Cầm kiếm nhỏ xanh, Tô Minh cắm nó vào mặt cỏ, nguyên cây đâm vào, mắt khép, từng tiếng chuông ngânv trong người. Hàm Sơn Chuông hiện ra ngoài người Tô Minh, bay ra ngoài rồi đồ án Cửu Anh khắc bên trên nó sống động như thật, có tiếng gầm quanh quẩn trời đất.
“Cửu Anh…” Tô Minh khẽ nói.
“Chúc Cửu Âm…”
Khi Tô Minh nói ra câu đó thì lập tức trong vạt áo Chúc Cửu Âm rắn nhỏ bay ra, nhoáng người lên chui vào trong mặt cỏ không thấy. Cùng lúc đó, trên trời Hàm Sơn Chuông lại mở rộng, vô tận lan tràn, ở bên trên Tô Minh thay thế bầu trời, xông vào mây đen cuồn cuộn che giấu.
Đây là món quà thứ sáu Tô Minh chuẩn bị cho đại kiếp nạn!
‘Còn có cái thứ bảy…’ Mắt Tô Minh chớp lóe nhìn đồ đằng Xích Long trên tay.
Xích Long mở to mắt nhìn Tô Minh, mắt lọ dứt khoát. Chưa đợi Tô Minh mở miệng thì Xích Long trên cánh tay đã biến ra, ngửa đầu gầm một tiếng, thân thể to lớn vọt lên trời, biến mất trong tầng mây. Nhưng nó vẫn tồn tại, Tô Minh cảm nhận được, chỉ cần một ý niệm là con Xích Long sẽ bùng phát lực lượng mạnh nhất, hủy diệt tất cả trời đất.
Đây là món quà thứ bảy!
Tô Minh hít sâu, đôi tay nâng lên, trong người Lôi Man truyền thừa tinh bùng phát lực lượng sấm sét, lực lượng vòng quanh ngoài người hắn. Nhìn vô số tia điện lượn lờ, Tô Minh nhắm mắt, tay phải mạnh vỗ ngực.
Cú vỗ này, toàn thân Tô Minh nổ tia điện, há mồm phun một vật!
Đó là một vật màu đen có chín lỗ hình đỉnh, nó luôn nằm trong người Tô Minh, là khi hắn Khai Trần ở Hàm Sơn Thành thì thu sấm sét trời đất biến thành!
Nó luôn ở trong người hắn không có gì biến đổi, mãi đến khi Lôi Man truyền thừa Tô Minh mới cảm giác có chỗ khác lạ, dường như vật đó và Lôi Man có liên hệ rất nhiều. Thậm chí lúc đó hắn có được Lôi Man truyền thừa mặc dù là đá đen đem đến tác dụng lớn nhất nhưng nếu không có vật này chắc sẽ không như vậy.
Khoảnh khắc vật hình đỉnh chín lỗ, báu vật bổn mệnh Khai Trần của Tô Minh bị phun ra, bốn phía sấm sét lao hướng nó, chớp mắt biến mất vào trong, khiến vật chín lỗ có một cái bị sấm sét nhét đầy!
Tô Minh nheo mắt, vung tay áo, nó xông lên tầng mây, khi vào tầng mây thì sấm đánh ầm ầm. Trên bầu trời vô số tia chớp từ bốn phương tám hướng tụ tập vào trong đỉnh chín lỗ!
Chưa kết thúc, đôi tay Tô Minh ấn pháp quyết, nguyên thần phủ toàn thân, bây giờ hắn thi triển tiên thuật chín biến trong cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất!
Biến thứ nhất, thứ hai, thứ ba, mỗi lần biến hóa đều là Tô Minh biến ấn ký rồi đánh lên trời. Mỗi lần biến hóa khiến trên trời sấm sét tăng vọt vô số, khiến vật đỉnh chín lỗ cái lỗ thứ hai bị nhét đầy, dần dần cái lỗ thứ hai bị nhét đầy, lỗ thứ ba cũng dần đầy.
Mãi đến khi Tô Minh làm đến biến thứ bảy, tu vi đã đến cực hạn, trên bầu trời đỉnh chín lỗ nằm trong mây mù có bốn lỗ bị tia chớp bao phủ.
