Gã đã không còn uống rượu, vài năm nay gã không muốn uống, vì sợ say, bởi vì khi say gã sẽ nhớ sư tôn, nhớ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, và cả tiểu sư đệ.
Loại tưởng niệm này đối với gã là hành hạ, sẽ khiến gã đêm khuya khóc tỉnh, sẽ khiến gã nhìn bốn phía tối đen và cô độc, mờ mịt bị cô đơn nhấn chìm.
Gã rất ít đi ngủ, càng không muốn nằm mơ. Vì trong giấc mơ, gã sợ mình sẽ chìm đắm trong vui sướng ngày xưa, không muốn tỉnh lại, nếu không tỉnh dậy, gã sợ Cửu Phong sẽ ra ngoài ý muốn.
Gã càng không đi rình ngó, vì gã đã lớn rồi, bởi vì gã không còn sức lực nữa, bởi vì bốn phía ngoài gã ra không còn ai khác, nếu nói có thì chỉ có trên bầu trời, Thiên Môn ẩn giấu.
Đó là vùng đất gã căm hận, gã vĩnh viễn không quên trong tai kiếp Thiên Môn từ bỏ mặt đất, khiến đệ tử vô số núi dưới đất không thể không rời đi, trôi giạt khắp nơi, giờ không biết sống chết ra sao.
Nhìn từng ngọn núi tan vỡ, nhìn Thiên Môn giáng xuống, tất cả thế lực vùng đất này quy thuận, nhìn Cửu Phong trong băng xuyên hòa tan chậm rãi bị nhấn chìm. Gã cũng vĩnh viễn không quên ngày nào đó nơi Đại sư huynh bế quan bị nhấn chìm, gã đứng đó rơi nước mắt, nhưng chỉ có thể lùi lại, mãi đến khi động phủ của gã cũng không còn, mãi đến khi động phủ tiểu sư đệ bị nhấn chìm, gã khóc.
Gã không thể ngăn cản tất cả, gã chỉ đành không lùi, chỉ có thể nhìn phòng ốc của Nhị sư huynh cũng bị nhấn chìm, nhìn những hoa cỏ chết đi, mãi đến khi Cửu Phong chỉ còn mấy trăm mét.
Ngọn núi cô độc, người cô đơn, gã giãy dụa mấy năm, gã không biết mình còn có thể kéo dài bao lâu nữa, có lẽ…không được lâu hơn rồi.
Hổ Tử chảy nước mắt ngồi trên ngọn núi, nhìn chân trời, nhìn nước biển lăn tăn, nước mắt rơi càng nhiều. Giọt nước mắt có uất ức, có giận dữ, nhưng càng nhiều là nhớ nhung.
Gã hiểu nếu không phải trong Thiên Môn Bạch Tố có cảm tình đặc biệt với Cửu Phong, có tình với tiểu sư đệ mất tích thì gã sẽ càng khó khăn. Cũng hiểu lực lượng của Bạch Tố rất yếu, trước kia cha cô có quyền thế to tại Thiên Môn, nhưng mấy năm nay chuyện xảy ra khiến cha Bạch Tố trọng thương, quyền thế rơi phạm vi lớn. Hình ảnh đó Hổ Tử sẽ không quên, hình ảnh đó cùng người tên Tư Mã Tín có liên quan rất lớn. Không ai ngờ, dù là cha Bạch Tố cũng không nghĩ đến, Tư Mã Tín trong Thiên Hàn Động khi đất băng xuyên trở thành biển thì đi ra!
Tư Mã Tín đi ra tu vi cực kỳ cường đại, bây giờ trở thành một trong cường giả Thiên Môn, y tồn tại khiến Cửu Phong rơi đến mức độ gian nan.
Hổ Tử chảy lệ, sờ lưng mình, gã thì thào lời chỉ có mình nghe thấy.
“Sư phụ, ta sắp kiên trì không nổi nữa. Đại sư huynh, Nhị sư huynh đi Đông Hoang, tiểu sư đệ, ngươi ở đâu? Ngươi có biết nhà chúng ta sắp không có, ngươi còn nhớ nguyên tắc Cửu Phong chúng ta không?”
“Người hại gốc cây ngọn cỏ Cửu Phong, giết!
“Người hại phó tòng Cửu Phong, giết!”
“Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ” Hổ Tử thì thào, khi nói những lời này thì lệ rơi càng nhiều, tim gã đau nhói.
