Khi vén rèm lên, ánh đèn nhu hòa từ trong tỏa ra. Ánh đèn như từng chùm sáng rọi trên người Tô Minh. Tiếng Huân khúc cũng rõ ràng hơn khi rèm vén lên.
Trong lều ngồi một ông lão, trong tay cầm một Cốt Huân, đặt bên miệng, nhắm mắt, thổi Huân khúc đau thương. Khúc âm lượn lờ khiến Tô Minh trong khoảnh khắc như bị tách rời khỏi thế giới này.
Hắn yên lặng đi vào lều da, ngồi ở trước mặt ông lão, mắt nhắm, nghe Huân khúc, lòng theo âm điệu bay lên, không biết đi đâu, có lẽ là đang lưu lạc.
Thời gian trôi qua, từng chút một, Tô Minh vẫn nhắm mắt, linh hồn như không tìm thấy nơi chốn ngừng chân, luôn quanh quẩn.
Ngoài bộ lạc nhỏ, hạc trọc lông lông toàn thân dựng đứng, nó trợn to mắt liếc xung quanh, biểu tình kinh hoàng. Trong mắt nó bốn phía trống trải, trừ Tô Minh ra không có bóng dáng ai. Chỗ Tô Minh thì là đất trống, hắn ở phía xa ngồi xếp bằng, khép mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Nếu chỉ là vậy thì hạc trọc lông không thấy sợ, làm nó kinh hoàng là trên đảo có lực lượng quái dị, lực lượng vô hình nhưng khiến nó không thể nhúc nhích chút nào. Bốn phía trống rỗng nhưng bên tai nó đôi khi vọng tiếng con nít chơi đùa, như có một đám con nít vô hình rượt bắt xung quanh nó. Đôi khi có từng đợt lạnh lẽo rót vào lòng hạc trọc lông, dường như chỗ nó ở bị đám con nít rượt đuổi xuyên thấu qua.
Răng nó run cầm cập, không thể nhúc nhích. Nó nhìn Tô Minh, nhìn bốn phía, đối với đảo nhỏ sinh ra sợ hãi từ đáy lòng.
Không biết qua bao lâu, bầu trời vẫn tối đen, dường như vĩnh viễn không có ánh sáng, huân khúc bên tai hắn dần yếu đi, mãi đến cuối cùng hoàn toàn tán, bên tai truyền đến giọng già nua.
“Ngươi vẫn đến…”
Tô Minh mở mắt ra, nhìn ông lão trước mắt đặt Cốt Huân xuống. Mặt ông lão lộ nụ cười hiền lành, đôi mắt trông rất bình thường nhưng Tô Minh biết, lão là một người mù.
“Tiền bối biết ta sẽ đến?” Tô Minh nhẹ giọng nói, đây là lần thứ ba hắn đến, mỗi lần cảm giác hoàn toàn khác nhau.
“Bởi vì ngươi mê mang khiến ngươi luôn lưu lạc, nên…ngươi sẽ tới đây.” Ông lão nhìn Tô Minh, nụ cười trên mặt rất hiền lành, nói ra lời hắn không hiểu.
“Cái gì là lưu lạc?” Tô Minh im lặng giây lát, bỗng hỏi.
“Tâm nếu không có chốn ngừng lại thì ở đâu cũng là lưu lạc.”
Tô Minh tinh thần rung động, câu nói quanh quẩn trong tâm trí làm hắn sững sờ thật lâu, rất lâu. Tâm hắn đúng là không có chỗ dừng chân, Ô Sơn là giả, Cửu Phong trừ Hổ Tử ra đã hoang vắng, cuộc đời hắn vẫn luôn lưu lạc.
Không biết nhà ở đâu, không biết tất cả nhân quả, không biết tuần hoàn chốn nào.
“Ông là ai?” Một lúc sau, mắt Tô Minh chợt lóe sáng.
“Khi ngươi biết ngươi là ai thì sẽ biết ta là ai.” Ông lão lắc đầu ờ Cốt Huân trong tay, móng tay phát ra tiếng răng rắc, thanh âm vang vọng trong lều da tản ra bên ngoài.