Đây là lễ vật thứ tám Tô Minh chuẩn bị cho người đại kiếp nạn đến!
‘Còn có một…’ Tô Minh nhìn tay trái, trước mắt hắn lòng bàn tay trái dần đen thui, rất nhanh màu đen lan tràn nguyên lòng bàn tay. Nhưng không lâu sau màu đen dần tán đi, chỉ có chỉ tay trái là vẫn đen thui, so sánh với màu da bình thường nhìn hơi ghê sợ.
“Nguyền rủa…” Tô Minh khẽ nói.
Ánh mắt rơi vào tay phải, tay phải đang chớp lóe ánh sáng đen nhưng rất nhanh biến mất, như là ẩn giấu trong bàn tay phải không thấy bóng dáng.
‘Lễ vật thứ chín, Đế Thiên, thật hy vọng lần này đại kiếp nạn là ngươi tới. Ta lấy lễ chín tầng tại đây…chờ ngươi!’ Tô Minh khép mắt, hô hấp bình ổn lại, yên lặng chờ.
Ván cờ đã bày ra, Tô Minh tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây, hắn nghĩ đại kiếp nạn này nếu là Đế Thiên thì chắc chắn y sẽ đến.
Tô Minh chờ ba ngày. Ba ngày này hắn không nhúc nhích, luôn nhắm mắt tĩnh tọa, để trạng thái không ngừng tăng lên, đạt đến đỉnh cao nhất.
Đại kiếp nạn này Tô Minh biết sẽ rất gian nan, nhưng hắn sẽ không rút lui khỏi cuộc chiến, cũng không có đường lùi, chỉ có nước chiến!!!
Tiếp chiến!!!
Giết là một đạo lý khống chế vân mệnh của mình, giết trời long đất lở!
Chiến!!!
Trong mi mắt khép của Tô Minh dần có tơ đỏ, chiến ý và sát khí ngập trời sinh ra trong người, như bão tố cuốn bốn phía.
Hắn muốn chiến, chiến với Đế Thiên, chiến với vận mệnh, chiến mê mang, chiến đời đời kiếp kiếp!
Khi ngày thứ năm đến, chiến ý của Tô Minh đã đến đỉnh cao nhất. Chân trời sóng gợn vặn vẹo, một thân hình bước ra.
Người đó mặc đế bào đội đế quan biểu tình lạnh lùng, đi ra thì lạnh băng liếc Tô Minh ở bên dưới đảo. Y, chính là Đế Thiên!
Mấy ngày chờ đợi, y phát hiện Tô Minh không hướng tới Đông Hoang nữa, do dự rồi lựa chọn không tiếp tục chờ mà tự mình đến. Theo y thấy quỹ tích thay đổi Túc Mệnh không khó khăn bao nhiêu, dù rằng mấy năm nay y giám thị hắn có không rõ ràng. Nhưng y tin rằng điểm không rõ này chưa đủ khiến toàn kế hoạch tan vỡ!
Giây phút trông thấy Tô Minh, Đế Thiên không nói một câu bước tới đảo Tô Minh ở, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình, lộ rõ ra bá đạo!
Có khí chất không gian mà uy, cộng thêm áo đế vương làm Đế Thiên trông như chí tôn thiên địa, như là á khí trong thiên hạ đều là đất vua, lời quân không thể cãi. Một bước đạp xuống, trời đất chấn động, Tử Hải bên dưới cuồn cuộn ngược ra sau, như không thể chịu đựng Đế Thiên đến!
Giờ phút này Đế Thiên và phân thân chiến đấu với Hồng La mà Tô Minh từng thấy về mặt khí thế giống y như đúc!
‘Không phải bản tôn…’
Khi Đế Thiên đạp một bước trời đất chấn động thì Tô Minh mở mắt ra, nhoáng người bay lên. Táng Tà Giáp biến ảo phủ hết thân mình, Táng Tà Thương hiện ra trong tay hắn.
Tất cả xảy ra trong chớp mắt, đảo mắt Tô Minh đã mặc Táng Tà Giáp. Giáp xuất hiện, Đế Thiên không Thiên Mônef nhìn, đạp xuống một bước rồi các không vung, sương khói ngập trời cuốn như muốn che đậy bát hoang ập hướng Tô Minh!