“Đây là nguyên tắc của Cửu Phong chúng ta. Nhưng mà, nếu Cửu Phong không còn thì chúng ta…còn không?” Hổ Tử khóc, gã là đàn ông ở trên ngọn núi cô độc rền rĩ khóc.
Đàn ông là không dễ khóc, bởi vì tiếng khóc rất khó nghe, đại biểu yếu đuối. Nhưng, nếu như đến cực hạn thì tiếng khóc toát ra đã là tuyệt vọng với đời. Tiếng khóc tuyệt vọng, nó không khó nghe mà là bi thương.
Hổ Tử cứ khóc, mãi đến khi sau lưng truyền đến tiếng thở dài, một thanh âm dịu dàng làm gã quen thuộc.
“Hổ Tử, không khóc.” Khi thanh âm truyền đến thì trên vai Hổ Tử có một bàn tay, một bàn tay đại biểu ấm ám, làm Hổ Tử run lên, run rẩy ngoái đầu, thấy một khuôn mặt trong ký ức.
“Tiểu…sư đệ…” Hổ Tử ngơ ngác nhìn Tô Minh, đầu óc trống rỗng, gã chia không rõ đây là chân thật hay ảo ảnh. Người gã run run, chậm rãi nâng tay đè bàn tay Tô Minh đặt vai mình, mạnh nắm lấy, cảm nhận chân thực tồn tại. Hổ Tử bỗng lớn tiếng rống với Tô Minh.
“Ngươi còn biết trở về!!!”
“Ngươi biết không? Cửu Phong chỉ còn lại đỉnh núi, sư tôn sống chết không biết, Đại sư huynh đi Đông Hoang tìm sư tôn cũng bặt vô âm tín. Nhị sư huynh sốt ruột chờ đợi, vì lo lắng mà đi Đông Hoang! Ta cũng muốn đi nhưng hắn không cho, hắn để ta bảo vệ Cửu Phong, để ta tại đây chờ ngươi, cho ngươi biết Cửu Phong còn, nhà chúng ta còn!!!” Hổ Tử rống to, mắt đong đầy nước.
“Hai mươi năm, hai mươi năm!!! Ngươi mất tích hai mươi năm, còn biết trở về sao? Ngươi còn biết Cửu Phong là nhà ngươi sao? Ngươi có biết sư tôn thường thở dài, vẻ mặt buồn bã nhìn hướng Vu tộc không!? Ngươi có biết Đại sư huynh vì sao trước tiên xuất quan đi đất Vu tộc không? Không phải vì tộc mình mà vì muốn tìm ngươi!!! Ngươi biết không? Những điều đó ngươi có biết??? Ngươi có biết sau khi ngươi đi, Nhị sư huynh chỉnh lý động phủ của ngươi như chưa từng đi. Bình đài ngoài động phủ ngươi, những hoa cỏ hắn trồng, khi ấy hắn vừa trồng hoa cỏ vừa ngoái đầu cười với ta nói, nói những thứ này có thể càng bảo vệ ngươi, để ngươi có thể yên tâm tu hành trên bình đài! Bởi vì hắn biết ngươi thích ngồi đó tĩnh tọa, những điều này ngươi biết sao!?” Hổ Tử kích động đứng dậy, không ngừng rống với Tô Minh, như người bị áp lực rất lậu khi thấy người thân thì hoàn toàn bùng nổ.
Tô Minh im lặng, biểu tình bi thương, hắn nhìn Hổ Tử, bên tai nghe tiếng giận dữ rít gào, yên lặng nghe, mãi đến khi gã nói rồi tiến lên im hắn.
“Tiểu sư đệ, ta nhớ ngươi, Đại sư huynh cũng nhớ ngươi, Nhị sư huynh cũng thấy. Sư tôn ông ấy lúc gần đi già rất nhiều, ta biết ông có đi Vu tộc, đi tìm ngươi. Nhưng ông ấy không thấy ngươi, tiểu sư đệ, ngươi đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về….” Hổ Tử ôm Tô Minh, nghẹn ngào nói, thanh âm ngày càng thấp, đến cuối cùng chỉ còn lại một câu.
“Sao bây giờ mới trở về….”
“Tam sư huynh, ta đã trở về.” Tô Minh om Hổ Tử, khẽ nói, trong mắt hắn chảy ra giọt lệ.