“Ngươi nhìn thấy gì bên ngoài, con trai, nói ta biết, ngươi thấy cái gì?” Đôi mắt ông lão không phải nhìn Tô Minh mà là trống rỗng xem lều da, khẽ hỏi.
“Chỗ này không tồn tại, đảo trống rỗng, người bộ lạc bên ngoài vốn đã chết, chỗ này bị âm hồn lượn lờ, bao gồm tiền bối chắc cũng như vậy.” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Ngươi xem thấy chưa chắc là sự thật, ngươi cho rằng không tồn tại không nhất định không có.” Ông lão nhắm mắt, thanh âm truyền vào tai Tô Minh.
Mắt Tô Minh mê mang, mờ mịt rất sâu, vòng quanh tinh thần, thật lâu không tán.
“Bọn họ là tồn tại, ngươi thấy, nhưng ngươi không tin. Người ngoài không thấy, sẽ sợ. Như ngàn vạn người ngủ say, ngươi mở mắt, ngươi may mắn cũng bi thương. Bởi vì ngươi không tin điều mình thấy, vì một khi ngươi tin tưởng sẽ trở thành thế gian không dung. Bởi vì, ngươi tỉnh rồi.” Ông lão khẽ nói, trong lòng nói có ẩn ý khiến Tô Minh mơ hồ.
“Ngàn vạn người đều tỉnh, nhưng ngươi còn đang ngủ. Là không muốn tỉnh dậy, hay vì ngươi cho rằng mình tỉnh rồi. Cái gì là ngủ say, cái gì là thức tỉnh, tất cả chỉ là…thế giới ngươi nhìn thấy, người khác…không thấy.” Ông lão chậm rãi nói, thanh âm lộ ra tang thương, khiến ngươi nghe có loại trông thấy năm tháng.
“Tựa như vận mệnh tồn tại thuận theo và phản kháng, tựa như cuộc đời có sung sướng và bi thương, tựa như ngươi ta, ta trông thấy ngươi không thấy, ngươi thấy, ta…nhìn không thấy. Con trai, ngươi hiểu chưa?” Ông lão mở mắt ra, mắt trống rỗng nhìn Tô Minh, hiền từ cười.
“Không để ý quá khứ thì cần gì chú ý tương lai, không cố chấp ta là ai thì cần gì suy tư ta là ai. Gió tuy mạnh nhưng chỉ cần thổi không tán lửa lòng ta, thế gian này sớm muộn có một ngày sẽ bị thiêu đốt!” Tô Minh im lặng giây lát, ngẩng đầu nhìn ông lão, mắt xẹt qua tia hiểu ra, chậm rãi nói.
Ông lão nghe Tô Minh nói vậy nụ cười càng rạng rỡ, trong biểu tình có chút khen ngợi.
“Thế gian này sớm muộn có một ngày sẽ bị thiêu đốt! Đây, chính là mệnh, không phải mệnh của ngươi, không phải mệnh của người ngoài mà là mệnh của thế gian này! Một chữ mệnh cũng là như thế thôi, cần gì cố chấp, thật ra ngươi còn chưa hiểu.” Ông lão mỉm cười.
Tô Minh im lặng.
“Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi, mới chính là ngươi!” Ông lão nâng lên tay phải, Cốt Huân trong tay bay hướng Tô Minh.
“Cầm lấy nó, nó sẽ vì ngươi dẫn hướng về nhà.” Giọng ông lão vang vọng.
Tô Minh nhìn Cốt Huân bay tới trước mặt, nói chính xác hơn nó là một khối sống lưng dã thú, bên trên tròn mượt, có dấu vết năm tháng.
“Nó sẽ vì ngươi, ngăn cản một lần kiếp đã định trong mệnh ngươi! Kiếp nạn này…sắp đến, nếu có thể độ qua thì sau này trong mệnh ngươi thêm một nét, vận mệnh của ngươi từ nay người khác khó khống chế.” Ông lão nhìn Tô Minh, cười nhắm mắt lại.
“Ngươi và ta ba lần gặp mặt như duyên ba đời. Giây phút đi ra lều da, ta tặng ngươi…ba ngày tạo hóa, mở ra Man Hồn tố.” Giọng ông lão khàn khàn vang vọng.
