Chương 470: Bất Tử Bất Diệt Giới

Bất Tử Bất Diệt Giới

Giây phút trên bầu trời Chúc Cửu Giới xuất hiện trăng thứ mười, ngoài xác Chúc Cửu Âm nhanh chóng hóa thạch, ẩn trong sương khói, ông lão áo đen ngồi xếp bằng mạnh giật mình, đôi mắt khép bỗng mở ra, hộc búng máu.

Máu mới phun ra màu đỏ thắm nhưng rồi hóa thành màu đen, rơi trên mặt đất phát ra tiếng xèo xèo. Lão già mặt xanh xao không chút máu, trán lão có thể thấy chỗ cỡ móng tay cái biến thành đen. Màu đen đang chậm rãi lan tràn, mùi tanh tỏa ra từ vị trí đen đó, như mục rữa.

“Nguyền rủa thật lợi hại.” Lão già lầm bầm, thanh âm thều thào.

Khi nói ra câu này, ấn ký đen đã lan tràn khắp trán lão, mùi tanh thối rữa càng nồng. Lão già biến sắc mặt, tay phải nâng lên ấn pháp quyết mạnh chỉ vào trán. Nhưng giây phút ngón tay lão chạm vào trán thì thân thể lại run lên, liên tục hộc ba búng máu.

“Thái hóa thành tiên, tiên đạo dung tuế, tuế nguyệt biến!” Lão già khó nhọc thốt ra câu này, đôi tay nhanh chóng bấm ấn, không ngừng chỉ trên người. Mặt lão đã lan tràn hắc ban, phủ lên toàn bộ khuôn mặt đang lan tới cổ.

Theo lão thốt lời, ấn pháp quyết, thân thể lão nhanh chóng khô gầy. Chớp mắt lão đã biến thành xác khô. Xác khô trông cứng rắn, ngồi xếp bằng, vì sự sống đã mất nên hắc ban trên mặt không lan tràn tiếp. Lát sau, trong cái xác khô của lão phát ra tiếng két két, ngay sau đó trán lão xuất hiện khe hở, khe hở lan rộng ra, bên trong vươn hai bàn tay, xé rách, chỉ nghe két một tiếng.

Trên người lão già biến thành thây khô khe hở từ bên trong xé to ra, lộ cánh tay hoàn chỉnh. Đằng sau cánh tay là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi.

Người đàn ông trần trụi, gã muốn chui ra khỏi xác khô, không ngừng xé rách. Gã bước ra khỏi thây khô lão già. Bộ dạng của người đàn ông trung niên rất giống với ông lão áo đen, giống như là lão của nhiều năm trước, nhưng mặt hơi thở thì người đàn ông trung niên yếu hơn ông lão áo đen rất nhiều. Bây giờ gã bước ra thở hổn hển nhưng miệng nhếch nụ cười.

“Túc Mệnh hoàn mỹ bị vây trong bất tử bất diệt giới, nhiệm vụ của ta đã viên mãn hoàn thành, chỉ cần chờ phân thân chủ nhân giáng xuống là ta sẽ lập công to. Hơn nữa dù nguyền rủa này mạnh mà không làm gì được ta, việc này ta đã sớm chuẩn…a?” Người đàn ông trung niên tràn đầy đắc ý vừa nói đến đây bỗng nhiên biến sắc mặt, bởi vì lão cảm giác rõ ràng trán lại xuất hiện hắc ban!

Người đàn ông trung niên lộ vẻ sợ hãi, tay phải nâng lên bản năng ấn vào hắc ban trên trán, chạm đến một mảnh chất dính, nâng lên thì có tơ đen dính dính bị kéo ra, mùi tanh tưởi ập đến.

“Chủ nhân truyền cho ta thức thần thông này tránh được cả thiên kiếp, nguyền rủa của Chúc Cửu Âm thế mà…” Người đàn ông trung niên sắc mặt càng sợ hãi, vội vàng xếp bằng ngồi xuống, lại thi triển thần thông cũ.

