người mấy ngàn cô gái, trở thành tạo hóa lớn nhất cho tu vi các cô tăng vọt.