Ánh mắt Tô Minh rơi trên Cốt Huân, nắm lấy nó, nhìn ông lão, biểu tình mờ mịt. Thật lâu sau ông lão không nói gì nữa, Tô Minh chắp tay thật sâu cúi đầu hướng đối phương.
Dù hắn không biết tên và lai lịch của đối phương, nhưng cảm nhận được trên người ông lão trí tuệ và tang thương. Lặng yên cúi đầu, dường như Tô Minh hiểu chút gì, xoay người đi ra ngoài lều da, vén rèm. Khi hắn định nâng chân lên bước ra thì người bỗng run rẩy, thân thể như chết lặng, chân phải nhấc lên quên đặt xuống. Người Tô Minh run bần bật, linh rồn rung động, đôi mắt lộ vẻ khó tin, trái tim chợt đập nhanh.
Vì khoảnh khắc hắn vén rèm, thấy không phải đảo, không phải trời đêm, không phải trong đêm mây cuồn cuộn che trăng, càng không là bốn phía biển dập dờn. Hắn nghe cũng không là sóng biển gầm rống, không phải ánh lửa xung quanh. Hắn ngửi không phải mùi biển tanh còn có chua xót cô độc.
Trong mắt Tô Minh tràn đầy khó tin, làm hắn khó thể tin điều mình trông thấy, nghe thấy, ngửi thấy. Hắn mạnh xoay người, muốn nhìn ông lão trong lều da, nhưng thấy là một mảnh hư vô, sau lưng hắn không còn lều da.
“Ba ngày tạo hóa…” Trong đầu Tô Minh hiện ra lời lúc trước ông lão nói, hắn nhắm mắt, có lệ chảy xuống.
Hắn nhìn trời xanh sáng ngời, nhìn thấy dưới bầu trời trong ký ức Ô Sơn như năm ngón tay!
Hắn ngửi mùi vị của nhà, hắn nghe được…
“Lạp Tô ca ca, tìm thấy ca rồi nha, thì ra ca núp ở đây, ca thua rồi, bây giờ đến lượt em và Bì Bì trốn, ca tìm nha!” Một thanh âm tràn đầy vui sướng và non nớt lọt vào tai Tô Minh.
…………
Trong trời đất, gió mây trôi, trời mịt mờ.
Bầu trời Đông Hoang đại lục dù cùng chung với Nam Thần nhưng cũng có khác hẳn. Trời Đông Hoang là gió mây lượn lờ, là sương mù và bầu trời kết hợp!
Nơi này không phải toàn bộ là tầng mây cuồn cuộn, có không ít chỗ ban ngày thì từng tia sáng xuyên qua khe hở mây rơi xuóng mặt đất, từ xa nhìn tràn ngập ĩnh đẹp khiến người rung động.
Mây đen, ánh sáng mãnh liệt, bầu trời Đông Hoang!
Ngoài Đông Hoang đại lục, Tử Hải tràn ngập, nước biển gầm rống sóng hùng dũng, như có lực lượng hủy thiên diệt địa nhưng không thể lay động Đông Hoang, chỉ có thể ở mép rít gào, không khiến Đông Hoang đại lục thay đổi bao nhiêu.
Vạn cổ năm tháng bởi vì phân liệt, một khối đại lục lớn nhất đất Man tộc, Đông Hoang, luôn là cực mạnh!
Bây giờ ở mép Đông Hoang đại lục gần sát Nam Thần, chính giữa Đông Hoang đại lục trên một ngọn núi cao đâm mây, cùng một thời gian trời đất ầm ĩ. Có hai luồng sáng chói mắt khiến vô số người thấy kinh sợ, tu vi ngừng vận chuyển bỗng từ vô tận bầu trời sáng xuống.
Hai luồng sáng chói lòa một giáng ở núi ngay chính giữa Đông Hoang, dưới núi vạn người bái lạy, núi ầm ầm vang, có thể thấy một đại điện nằm ở đỉnh núi, ánh sáng chói lòa bao phủ đại điện vào trong, rộng vài trăm mét liên tiếp đất với trời.