Thân thể gã hóa thành thây khô, trán thây khô xuất hiện khe hở, chớp mắt lan tràn giữa thân thể. Trong khe hở truyền đến tiếng gầm, ngay sau đó, người đàn ông tráng niên hơn ba mươi tuổi bò ra khỏi khe hở. Tu vi trong thân người đàn ông trung niên dao động yếu rất nhiều, diện mạo giống như ông lão áo đen nhưng trẻ tuổi hơn nhiều. Tuy nhiên, ở trán gã vẫn là vào lúc gã bước ra thì hắc bạc tựa khắc vào xương cốt, lại lần nữa xuất hiện!

Bây giờ nơi này rất quái dị, nếu có người ngoài thấy thì chắc sẽ kinh sợ. Bên cạnh người đàn ông tráng niên có hai cái xác khô chính giữa người có khe rất lớn. Một cái là lão già, vẫn giữ động tác xếp bằng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì thân thể lão trống rỗng, chỉ là cái vỏ mà thôi.

Còn người đàn ông trung niên khoanh chân cũng là xác khô, cũng là thân thể trống rỗng, như tầng da.

Một bên người đàn ông tráng niên mặt tái nhợt, mắt lộ ra không thể tin và vô cùng kinh khủng.

“Chết tiệt, sao có thể như vậy!? Rõ ràng trước đó ta đã triệt để tách ra lũ thần thức kia, sẽ không ảnh hưởng quá sâu mới đúng, nhưng…” Người đàn ông tráng niên run rẩy, trán gã hắc ban mở rộng chút, trông kích cỡ như bàn tay trẻ sơ sinh.

“Ta nhất định phải nghĩ chác trừ nguyền rủa này!!! Nguyền rủa, chết tiệt, loại thuật pháp thần thông quái dị này ta không hiểu nhiều, nên làm sao hóa giải!?” Người đàn ông tráng niên mặt xanh xao, mạnh vọt lên, lao nhanh hướng phía xa. Lúc đi lão ói vài búng máu, hắc ban trên mặt càng lớn hơn chút.

Tạm thời không nói đến gã, giờ trong thân thể Chúc Cửu Âm hóa thạch, tất cả máu thịt mục rữa, tay chân cụt đều bị đông lại, trở thành hòn đá xám. Mặc kệ là mắt Chúc Cửu Âm, hay những thú hung vật, tất cả đều thế. Đặc biệt là khu vực đầu, hoàn toàn yên tĩnh, có hai pho tượng to lớn, một là xà long, cái kia là Hàm Sơn Chuông Cửu Anh của Tô Minh.

Chúng nó giữ động tác trước khi hóa thạch, sắc mặt hung ác, cuộc chiến sinh tử. Bây giờ dù đã hóa thạch nhưng nhìn chúng vẫn thấy khí thế hung tợn ập đến.

Lúc trước tồn tại cục thịt phình ra ngoài bây giờ cũng thành tượng đá, bên cạnh nó Tô Minh đứng đó, thân thể không động đậy, nhắm mắt, đã hóa thạch.

Hóa thạch tất cả của hắn, bao gồm quần áo, tóc, vân vân, nhìn không khác gì tảng đá, thậm chí biểu tình toát ra kiên cường đều đông lại, sinh động như thật.

Còn có rắn nhỏ, thân thể do thần thức lão già biến thành giờ cũng biến tượng đá. Trong người Chúc Cửu Âm, những tượng đá tồn tại khiến nơi đây tràn ngập quái dị và tĩnh lặng.

Duy nhất không hóa thạch là đầu người phụ nữ tuyệt đẹp bềnh bồng giữa không trung. Hơi thở của nó hoàn toàn biến mất, mắt trợn to, bên trong không có chút tia sáng sjw sống. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ lờ mờ thấy trong mắt phải có một vòng xoáy yếu ớt chậm rãi xoay.

