Trong Tam Hoang đại giới, cùng với thế giới trong hư không bên trên giáng xuống, nghiền ép, chúng sinh hủy diệt, mọi thứ chìm trong hỗn loạn như tận thế.
Ở đâu cũng có chết chóc.
Chỉ có ngọn núi tồn tại hai giới trên dưới vẫn đang không ngừng phát ra tiếng nổ trong hư vô. Người ngoài không thấy Tô Minh, Tam Hoang đang đại chiến giữa sống và chết. Bọn họ không sử dụng thần thông gì, chỉ là ý chí đụng chạm. Cùng với tiếng nổ quang quẩn, không thấy bóng hai người trong gió, dường như họ đã dung hợp lại thành một thể.
– Tô Minh, ngươi cần gì chấp mê bất ngộ? Ngươi và ta đều là tu sĩ, Tang Tương thì chỉ là một sinh mệnh, ngươi cần gì như vậy?
– Tô ta không phải vì Tang Tương mà bởi vì chính mình, muốn sống sót thì chỉ có thể làm như vậy.
– Sống sót … việc này không khó, khi ngươi và ta trở thành Tang Tương thì chúng sẽ sống. Người thân của ngươi, bạn bè của ngươi đều tồn tại, có thể tiếp tục!
– … ta từng nói với ngươi có một thanh niên áo đen ngồi trên la bàn đại biểu hủy diệt, ngươi … vẫn không tin sao?
– Ngươi nói người đó thì ta có trong ký ức đoạt xá, tên của hắn là Huyền Táng, nhưng người này chết rồi! Lúc trước ta không nói với ngươi nhưng nay ta nói thẳng cho ngươi biết, người này … đã chết! Không biết hắn chết bao nhiêu lâu rồi, khi chín con Tang Tương sinh ra thì hắn đã chết, sao có thể xuất hiện được? Mặc kệ ngươi trông thấy cái gì nhưng đều xảy ra trong quá khứ, hắn … không thể nào xuất hiện tại đây. Tử khí trên người Tang Tương không vì người đó mà bởi Tang Tương không thể cắn nuốt ta, hình thành hoàn chỉnh thì sẽ chết thật. Nó chết đại biểu cho hai chúng ta nổi lên!
– Vậy còn … Diệt Sinh lão nhân thì sao?
– Ta sớm chú ý đến Diệt Sinh lão nhân, đúng là lão đến từ thế giới Tang Tương khác, ta thậm chí nghi ngờ lão từng giống như ta, đoạt xá ý chí Tang Tương. Nhưng Diệt Sinh lão nhân đến đây không thể chứng minh Tang Tương kia đã chết, nếu không thì lão cũng chết rồi. Ngươi không đoạt xá Tang Tương mà đoạt xá ta nên không biết, lần đầu đoạt xá trừ phi hai bên hoàn chỉnh, nếu không người này chết thì người kia cũng chết.
– Cho nên nếu Diệt Sinh lão nhân đoạt xá hoàn chỉnh thì dễ giải thích lão xuất hiện ở đây, chắc chắn trong cơ thể có một thế giới khác. Nếu Diệt Sinh lão nhân không đoạt xá hoàn chỉnh, vậy lão xuất hiện ở đây chứng minh thế giới Tang Tương của lão vẫn đang tồn tại, không chết đi, không có Huyền Táng áo đen. Tô Minh, ngươi vẫn chưa tỉnh táo sao? Cái gọi là Huyền Táng áo đen là Diệt Sinh lão nhân cố ý biến ảo ra, thậm chí là Tang Tương nhất giới chúng ta cố ý lộ ra vì khiến ngươi và ta không liên hợp với nhau, vì khiến ngươi cố chấp!
Tô Minh khẽ thở dài nói:
– Ngươi vẫn không tin ta.
Tô Minh và Tam Hoang lại thi triển cắn nuốt, đoạt xá nhau. Tô Minh đang đoạt xá Tam Hoang, còn Tam Hoang thì cắn nuốt Tô Minh. Ý chí của họ bùng phát rực rỡ nhất cả cuộc đời trong cơn gió.
