Mưa gió ngày càng lớn, nước mưa rơi xuống đất phát ra tiếng rào rào. Thanh âm có quy luật, nghe thời gian lâu sẽ có cảm giác buồn ngủ. Dù là nóc nhà hay cái chòi Tô Minh ở đều có tiếng mưa khác nhau, những thanh âm hòa lại trở thành thiên âm. Nếu tu sĩ dùng tâm nghe sẽ không thấy có gì khác biệt, chỉ có dùng tâm của người phàm trong đêm khuya tối tăm, lúc nửa ngủ nửa tỉnh mới cảm giác thiên âm êm tai.
Nhưng trong đêm mưa luôn có một số thanh âm muốn phá vỡ thiên âm vang từ gian nhà lúc Tô Minh nửa ngủ nửa tỉnh.
– Thằng nhóc ngủ bên ngoài kia, lão già ta trí nhớ không tốt, ngươi nhớ là ngày mai đi chỗ thợ rèn đầu thôn tây dắt hai con chó về, không thì hơn nửa đêm có trộm nào vào ăn cắp búa là toi.
Giọng ông lão truyền ra từ gian nhà, xuyên qua màn mưa rơi vào tai Tô Minh trong lều. Tô Minh không lên tiếng nhưng mắt chợt lóe, hắn cảm giác có nguy hiểm từ trong mưa, như nghe thấy thanh âm không phải rơi xuống đất, hay trên nóc nhà, mưa rơi giữa không trung, như đánh vào vách tường vô hình.
– Có người đến.
Mắt Tô Minh giấu đi tia sáng nhưng đáy mắt toát ra sát khí. Người tìm đến đây hiển nhiên không phải vì gây chuyện với ông lão, dù sao vị trí lão chắc là nơi bí ẩn người ngoài không biết. Bởi vậy kẻ đến trừ phi là đi ngang, nếu không thì là kiếm Tô Minh.
– Chín tiếng đạo âm nếu không chết thì chắc chắn trở thành đại đạo tôn. Có lẽ hai câu đầu sẽ ứng nghiệm trong ngày hôm nay.
Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh, từ khi hắn phát ra âm thanh mệnh cách, tiếng thứ chín thì đã hiểu trong Cổ Táng quốc, đặc biệt là Nhất Đạo tông, Tu La môn, có rất nhiều tu sĩ muốn giết hắn.
– Nhất Đạo tông, Tu La môn. Tu sĩ của Tu La môn còn chút đạo nghĩa, Nhất Đạo tông thì . . . Nếu có ngày nào Tô Minh bước vào đại đạo tôn phải giết vào nhuộm máu tông này!
Mắt Tô Minh lóe sát khí, bắn ra tia sáng đỏ.
Một tia chớp xẹt qua không trung, chiếu sáng mặt đất, lộ ra thân hình gầy gò bềnh bồng giữa không trung, cũng lộ ra tu sĩ mập chẳng biết khoanh chân ngồi trên nóc nhà từ khi nào. Hai người lộ thân hình khi tia chớp xét qua, tiếng sấm chớp chấn động thiên địa
Tu sĩ gầy bềnh bồng giữa không trung trong sân mặc đạo bào, lấy thân thể gã làm tầng ngăn phủ lên mưa trên trời. Nơi gã đứng mặt đất không có mưa rơi xuống.
– Tam hoàng tử, tìm ngươi thật vất vả.
Tô Minh ra khỏi cái chòi, mặc áo vải thô, lạnh lùng nhìn tu sĩ gầy giữa không trung, lại liếc tu sĩ mập khoanh chân trên nóc nhà.
Hai người này đúng như Tô Minh đã đoán, có 1tv đạo tôn như mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt tông.
Thất trọng Đạo Thần cảnh từ đạo linh hóa tôn, thành đạo tôn, lại bước ra một bước là thành đại đạo tôn khiến tất cả chăm chú nhìn. Chẳng qua muốn bước ra một bước này có khó khăn cực lớn. Từ xưa đến nay Cổ Táng quốc chỉ có ba mươi người làm được.