Vòng xoáy đó chính là bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm! Vòng xoáy đó chính là niềm kiêu hãnh trong đời nó! Vòng xoáy chính là nguồn gốc khi nó đối mặt ông lão áo đen uy hiếp thì dù đã cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn kiêu ngạo!

Hệ Chúc Cửu Âm dù là chết không phải hạng bình thường có thể uy hiếp, dù chết nó sẽ lựa chọn chết bơir đồng tộc nuốt!

Bất cứ người nào định uy hiếp nó đều sẽ chịu nguyền rủa cường đại của nó, là nguyền rủa dù cho nó chết vẫn khiến người sợ hãi!

Nó nuốt đồng tộc mà sống, vì nó cho rằng chỉ có mình mới khiến hệ Chúc Âm vĩnh viễn tồn tại, nhưng nếu vận mệnh khiến nó gặp đồng tộc không thể nuốt thì nó sẽ cam tâm tình nguyện, dùng tất cả đi chúc phúc đồng tộc nó…tân sinh!

Tất cả là vì…đồng tộc!

Tất cả là vì…truyền thừa đặc biệt hệ Chúc Âm!

Vòng xoáy trong con mắt phải, nếu phóng đại nó vô số lần vậy sẽ thấy bên trong tồn tại rất nhiều thân hình hư ảo, trong đó có một…

Chính là, Tô Minh!

Thân hình hắn mơ hồ, nhìn như du hồn, mắt xám xịt chẳng có chút thần trí, có chỉ là vô tận mờ mịt.

Hắn không có ý thức, như linh hồn đang ngủ say không thể thức tỉnh. Bây giờ hắn không có cả bản năng, chỉ trong thế giới mênh mông không ngừng phiêu đãng.

Xung quanh hắn có rất nhiều du hồn bay tới trước giống như hắn, xem số lượng khoảng một ngàn, đều là mắt màu xám, không có thần trí, không có bản năng, có chỉ là…tiếng gào thê lương, miễn cưỡng tuân theo. Tuân theo đằng trước bầy du hồn có một hồn ảnh thân thể rõ ràng to lớn hơn oan hồn khác. Thân thể hồn ảnh không tỏa ra nhiều khói đen lắm, từ xa nhìn lại hung thần ập đến, dù đôi mắt nó là màu xám nhưng con ngươi có chút linh trí.

Theo nó gào, sau lưng nó một đám oan hồn tới gần, từng con bị oan hồn cường đại túm lấy hút khô. Có vài trăm oan hồn bị nót cắn nuốt, từ phía xa lại có tiếng kêu to truyền đến. Ngay sau đó, có thể thấy chỗ phát ra tiếng kêu xuất hiện mấy ngàn oan hồn, là một hồn gã đàn ông mặt quỷ toàn thân lượn lờ khói đen.

Chiến tranh giữa oan hồn cứ thế diễn ra.

Khi Tô Minh mở mắt ra, ý thức của hắn chưa tỉnh táo, chỉ thấy khắp người đau nhức như xé rách, hắn cắn chặt răng không hét ra tiếng. Loại đau này như thân thể trở thành mảnh lá cây bị người từng chút một xé ra, cuối cùng thành bốn năm mảnh rồi lại bị bóp chặt, như tan xương nát thịt.

Trong đau đớn, nếu hắn kêu lên thì sẽ không tỉnh táo, bởi vì cố nhịn đau đớn nên đôi mắt, trong nỗi thống khổ không thể miêu tả, như bị dùng hết sức mạnh, như có vô số thanh âm bên tai hắn, trong linh hồn hắn không ngừng kêu gào!

Khiến đôi mắt vốn mở to lại lần nữa muốn trợn lên, trợn trừng!

Giây phút hắn hoàn toàn mở mắt ra, hắn thấy bầu trời xám, nhìn mặt đất trắng, nhìn thế giới này không biết bao nhiêu năm thành mảnh vụn vỡ.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset