Chương 486: Mệnh Tộc (2)

Mệnh Tộc (2)

Vang lên tiếng hét thảm thiết tứ phương, chín mũi tên mang theo điên cuồng, trùng kích trước nay chưa từng có xuyên thấu thân thể chín tộc nhân Bức Thánh tộc, dư lực chưa tan lại đâm xuyên qua!

Tiếng nổ lan tràn, mỗi tộc nhân Bức Thánh tộc bị mũi tên xuyên thủng thân hình nổ tung, hóa thành máu thịt văng khắp nơi.

Chín sát tên mỗi cây đều lấy mạng ít nhất ba tên, khi dư lực chín mũi tên mất đi chúng không tan biến mà nổ tung. Khi nổ thì hóa thành tử khí bao phủ bầu trời bên ngoài màn sáng.

“Lấy tử khí làm dẫn, phóng thích một lần lực tử khí!” Nam Cung Ngân rống to.

Sơn cốc run rẩy, từng đợt tử khí từ trong lòng đất rít gào ngưng tụ chính giữa sơn cốc, khiến sơn cốc biến mơ hồ.

Cùng lúc đó, theo tử khí lna tràn phạm vi lớn, vài giây sau hình thành lực lượng *bùm* một tiếng, tất cả tử khí trong sơn cốc trực tiếp lao ra, như cột trụ khí to lớn va đụng vào những tộc nhân Bức Thánh tộc trên trời.

Tiếng nổ vang vọng, dần tán đi. Trên bầu trời không còn mây đen, hóa thành tơ khói khuếch tán tám phương. Mấy trăm Bức Thánh tộc giờ chỉ còn chưa đến một trăm, bay tứ tán trên trời, thật nhiều máu thịt từ giữa không trung rơi xuống.

Sát cung và tử khí Vu tộc bùng nổ có thể nói là lực lượng cuối cùng của Vu tộc, chính vì nhờ vào lực lượng này nên họ mới có thể tại đây chống đỡ mười lăm năm! Nhưng loại lực lượng này phải trả cái giá rất đắt. Sát cung mỗi lần chỉ có thể dùng một lần, không phải pháp bảo này vô hiệu mà là không có một Chiến Vu nào có thể trong thời gian ngắn liên tục kéo cung hai lần! Mỗi lần kéo ra thì kỳ thực lấy gân cốt đứt vỡ làm trả giá, cần tiến hành chữa trị, là người cần bảo vệ chặt chẽ, để lần sau chiến đấu thì sẽ lại đem đến tác dụng quan trọng. Còn tế đàn xương thú ngưng tụ ra tử khí trùng kích, lực lượng này càng không phải con người có thể tích lũy mà cần thời gian trôi qua. Mười năm nay Nam Cung Ngân tại đây chỉ tích lũy năm lần bùng nổ, mỗi ba năm mới ngưng tụ ra một lần, giờ dù còn lại một lần nhưng cách ba năm sau rất lâu dài.

“Đưa ra…tế phẩm…”

Nam Cung Ngân cúi đầu, không muốn nhìn nữa. Gã nửa quỳ trên mặt đất, siết chặt nắm đấm. Những người sau lưng gã cũng vẻ mặt đau thương, cũng nửa quỳ dưới đất. Giây phút họ quỳ xuống, tất cả Vu tộc trong sơn cốc đều im lặng, bi ai quỳ. Họ lạy là hai mươi tộc nhân Vu tộc, hai mươi người đều là ông lão, thân thể họ chậm rãi bay lên hướng tới màn sáng, trên mặt họ lộ cảm thán và mỉm cười. Cảm thán vận mệnh của mình, mỉm cười là nhìn hướng tộc nhân, họ cam tâm tình nguyện trở thành tế phẩm. Bởi vì họ biết mình sống không được bao lâu, chẳng bằng dùng cái chết đổi lấy mọt đoạn thời gian yên bình cho tộc nhân, như vậy họ chết cũng đáng giá.

Khi tất cả Vu nhân quỳ lạy và đau thương, thân thể hai mươi mấy ông lão xuyên thấu qua màn sáng ra ngoài sơn cốc, xông đến hơn một trăm tộc nhân Bức Thánh tộc quanh quẩn trên không trung không đi. Những tộc nhân Bức Thánh tộc thét gào bay tới, cuộc giết chóc triển khai, cuộc giết chóc không có chống cự chỉ có tử vong đẫm máu. Tất cả Vu nhân nhìn thấy hình ảnh này, im lặng, đau thương càng nồng. Mãi đến khi hơn hai mươi ông lão bị nhiều tộc nhân Bức Thánh tộc ngược sát chết đi thì chúng mới giương cánh bay đi xa. Nam Cung Ngân ngẩng đầu lên, mắt đầy tơ máu. Tại đây mười lăm năm, họ đấu nhiều lần với Bức Thánh tộc, biết chủng tộc Chúc Cửu Giới này thích săn bắn, chúng thường kéo cả bầy đến, nếu không săn bắn thành công thì tuyệt đối không từ bỏ, sẽ đến ngày càng nhiều. Cho nên bên Vu tộc chỉ có hơi chống lại chút rồi tặng đi tế phẩm, thỏa mãn Bức Thánh tộc săn bắn. Chỉ có như vậy mới đổi lấy mấy ngày yên bình. Hơn nữa nếu không đấu mà trực tiếp đưa ra tế phẩm thì không có tác dụng gì, nhất định phải khiến Bức Thánh tộc tử thương mới thích hợp nghi thức săn bắn của chúng. Điều này đám Nam Cung Ngân tại đây mười lăm năm đều hiểu rõ.

“Chúng ta vẫn là đưa ra tộc nhân làm tế phẩm, cơ hội thắng sáu phần trăm nhưng cái giá thật sự quá lớn.” Bà lão sau lưng Nam Cung Ngân thấp giọng nói.

“Sáu mươi bảy người giữ trận pháp đã chết, cộng thêm hai mươi người cam nguyện làm tế phẩm, lần này chúng ta chết tám mươi bảy người.”

“Chiến Vu sát cung cần nửa năm mới có thể lần nữa triển khai, thuốc trị thương không đủ, cần sắp xếp người mạo hiểm đi Vu thành một chuyến tìm dược vật.”

“Tế đàn tử khí còn lại cho lần sau.”

Nam Cung Ngân nghe người ở phía sau lục tục báo cáo kết quả trận chiến này, biểu tình dần mờ mịt. Mười lăm năm trước kịch biến gã không thành công rời đi mà ở tại đây, chờ đợi Vu tộc cứu viện. Khi đó họ có gần vạn người, trong số họ có nhiều Hậu Vu. Nhưng theo từng đợt chém giết và giao đấu, nhân số ngày càng ít, cuối cùng trong một lần phân liệt đi ra một số người chẳng biết tới đâu rồi. Dần dần gã vì thân phận mà thành thủ lĩnh nơi đây, nhìn tộc nhân lần lượt chết đi. Đến nay tương lai mờ mịt, không biết ở đâu.

‘Có lẽ bên ngoài đã quên chúng ta rồi. Có lẽ tai biến Đông Hoang đã xảy ra, thế giới bên ngoài xuất hiện biến đổi nghiêng trời lệch đất. Không còn ai nhớ, tại Chúc Cửu Giới chúng ta tồn tại. Có lẽ đời này không thể rời khỏi đây, chỉ có chết trận. Tương lai, ở đâu?’ Nam Cung Ngân khuôn mặt tang thương, thầm than. Chẳng qua thần thức của gã trong mờ mịt nhìn hướng bầu trời thì lập tức biến sắc mặt.

Biến sắc trừ gã ra còn có mười mấy người sau lưng, thậm chí không ít Vu tộc trong sơn cốc trông thấy bầu trời thì lộ ra kinh khủng và hoảng sợ. Nam Cung Ngân chính mắt thấy chân trời có một áng mây đen còn khổng lồ hơn trước nhiều đang cuồn cuộn đến. Trong sương khói lộ ra thân hình Bức Thánh tộc khiến người thấy ghê rợn! Số lượng xem ra cỡ gần ngàn!!! Phương hướng của chúng chính là sơn cốc!

“Ta nhìn thấy tử tuyến tộc nhân Bức Thánh tộc, số lượng…rất nhiều, loại chuyện này chưa từng xảy ra. Trước kia tán loạn một đám ít nhất nửa năm mới săn bắn tiếp! Nhiều tử tuyến tộc nhân như vậy bên trong chắc chắn có tộc nhân Bức Thánh tộc kim tuyến. Cuọc chiến này khả năng thắng gần như là không, dù là tất cả tộc nhân chống đỡ trận pháp vận chuyển thì sẽ không được bao lâu!”

“Dốc sức vận chuyển trận pháp bảo vệ, chuẩn bị tử khí trùng kích, khiến Chiến Vu sát cung dự khuyết, dù chết cũng phải kéo sát cung!!!”

“Nếu chúng nó chỉ đi ngang qua thì thôi, nếu không phải hãy nói cho tất cả tộc nhân, giây phút quyết chiến, sinh tử tồn vong, chúng ta chờ mười lăm năm rốt cuộc đến rồi!” Nam Cung Ngân biểu tình nghiêm túc thấp giọng nói.

Giây phút Nam Cung Ngân nói ra mấy lời đó, lập tức có người đưa tin đi, bên trong sơn cốc trận pháp kia Vu nhân ai nấy mắt lộ dứt khoát xếp bằng trong trận pháp, hiến dâng tất cả sức mạnh. Bên trong sơn cốc, trong từng động phủ, Vu nhân im lặng đứng ở cửa động nhìn lên trời, lau vũ khí, vận chuyển tu vi trong người, biểu tình quyết tuyệt! Một số con nít sinh ra trong mười lăm năm ở trong ôm ấp của mẹ nhìn bên ngoài, nhìn cha mình, đôi mắt ngây thơ lộ ra sợ hãi, nhưng càng nhiều là ý niệm chết chung. Còn có không ít ông lão đứng ngoài động phủ, khuôn mặt tang thương đầy dấu vết năm tháng nhìn lên trời, chuẩn bị sẵn dùng cái chết đổi lấy tôn nghiêm. Tất cả Vu nhân đều nhìn lên trời, nhìn khói đen cuồn cuộn, nhìn xem chúng nó đi ngang qua hay mục tiêu là chỗ họ.

Khi khói đen ngừng ở giữa không trung sơn cốc, tất cả Vu nhân đều biết quyết chiến đến rồi!

Nam Cung Ngân cắn răng, mắt toát ra điên cuồng. Gã nhìn khói đen tạm dừng đột nhiên bùng phát, bên trong lao ra mấy trăm tộc nhân Bức Thánh tộc, chúng thét gào lao xuống. Nam Cung Ngân phát ra tiếng gầm, mạnh vọt ra, sau lưng hắn mười mấy người đi theo.

“Chiến, là chết, không chiến, cũng là chết, nhưng nếu chiến thì chết cũng không tiếc!”

“Chúng ta đợi mười lăm năm, cứu viện bên ngoài bặt vô âm tín, có lẽ họ đã quên chúng ta, từ bỏ chúng ta rồi. Tương lai ở đâu? Tương lai nằm trong tay chúng ta! Chúng ta không chờ, chúng ta phải oanh oanh liệt liệt chiến đấu. Nấu may mắn đâu thắng thì từ nay chúng ta không là Vu tộc nữa, chúng ta tự lập một tộc! Nắm giữ vận mệnh của mình, truy đuổi tương lai của mình, người ngoài không cứu thì tự cứu, từ nay chúng ta tự xưng là Mệnh tộc!!!”

Tay phải Nam Cung Ngân nâng lên hư không chộp, lập tức thanh trường thương biến ảo ra bị gã nắm trong tay.

“Mệnh tộc!”

“Từ nay chúng ta không phải Vu, là Mệnh tộc!”

Từng tiếng gầm điên cuồng phát ra từ miệng mỗi Vu nhân trong sơn cốc, hóa thành tùng kích cường đại xông lên trên, xuyên thấu màn sáng bảo vệ va chạm Bức Thánh tộc xâm nhập. Tiếng nổ ngập trời.

Nam Cung Ngân rống to.

“Tộc nhân Mệnh tộc, chúng ta giết!”

Từng bóng người thét gào vang trong sơn cốc, loại hùn hồn này như dân tộc vùng lên, là loại bị áp bực bị tử vong bao trùm chờ đợi mười lăm năm, điên cuồng giãy dụa, không cam lòng kêu gào, mặc kệ tất cả phóng thích!

Trừ một số Vu tộc còn đang giữ trận pháp vận chuyển bảo vệ con nít trong sơn cốc vẫn ngồi xếp bằng vận dụng lực lượng ra, hơn năm trăm Vu nhân vọt ra sơn cốc cùng đám Bức Thánh tộc bị tử khí trùng kích triển khai chém giết sinh tử!

“Không biết lượng sức!”

Tiếng hừ lạnh vang vọng từ khói đen trên trời, chỉ thấy khói đen khuếch tán ra ngoài, có mười tộc nhân Bức Thánh tộc giữa trán có sợi chỉ tím đậm cất bước ra. Sau lưng chúng có một tộc nhân trán có chỉ vàng thân thể to lớn đến năm mét! Gã hừ lạnh, tay phải nâng lên ấn xuống. Cái ấn này lập tức khiến tử khí khựng lại, nổ tung khuếch tán tám phương, khiến uy lực phút chốc tan biến.

“Thánh tổ sắp thức tỉnh, tất cả tộc ngoại giới tại đây đều giết hết để hiến tế, cửu thánh tế đàn đó, Bức Thánh tộc chúng ta muốn!”

Càng nhiều tộc nhân Bức Thánh tộc hưng phấn rít gào lao hướng Vu nhân!

Chính lúc này, cách nơi này không quá xa trên bầu trời Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh cất bước đi tới. Trên vai hắn rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn đằng trước phát ra tiếng rít. Tô Minh nhướng mày, tốc độ bước chân tăng vọt dấy lên tiếng xé gió sắc nhọn.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset