Nếu như không có bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm, đi đến một bước này Tô Minh sẽ đối mặt trầm luân không thể thay đổi. Có lẽ đợi hắn lần nữa tỉnh lại trông thấy là một Ô Sơn xa lạ, hoặc không kêu là Ô Sơn như sẽ có nơi như vậy chờ đợi hắn. Rồi hắn sẽ luôn trưởng thành, trải qua hủy diệt, qua rất nhiều điều, có lẽ sẽ phát hiện bên cạnh luôn có đôi mắt đang nhìn mình. Có lẽ hắn sẽ đi đến con đường bây giờ, hoặc là con đường dựa theo người chỉ định đi hướng mệnh.
Nhưng…Hồng La xuất hiện tựa như kế hoạch đã định sẵn bỗng xảy ra ngoài ý muốn, ngoài ý muốn này khiến người trở tay không kịp, không thể trước tiên dự đoán. Cho nên phân thân Đế Thiên thứ nhất không tiếc lộ mặt đem việc này sửa lại.
Y thành công, vì Hồng La chết. Nhưng y cũng thất bại, bởi vì…Tô Minh thức tỉnh!
Vì Tô Minh thức tỉnh hoàn toàn thoát khỏi Đế Thiên khống chế, từ nay về sau một đường gặp gỡ đều là tất cả cơ duyên chứ không phải người ngoài chỉ định. Đặc biệt là bất tử bất diệt giới, bị hành động của tùy tùng Đế Thiên tự cho thông minh tạo nên giờ phút này…người giãy dụa bò ra từ trong luân hồi, ý chí của hắn cường đại vô cùng!
Bây giờ Tô Minh tỉnh lại, Đế Thiên kinh sợ nhìn hắn, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng. Lần này gặp mặt Tô Minh cho y quá nhiều ngoài ý muốn.
Đầu tiên là có thể làm y bị thương, sau đó thức tỉnh khói trầm luân, từ hình ảnh làm Đế Thiên biểu tình nghiêm trọng, trong lòng càng khẳng định một ý nghĩ.
‘Hôm nay mặc kệ thế nào phải thay đổi hắn, nếu không thì cho hắn thêm chút thời gian, e rằng trừ phi bản tôn của ta giáng xuống. Mới bao nhiêu năm mà hắn có biến đổi kinh người như vậy. Số mệnh…không hổ là số mệnh, người Tố Minh tộc!’ Mắt Đế Thiên lóe tia sáng lạnh, nâng lên tay phải chỉ hướng Tô Minh thức tỉnh vội vàng thụt lùi.
“Kẻ lãng du đường về, con mắt sương mù, thiên thai làm dẫn, để biết…thiên thai mê lộ!” Giọng Đế Thiên có tiết tấu kỳ lạ, một chỉ xẹt qua chỉ hướng Tô Minh.
Lập tức từng đoàn sợi tóc biến ảo ngoài người hắn, những ợi tóc nhanh chóng lan tràn ra ngoài, chớp mắt phủ trùm bốn phía, trông như đoàn chỉ to lớn. Những đoàn chỉ lượn lờ tám hướng tràn ngập trời đất.
Khi Tô Minh thụt lùi thì những sợi tóc xem chậm rãi nhưng cực nhanh lan tràn, muốn quấn quanh toàn thân hắn, tầng tầng bao vây.
Trước mắt Tô Minh không thấy bóng dáng Đế Thiên, bốn phương tám hướng đều là những sợi tóc, không tránh được, không thể trốn!
Mặt Tô Minh tái nhợt, tay phải còn đau, thở hồng hộc nhưng trong mắt không hề lộ tuyệt vọng.
Tia sáng chớp lóe như sao, rực rỡ nóng cháy toát ra chiến ý dạt dào, đó là khí thế dù chết, dù đứng trước tử vong cũng sẽ cất tiếng cười to!
“Tô Minh ta có thể chết, nhưng dù chết chắc chắn khiến ngươi trả giá đắt! Nếu ta chết, ta muốn tiên tộc ngươi biển máu ngập trời! Nếu ta chết, ta muốn thương khung này từ nay vô niệm!” Tô Minh cười to, khi những sợi tóc nhanh chóng đến gần chưa tới mười mét thì nâng lên tay phải, mở ra trong tay xuất hiện một cây quạt.