Tu sĩ gầy khẽ thở dài nói:
– Gõ chín tiếng âm đạo linh nhất định có thể trở thành đại đạo tôn, tiếc rằng . . . Nếu ngươi không phải là tam hoàng tử thì tông môn nào cũng xem như của quý. Thật tiếc, đời này ngươi không có cơ hội trở thành đại đạo tôn.
Tu sĩ ở giữa không trung giơ tay phải lên, hư không ấn hướng Tô Minh. Một luồng khói đen hình thành trận pháp năm góc trong phút chốc xuất hiện trên đầu Tô Minh, đè ép xuống. Trong trận pháp hình ngũ giác toát ra khói đen đặc hóa thành bàn tay to chộp hướng Tô Minh, nhìn như bình thường nhưng nó phong tỏa bốn phương tám hướng, chỗ này như bị giam cầm trong góc thiên địa.
Tô Minh biểu tình như thường, hai tay ấn pháp quyết vung hướng trận pháp hình ngũ giác đến gần. Vang tiếng nổ điếc tai như sấm đánh, khóe môi tu sĩ cong lên nụ cười châm chọc. Nhưng nụ cười giễu mới cong lên thì con ngươi tu sĩ gầy co rút.
Sau lưng tu sĩ gầy, Tô Minh bước ra từ không trung nhanh như chớp giơ tay phải lên, tu vi ý chí bốn chân giới và đạo tiên cảnh hòa cùng nhau hình thành một chỉ. Một chỉ kinh diễm tuyệt vời, tu sĩ gầy biến sắc mặt xoay người vung tay áo đụng vào nhau.
Lại vang tiếng nổ điếc tai, khóe miệng Tô Minh tràn máu, nhanh chóng thụt lùi ra sau. Tu sĩ gầy thì nhấc chân định đuổi theo. Nhưng Tô Minh đã biến mất, lúc xuất hiện thì đứng trong sân.
Tu sĩ gầy ở giữa không trung cúi đầu nhìn tay trái bị thủng lỗ to máu thịt bầy nhầy, máu chảy róc rách, hơi thở khiến gã thấy khó đối phó dọc theo máu thịt lan khắp người.
Tu sĩ gầy sắc mặt âm trầm nói:
– Lấy tu vi đạo tiên cảnh tuy nói mượn trận pháp ngươi bày sẵn tại đây nhưng có thể bị thowng lão phu được, ngươi nên kiêu ngạo.
Tu sĩ gầy cảm thấy vết thương nhỏ nhoi này là lạ, nhưng tự tin xua tan tất cả thắc mắc. Tuy nhiên, bị thương trước mặt đạo hữu cùng tông làm tu sĩ gầy tức giận.
Như tu sĩ gầy đã nói, Tô Minh rất cẩn thận, mấy tháng qua hắn bày nhiều trận pháp, sát chiêu quanh sân mình cư ngụ. Nếu có người bước vào trong, chỉ cần Tô Minh động suy nghĩ là có thể khiến những trận pháp, sát chiêu cùng nhau bùng phát.
Giờ phút này, Tô Minh đứng trong sân, dù mặt tái nhợt nhưng khi ngẩng đầu nhìn tu sĩ gầy thì mắt toát ra chiến ý. Tô Minh nhẹ vung tay phải sang bên cạnh, nước mưa trong sân phút chốc toát ra khói trắng, hạt cát dưới đất run rẩy.
Tô Minh lạnh lùng nói:
– Muốn chiến thì chiến, không đấu thì cút, lảm nhảm cái gì?
Khói trắng hình thành từ nước mưa cuồn cuộn bốc lên trời, chớp mắt ở giữa không trung hình thành một trận pháp hình tròn. Trận pháp vừa xuất hiện lập tức xoay tít, vang tiếng nổ điếc tai. Tay phải Tô Minh hư không ấn xuống đất, vô số hạt cát bay lên. Tô Minh phất tay, mỗi một hạt cát mang theo khắc ấn mấy tháng nay của Tô Minh lao lên bầu trời.