Giọng Hổ Tử ngày càng thấp, cuối cùng ngã vào người Tô Minh. Gã mệt mỏi quá, thân thể, tinh thần, mấy năm nay một mình gã bảo vệ Cửu Phong, không ngủ, không uống rượu, im lặng chịu đựng nỗi cô đơn. Khoảnh khắc này, giây phút trông thấy Tô Minh, gã bình tĩnh lại, tựa vào ngực hắn, nhắm mắt, dần phát ra tiếng ngáy mà hắn quen thuộc.
Ôm Hổ Tử, mãi đến khi tiếng ngáy của gã to như sấm ngày càng lớn hơn nữa, nhưng Tô Minh chẳng có gì mất kiên nhẫn, khóe môi lộ nụ cười. Đây là sư huynh của hắn, là huynh đệ vì hắn bất chấp tất cả, cũng khiến hắn trả giá mọi thứ!
Gã hơi khờ, nhưng không ngốc, gã có một ít ham mô đặc biệt nhưng chân thành. Gã có tính tình không tốt nhưng sẽ đứng trước mặt sư đệ!
Vì gã luôn cho rằng mình là sư huynh, mình phải bảo vệ sư đệ!
Tương tự, gã sẽ đứng sau lưng Nhị sư huynh, vì gã cho rằng Nhị sư huynh cũng sẽ làm như vậy, thực tế cũng là như thế, đây, chính là Cửu Phong.
“Sư huynh, ta đã trở về… Ngươi không cần một mình bảo vệ Cửu Phong, ta sẽ khiến tất cả người có ác ý với Cửu Phong, khiến họ tự trọng!” Trong mắt Tô Minh lộ sát khí, sát khí mãnh liệt hơn trên đảo Ma La gấp vô số lần!
Dù sao ở đảo Ma La hắn vì người khác, nhưng tại đây hắn là vì sư tôn, vì sư huynh, vì nhà của mình!
“Ta sẽ khiến nguyên tắc của Cửu Phong mọi người đều biết!”Tô Minh bình tĩnh nói, dìu Hổ Tử trở lại động phủ vốn thuộc về sư tôn.
Vào trong, hắn đặt Hổ Tử nằm xuống, tay phải nâng lên chỉ vào trán gã, truyền khí ấm áp, khí này sẽ tẩm bổ gã, để mấy năm nay mệt mỏi được thả lỏng. Gã đã quá mệt, thật lâu rất lâu rồi không ngủ như vậy. Bây giờ trong mộng, khóe miệng gã chảy nước miếng, lộ nụ cười, dường như trong mộng gặp chuyện gì rất vui.
Yên lặng nhìn Hổ Tử, Tô Minh nhìn tang thương trên mặt gã, trước mắt hiện ra thân hình chân chất trong ký ức, còn là mang hắn núp sau đá to nhìn lén Nhị sư huynh.
[Trên Cửu Phong này, nếu nói thông minh thì ta nói với ngươi nhé, tiểu sư đệ, không phải Hổ Tử ta thổi phồng chứ ta thông minh nhất!]
Trong đầu Tô Minh hiện ra biểu tình Hổ Tử đắc ý lúc nói câu đó.
[Ta nói ngươi biết, Đại sư huynh quanh năm bế quan…Nhị sư huynh thú vị nhất, hắn cứ cảm thấy có người trộm hoa của hắn…]
[Đừng lên tiếng, tối nay ta mang ngươi đi Thất Phong, đi xem mấy cô gái. Ta nói với ngươi nhé, tiểu sư đệ, ngươi phải thông minh xíu, ta nói chạy thì chạy nhanh đó!]
[Bà nội nó, dám khi dễ sư đệ của Hổ gia gia nhà ngươi hả? Lão tử mang ngươi nhập mộng!]
[Tiểu sư đệ, mau nhìn lên trời, hôm nay sư phụ mặc là áo hoa kìa…]
Tô Minh nhìn Hổ Tử, từng ký ức hiển hiện. Hổ Tử xoay người, dường như thấy thấy nằm sấp ngủ dễ chịu hơn. Nhưng khi gã lật người thì đôi mắt Tô Minh ngưng tụ, hắn thấy lưng áo Hổ Tử có từng vết máu khô.
Đi đến bên cạnh Hổ Tử, Tô Minh giở lưng áo gã lên, thấy trên lưng gã từng dấu vết thịt bầy nhầy, đó là…vết roi!
Rậm rạp, trong đó có vài vết thương đã kết vảy, nhưng càng nhiều thành vết sẹo màu nâu. Tất cả vết sẹo khiến Tô Minh thấy thì trong động phủ lập tức biến lạnh, đôi mắt hắn lộ ra lạnh lẽo và sát khí không thể hình dung!!!