Cây quạt trông như vô số lông chim hợp thành, tỏa ánh sáng chói lòa. Vung cây quạt nó lập tức biến lớn, Tô Minh cầm trong tay mạnh quạt tới trước!
Cây quạt là Tô Minh cướp từ Tư Mã Tín, thuộc về bảo vật Man Thần đời thứ hai tự luyện ra, cũng là…thuộc về Tô Minh!
“Thiên địa nhân tam hoang phương pháp, thiên hoang!”
Quạt một cái, bầu trời mây mỏng phát ra tiếng nổ đinh tia nhức óc, bầu trời tan vỡ ra từng tấc. Nguyên bầu trời tối đen bị cây quạt phẩy một cái, tầng tầng giang ra, những nơi vỡ ra cuốn lên khiến màn trời như là bị bóc lên. Mảnh vỡ hỗn loan lực bầu trời giờ theo quạt cuốn bị dấy lên lao hướng những sợi tóc xung quanh. Tiếng nổ kinh trời vang vọng, lực thiên hoang này lấy bầu trời như tầm màn tốc lên, cuốn những sợi tóc. Trong tiếng nổ, xung quanh Tô Minh những sợi tóc lan tràn cùng chấn động.
“Thiên địa nhân tam hoang phương pháp, địa hoang!”
Tô Minh lại mạnh quạt, cây quạt phát ra chấn động, theo chấn động bên dưới đảo bùm một tiếng, trong nước biển gầm rống dạt ra bị Tô Minh quạt tốc lên khỏi biển rộng!
Đảo mặc dù nhỏ thì vẫn là đảo, cũng là một khối lục địa nhỏ, giờ thì tiếng nổ ngập trời, đảo ầm một tiếng bay lên khỏi mặt biển, mang theo vô số nước biển rơi giữa không trung như mưa!
Khi bay lên đất đảo vỡ ra biến thành vô số mảnh vụn, lại va chạm với những sợi tóc, truyền ra thanh âm mãnh liệt nhất dưới thiên hoang địa hoang.
Bùng phát khí thế đè ép tiêu diệt tất cả, lấy Tô Minh làm trung tâm quét tám hướng!
Mặt Tô Minh trắng nhiều nhưng tay không tạm dừng, lại quạt. Lần quạt này ngay cả Tư Mã Tín cũng không thể thi triển, thức cuối cùng của quạt báu thần thông.
“Thiên địa nhân tam hoang phương pháp, nhân hoang!”
Thuật này ra, tan vỡ thiên địa ầm ĩ, vô số đá vụn xuyên qua sợi lao huướng Tô Minh, chớp mắt phủ trùm hắn, lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ một cái đầu to!
Lộ ra bộ dạng giống Tô Minh như đúc, còn có trời tan vỡ giờ dung nhập vào đôi mắt đầu đất khổng lồ, khiến đôi mắt toát ra ánh sáng.
Khi cái đầu hình thành, Tô Minh há mồm thổi hướng Đế Thiên ở không xa vẻ mặt âm trầm. Thổi ra một hơi biến thành gió đen bay hướng Đế Thiên. Gió đen có thể tan vỡ trời, hủy diệt đất, thổi tắt lửa sinh mệnh.
“Thần thông Man Thần đời thứ hai…” Đế Thiên âm trầm nhìn Tô Minh.
Thấy gió đen thổi ra tới gần, nhìn như một mảnh khói đen thì Đế Thiên hừ lạnh nói.
“Đáng tiếc, nếu là đời thứ hai thi triển thì phân thân của ta không phải đối thủ. Nhưng mà, ngươi triển khai thì thật sự rất yếu!” Đế Thiên nói, nâng lên tay trái mạnh chặt sương gió đen đến.
Cú chặt xuống sương đen run rẩy, chính giữa hõm xuống như bị nhát chém vô hình rạch ra một khe hở. Khe hở xuất hiện, Đế Thiên cất bước đi, tốc độ nhanh chớp mắt xuyên qua khe hở xuất hiện trước cái đầu đất khổng lồ do Tô Minh biến thành, tay phải nâng lên một chưởng đánh vào trán cái đầu to.