Loại cắn nuốt và đoạt xá này khiến gió hình thành màu trắng và đen. Trắng là Tam Hoang, đen là Tô Minh. Hai người đụng chạm làm gió đen, trắng cắn nuốt nhau. Hoặc là quang minh cắn nuốt hắc ám, hoặc là hắc ám đoạt xá ánh sáng. Đây là cuộc chiến ý chí phải có thắng bại, khó có kết quả trong thời gian ngắn. Bươm bướm do Tang Tương biến thành đã dung nhập vào, cùng với Tang Tương buông xuống, trong gió xuất hiện ánh sáng ngũ sắc. Gió nơi đây vốn có màu đen, trắng giờ biến thành bảy sắc.
Tam Hoang không bất ngờ việc Tang Tương xuất hiện, gã sớm biết đây là cục diện Tô Minh và Tang Tương liên hợp. Giờ phút này, khi gió biến thành bảy sắc, gió Tam Hoang quét cả thế giới, cắt các sinh mệnh, sự sống bị y hấp thu phản kích Tô Minh, Tang Tương.
Bươm bướm Tang Tương mang theo ngũ sắc bay lượn, ánh mắt căm hận sâu như biển. Tang Tương hận Tam Hoang, hận tất cả sinh mệnh trong thế giới của nó. Tang Tương nhìn chằm chằm Tam Hoang, sau mấy năm áp lực, thù hận bùng nổ.
– Tang Tương, năm đó ta có thể đoạt xá ngươi một lần thì hôm nay dù ngươi có dụ dỗ Tô Minh ta vẫn có thể đoạt xá ngươi lần thứ hai! Nếu ngươi dám đến thì chúng ta hãy nhìn xem rốt cuộc là ai kéo dài đến cuối cùng mà ý chí không tan vỡ!
Giọng Tam Hoang chất chứa cảm giác duy ngã độc tôn vang vọng. Tam Hoang hình thành gió màu trắng trong phút chốc rít gào mạnh đụng vào gió ngũ sắc do Tang Tương biến thành.
Cùng lúc đó, bóng dáng Tô Minh biến thành gió đen như cái vòng xoáy va chạm khi Tam Hoang, Tang Tương đụng nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đây là lần đầu tiên ba ý chí giới này hoàn toàn va chạm, đánh vỡ ý chí, điên cuồng, linh hồn nhau, đoạt xá mảnh vỡ của nhau.
Lần va chạm này người Tô Minh chấn động, gió sắp tan vỡ. Tam Hoang cũng như thế. Tang Tương nghiêm trọng hơn, gần như tan biến, tử khí đậm đặc gấp mấy lần.
Cùng lúc đó, Đế Thiên ở trong vòng xoáy âm tử hộc bãi máu, mệnh cách bềnh bồng trên đâu y kêu răng rắc xuất hiện vết nứt. Mắt Đế Thiên đỏ rực, gầm rống, đôi tay ấn pháp quyết, không tiếc dùng sinh mệnh tu sửa mệnh cách.
Lần đầu tiên giọng Tang Tương vang lên:
– Tam Hoang … ta muốn ngươi chết!
Thanh âm chất chứa thù hận dường như mấy vạn năm không thể đánh tan, đậm đặc vô cùng. Giờ phút này, cùng với thanh âm truyền ra, cả thế giới run rẩy. Khi thanh âm xuất hiện, Tang Tương biến thành cơn gió ngũ sắc hình thành vòng xoáy khuếch tán ra ngoài, lại va chạm vào Tam Hoang.
Khi Tang Tương va đụng Tam Hoang bỗng lên tiếng:
– Tô Minh, hãy dùng Tang Tướng thuật mà ta dạy cho ngươi!
Giọng Tang Tương vang vọng bên tai Tô Minh nhưng hắn biểu tình bình tĩnh như không nghe thấy.