Tô Minh hừ lạnh, khi bay lên thì bước ra một bước, đạp xuống, hư không chấn động, đây không phải một bước bình thường mà là Man Thần Thất Đạp của Tô Minh!!!
Đạp thứ nhất!
Một bước đạp xuống, bên trên Đế Thiên, chỗ tầng mây mỏng xuất hiện một dấu chân to lớn, tiếng rít sắc nhọn lao hướng y.
Bên Tô Minh, lại đạp xuống một bước, hắn không ngừng bước chân, trực tiếp đi ra sáu bước. Sáu bước đạp xuống, bên trên Đế Thiên sáu dấu chân một cái lớn hơn một cái thay thế tất cả đập xuống, va chạm với sương khói mênh mông Đế Thiên phất tay áo.
Tiếng nổ kinnh thiên động địa ầm ĩ vang vọng, Tô Minh bước ra bước thứ bảy. Bước thứ bảy xuất hiện, dấu chân to nhất bỗng giáng xuống, khiến tiếng gầm kinh thiên lại bùng nổ mấy lần!
Cùng lúc đó, trước một giây bộ thiên thuật Man Thần Thất Đạp của Tô Minh kết thúc thì tốc độ của hắn đạt tới cực hạn không thể tưởng tượng, tiếng rít sắc nhọn quanh quẩn, không trung liên tục xé rách. Tô Minh cầm Táng Tà Thương xuyên thấu vô tận, như cầu vồng xuất hiện trước mặt Đế Thiên, một thương đâm vào trán y!
Đây chính là Tô Minh!
Chủ động tấn công, chứ không giống năm đó chống cự. Một thương này đại biểu hắn phản kháng vận mệnh, một thương này đại biểu trong lòng hắn quyết tuyệt, một thương này ẩn chứa hắn đối với Đế Thiên…hận!!!
Từ bị động ngược lại chủ động ra tay, sy nghĩa to lớn, như nghịch chuyển trời và đất!
Một tiếng nổ lấn át tất cả bỗng lan tràn. Đế Thiên đôi mắt như thường, biểu tình bình tĩnh, chẳng có chút dấu hiệu rung động, thậm chí y không lùi nửa bước. Y chỉ nâng lên tay phải, đầu ngón tay chỉ vào mũi thương của Tô Minh.
Trong tiếng nổ, Tô Minh phun búng máu, người bắn ra sáu thành hình cung rơi xuống đảo núi, một kích kia, hắn… Thất bại!
Phân thân Đế Thiên cường có thể dùng một ngón tay đã làm Tô Minh bị thương, nhưng, không phải không trả giá. Đầu ngón tay Đế Thiên có một vết thương nhỏ.
“Có thể làm phân thân này của ta bị thương, xem ra mấy năm nay người tiến bộ không ít, nhưng vẫn phải đi quỹ tích thuộc về người mới không làm trưởng bối thất vọng.” Đế Thiên nói, đi hướng đảo Tô Minh té xuống, cất bước tới gần. Nhưng khi y đến gần thì Tô Minh rơi xuống đất khóe môi nhếch nụ cười quái lạ.
Lý do hắn chủ động ra tay một mặt là quyết tâm và biến đổi, mặt khác muốn thử xem thân hình của mình rốt cuộc có thể chịu đựng thương tổn cỡ nào, còn có một điều là dẫn dắt y đi tới phạm vi đảo nhỏ!
Giờ phút này, Đế Thiên đến!
“Đế Thiên!” Tô Minh gầm lên, nâng tay phải ấn vào bia đá nhìn như bình thường. Đó là bi đá Man Thần đời thứ nhất để lại, ẩn chứa truyền thừa nhưng chỉ truyền ba đời!
Giây phút tay Tô Minh ấn xuống, tấm bia đá phát ra tiếng *ong*, khí thế thuộc về Man Thần đời thứ nhất chớp mắt lô gìra trong trời đất, làm Đế Thiên đi tới lần đầu tiên biến sắc mặt!
“Đây là…hơi thở của Liệt Sơn Tu!!!”