“Bát vân!” Đế Thiên lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc bàn tay đụng vào đầu khổng lồ, xuyên thấu vào trong, thân hình Đế Thiên không chút tạm dừng bước vào trong trán cái đầu, lao sâu vào trong.
Bây giờ đầu phát ra tiếng nổ ầm ĩ, xuất hiện vô số khe hở, cuối cùng chia năm xẻ bảy nổ tung.
Nhưng giây phút nó nổ, tay phải Đế Thiên lại đụng vào màn sáng năm tầng vàng, màn sáng chớp động kịch liệt, không ngừng tan vỡ lại chấn người y lùi ra.
Trên bầu trời vô số đá vụn rơi, ánh sáng vàng tràn ngập. Tô Minh ở trong ánh Sơn Ngânags vàng, khí thế Man Thần đời thứ hai hiện rõ trên người hắn!
Vào giây phút mấu chốt, Tô Minh không chút do dự lại dung hợp Nạp Thần Dược, khiến khí thế và thân thể xuất hiện biến đổi, trông như trở thành Man Thần đời thứ hai!
“Lại là nó!” Đế Thiên thụt lùi, biểu tình càng âm trầm.
Ngũ phương ấn của Tô Minh làm y hơi đau đầu, lúc trước bởi vì ấn này khiến y bị Tô Minh dùng Man Thần gai đâm vào người, đến bây giờ chưa lành, đang không ngừng ác hóa, bắt đầu ảnh hưởng tu vi phát huy.
“Thật cho rằng trẫm không thể phá thuật này ư? Nếu là năm đó Đạo Thần đại nhân vừa đặt ra vật này thì đương nhiên trẫm không thể phá được, nhưng hôm nay linh của nó đã sớm tan biến, đánh mở không khó! Thiên bảo định ngươi, dĩ không hưng. Như sơn như cao, như cương như lăng, như xuyên chi phương chí, dĩ không tăng… Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng, như Nam sơn chi thọ, không khiên không băng, như tùng bách chi mậu, vô bất ngươi hoặc thừa! Thiên bảo cửu như, thành trẫm thiên tứ!”
Đôi tay Đế Thiên ấn pháp quyết, theo lời thốt ra, mỗi một chữ ‘như’ là ấn ký sẽ nhanh chóng biến đổi, mãi đến nói xong chín chữ như, ấn quyết bấm xong đẩy tới trước. Phút chốc trong không khí xuất hiện chín chữ như to lớn!
Như!
Chín chữ ‘như’ Tỏa ra hơi thở tang thương, có cảm giác hồng hoang. Khi nó xuất hiện thì phân thân Đế Thiên biến già đi nhiều, hiển nhiên Thiên Bảo Cửu Như thuật này không bình thường!
Nếu không thì lúc trước y sẽ không mượn thiên mệnh thần thôi của Tô Minh để phá, giờ thì tự thi triển.
Đế Thiên chỉ một cái, tất cả xảy ra trong chớp mắt, chín chữ như lao hướng Tô Minh. Tô Minh không né tránh mà mắt chợt lóe, mặc kệ chín chữ như đụng vào màn sáng ngũ phương ấn. Khoảnh khắc chữ như thứ chín ấn xuống, màn sáng bỗng không chớp lóe nữa mà lấy tốc độ mắt thường trông thấy biến mất ngoài người Tô Minh.
Nguyên lý tan biến Tô Minh không hiểu, nhưng từ chín chữ như hắn cảm nhận hơi thở của mệnh!
Giây phút màn sáng ngũ phương ấn tan biến thì Đế Thiên cất bước đến. Tô Minh mạnh ngẩng đầu, khóe môi máu còn chưa khô, nhưng hắn chờ là một giây màn sáng biến mất!
Tuy màn sáng có thể phòng ngự nhưng Tô Minh muốn không phải phòng hộ mà là…tấn công!
Cho nên hắn mặc kệ Đế Thiên áp chế màn sáng, giờ nó tan biến, y đến thì Tô Minh mạnh ngẩng đầu, há mồm phát ra tiếng rống hắn hóa thân thành Man Thần đời thứ hai!
Man Thần rống!