Trong đầu Tô Minh đúng là xuất hiện một khẩu quyết, phức tạp khó hiểu, thoạt trông không có gì nguy hiểm, chỉ là một cách vận chuyển ý chí nhưng Đạo Thần ở chỗ Tô Minh khi khẩu quyết hiện ra thì nó truyền đến cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lần va chạm thứ hai khiến Tam Hoang văng ra, gió trắng sắp tan tác. Chỗ Tô Minh cũng vậy. Tang Tương thì có ba trong ngũ sắc biến mất, tiếng hét thê lương vang vọng.
– Tô Minh!!!
Tô Minh chậm rãi nói:
– Ta có thể đoạt xá Tam Hoang giúp ngươi nhưng không đại biểu ta có thể thay đổi ý chí của mình, biến đồng bộ với ngươi, trở thành một phần của ngươi.
Khi Tô Minh thốt lời, Tang Tương biến thành bươm bướm người run lên, thân thể tan ra, gió lại xuất hiện ngũ sắc thổi hướng Tam Hoang, khuếch tán, hình thành vòng xoáy, bao phủ luôn Tô Minh.
Giọng Tang Tương khàn khàn vang vọng:
– Tang chi tướng!
Gió Tang Tương biến thành vòng xoáy hình thành bộ dạng bươm bướm ngũ sắc bay lượn. Tam Hoang nhắm mắt, trong phút chốc thân thể y tan ra, gió sau lưng rít gào cũng biến thành bươm bướm trắng.
Tô Minh im lặng, con mắt thứ ba trên trán mở, Đạo Thần của hắn mở mắt ra. Trong thời gian ngắn người Tô Minh tan ra, biến thành con bướm to lớn màu đen thứ ba trong gió, trong tai kiếp hủy diệt.
Ba con bướm lại va chạm vào nhau, đây là một kích hết sức của Tang Tương, là Tam Hoang lại cắn nuốt, là Tô Minh thi triển đoạt xá.
Trong khi ba người biến thành bươm bướm va đụng nhau thì trong thương mang bên ngoài thế giới Tang Tương, thanh niên áo đen khoanh chân tĩnh tọa trên la bàn to lớn đã xuất hiện bên trên con Tang Tương này, hình ảnh giống như lúc trước Tô Minh từng thấy lại diễn ra. Thanh niên áo đen giơ tay trái lên nhẹ ấn la bàn.
Trong phút chốc tất cả ấn ký phù văn trên la bàn chớp lóe, từng lực lượng đủ phá hủy tất cả khung trời bùng phát, trở thành lực hút đại bao phủ người bươm bướm dưới la bàn. Từ xa nhìn kích cỡ la bàn to gấp mấy ngàn lần bươm bướm này. Chỉ có đối chiếu với bươm bướm Tang Tương mới thấy được la bàn to lớn biết bao.
Bình thường trong thương mang vì không có so sánh nên không nhìn ra lớn bé, hôm nay từ la bàn to lớn gián tiếp chứng minh thân thể thanh niên áo đen khổng lồ. Dường như con bươm bướm này ở trước mặt thanh niên áo đen kích cỡ giống như con bướm trước mặt người thường.
Khi la bàn thi triển lực hút, trong mắt thanh niên áo đen vẫn lạnh lùng như cũ thì thế giới bươm bướm Tang Tương, nó đang cùng Tô Minh, Tam Hoang mở ra cuộc cắn nuốt sống chết, nó biến thành bươm bướm năm sắc lộ ra vẻ sợ hãi, khó tin chưa từng có.
– Đây là … hơi thở này là …
Tang Tương hóa thành bươm bướm run rẩy lộ ra tuyệt vọng, nó muốn từ bỏ cắn nuốt trở về thân thể, nhìn xem nguồn gốc hơi thở xuất hiện ở thương mang bên ngoài, nhưng không cần thiết nữa, khi phát hiện hơi thở này thì Tang Tương đã biết hết.
– Hắn … còn chưa chết?