Tu sĩ gầy lạnh nhạt nói:
– Quả nhiên vẫn quá yếu.
Bộ dạng tu sĩ gầy bình tĩnh nhưng con ngươi co rút, có thể thấy lòng gã giật mình. Nhưng có lẽ tu sĩ gầy cho rằng tu vi của mình cao, dù thế nào cũng không thể mất mặt, đặc biệt là có người khác đang nhìn. Tu sĩ gầy cần giữ bộ mặt thản nhiên, còn lòng cảnh giác tới đâu thì tự mình gã biết.
Tu sĩ gầy giơ tay phải lên, ấn pháp quyết chỉ xuống đất. Vang tiếng nổ điếc tai, trên đầu tu sĩ gầy, bầu trời xé ra khe hở bắn ra luồng sáng vàng hóa thành cái ấn to lao hướng mặt đất. Ấn vàng đè xuống, ầm một tiếng sương trắng quanh tu sĩ gầy tan vỡ, lại đè nữa, những hạt cát vỡ nát.
Nhưng lại xuất hiện một sát chiêu của Tô Minh, hắn giơ tay phải lên, nghịch linh châu lóe ánh sáng, lực lượng hùng hồn phát ra từ hạt châu bao phủ ngoài người tu sĩ gầy. Điều này khiến tu sĩ biến sắc mặt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, gã vẫn hừ lạnh cất bước định ra tay. Bỗng nhiên nghịch linh châu lại lóe ánh sáng, lực phản chấn mãnh liệt nổi lên làm thân thể tu sĩ gầy thụt lùi mấy bước.
Tu sĩ gầy con ngươi co rút cẩn thận nhìn nghịch linh châu, chợt biến sắc mặt nói:
– Đây là . . . Chứng đạo quả!
Khi tu sĩ gầy thốt lời, tu sĩ mập ngồi trên nóc nhà cười nhìn trận chiến chợt con ngươi co rút. Lấy tu vi của tu sĩ mập vẫn không thề kiềm trong mắt lóe tia tham lam. Tu sĩ mập cất bước lao hướng Tô Minh.
Giờ phút này, tu sĩ gầy thầm thở phào, là gã cố tình nói ra câu đó, vì Tô Minh mang đến áp lực nặng nề nhưng gã sỉ diện làm bộ mặt bình tĩnh. Khi tu sĩ gầy nhận ra hạt châu lập tức mở miệng nói trắng ra, làm tu sĩ mập cùng nhau ra tay đánh vỡ cục diện khiến gã đau đầu.
Đối diện một đạo tôn, Tô Minh nương trận pháp và thủ đoạn bày ra tại đây cộng với nghịch linh châu uy lực không tầm thường, dùng tu vi, ý chí của mình có thể chống đỡ được. Nhưng nếu là hai đạo tôn ra tay thì Tô Minh khó thể chống cự.
Mắt thấy tình hình sắp đi vào đường cùng thì chợt trong nhà vang tiếng ho khan.
– Ngươi nhìn đi, nhìn đi, ta kêu ngươi đi thôn tây dắt hai con chó đến trông nhà, sao? Thấy ta nói trúng chưa? Quả nhiên có trộm đến ăn cắp búa nhà chúng ta. Đây là thứ quý giá nhất hiện nay của chúng ta, ngươi ngươi ngươi . . . Sao ngươi còn chưa nhặt búa lên? Nếu để người ta trộm đi thì lão già ta liều mạng với ngươi!
Thanh âm truyền ra, hai đạo tôn ngây ngốc, hiển nhiên không ngờ họ đấu pháp mà có người bình thường trốn trong phòng xem xong dám nói lời như thế, dám nói Bọn họ là ăn trộm.
Mắt Tô Minh chợt lóe, dường như hiểu ra điều gì. Tô Minh giơ tay phải chộp hướng cây búa gần đó, búa liền bay vào tay hắn. Tô Minh nắm cây búa, ngẩng đầu nhìn hai người đến, chợt tinh thần run lên.
Tô Minh mơ hồ thấy dường như không phải tu sĩ mà là hai . . . Khúc gỗ.