Chương 602: Ngoại Tông

Ngoại Tông

Ngoài Tà Linh tông oán khí lượn lờ khiến từ xa nhìn còn đỡ, nhưng nhìn gần thì một mảnh mơ hồ, như có quỷ khóc sói tru vang vọng, thanh âm sắc nhọn đủ khiến người lần đầu tới tinh thần rung động.

Hai người mang Tô Minh trở về năm đó bái vào sơn môn này cũng giống vậy, giờ họ bay đi nhìn khuôn mặt vốn tái nhợt của Tô Minh xem thành sợ hãi, cho nên không nghi ngờ hắn im lặng không nói.

Hai người lao nhanh, vòng quanh ngoài núi Tà Linh tông vài vòng rồi hướng đến chân núi, khi đáp xuống một góc sơn môn thì sơn môn to lớn cũng là màu đen, toát ra cảm giác âm trầm, dường như có vô số oan hồn vòng quanh bốn phía, nhào hướng kẻ muốn đi qua đây.

Người mang Tô Minh đến biểu tình như thường, không thèm để ý những oan hồn, kẹp hắn đi tới mất bước, đạp qua sơn môn, xuất hiện trước mắt ba người là đường lớn đi thẳng tới đỉnh núi. Hai bên hàng đứng nhiều pho tượng đen, mỗi bức tượng cực kỳ dữ tợn toát ra khí âm trầm, còn là nơi ngưng tụ oan hồn.

“Đi lên con đường không lối về này là bước vào Tà Linh tông. Tiểu tử, có nghe thấy những tiếng gào thê lương không?” Người kẹp Tô Minh liếc hắn, nửa cười nửa không nói.

“Tại đây nếu ta thả tay ra, để ngươi tự đi lên thì e rằng chưa đi được mấy bước sẽ bị những oan hồn nơi đây kéo lấy, thành một trong số chúng.” Một đệ tử Tà Linh tông khác lạnh lùng nói, bỗng nâng tay phải ấn pháp quyết mạnh vung trước mặt.

Cái vung này chỉ thấy con đường núi khác đi, nhìn như giống nhau những rất nhiều bóng dáng đếm không hết. Bóng dáng có nam có nữ, có già có trẻ, ai nấy quần áo tả tơi hoặc người đẫm máu, đang giãy dụa gào thét ở giữa đường, có không ít nhìn ba người Tô Minh, biểu tình dữ tợn, như tùy thời nhào đến. Hai bên đường tồn tại vô số oan hồn như vậy, từng con vươn tay như muốn chộp ba người kéo vào vậy.

“Hoan nghênh đi tới Tà Linh tông, tại chỗ này ngươi sẽ biết cái cái gì là địa ngục, cái gì là khủng bố.”

Hai đệ tử Tà Linh tông mang Tô Minh đến đây nhìn nhau cười, bước nhanh kẹp Tô Minh dọc theo đường núi đi. Một đường đi qua, bốn phía oan hồn nhanh chóng tránh né như là rất sợ họ, không dám tới gần chút nào. Thậm chí có một số oan hồn vì né không kịp, bị đệ tử Tà Linh tông kẹp Tô Minh đến gần phát ra tiếng hét không thanh âm, thà thân thể nổ tung chứ không muốn đụng chạm. Càng đừng nói những oan hồn vươn tay hai bên đường núi, ba người đến gần từng con như thấy thứ gì cực kỳ khủng bố, co rụt hết.

“Trương sư huynh, những oan hồn này có gì đó không đúng. Lúc trước chúng ta về sơn môn chúng nó không giống vậy!” Trong hai đệ tử Tà Linh tông mang Tô Minh người họ Tả nhíu mày trầm giọng nói.

“Đúng vậy, bình thường chúng thấy người mặc kệ chúng ta có là người Tà Linh tông không đều nhào lên. Ta nhớ lúc những lão tổ tông môn chúng ta đi ra thì chúng mới e sợ tránh đi, nhưng hôm nay…” Người đàn ông họ Trương kẹp Tô Minh cũng thắc mắc nói.

Hai người khó hiểu do dự đi càng nhanh, mang theo Tô Minh lao đến giữa núi. Tô Minh một đường im lặng, hắn nhìn ngọn núi, xem nhiều đại điện màu đen trên núi, và những người bị treo trên đại điện. Thậm chí bầu trời đôi khi xẹt qua cầu vồng cũng ảnh ngược trong mắt Tô Minh.

‘Người Man tộc tại sao có thể tu tiên.’ Đây là thắc mắc của Tô Minh về Tà Linh tông.

Tiến lên không bao lâu, Tô Minh thấy cách sườn núi không xa có một gã đàn ông cao hơn mét, nửa thân để trần cõng một cái sọt to, từng bước một từ trên núi xuống. Gã đi mấy bước sẽ thò tay vào sọt lấy ra một ít thịt nát rải, những thịt nát có từng lũ khói đen, khi chúng nó rơi xuống lập tức bị lũ oan hồn nhào tới nuốt. Gã đàn ông mặt rất hung tợn, đặc biệt trên mặt có vài vết sẹo trông thấy ghê người. Khi ba người Tô Minh nhìn gã thì gã cũng trông thấy hai người Trương, Tả. Gã nhếch miệng cười, nụ cười khiến những vết sẹo trên mặt gã cũng vặn vẹo theo, giống như mặt gã có bốn, năm cái miệng cùng cười. Trông rất khủng bố.

Dù là Trương, Tả thì hiển nhiên thấy nụ cười này không mấy quen, vội đứng một bên tránh được.

“Kính chào Sơn sư huynh.” Hai người cung kính chắp tay nói.

Gã đàn ông tới gần, Tô Minh thấy trong mắt gã chỗ con ngươi có ánh đỏ, nếu nhìn thẳng gã thời gian lâu sẽ thấy rất khó chịu.

“Tại sao mang người ngoài đi tới tông môn?” Gã đàn ông tiến lên, từ trong sọt túm lấy đống lớn thịt nát rải bên cạnh, khiến đám oan hồn bất chấp tất cả.

“Dạ thưa Sơn sư huynh, người này là Triệu trưởng lão khiến hai chúng ta xuống núi thì giúp mang về, là người họ Trần, em trai của sự đệ Trần Đại Hỷ.” Người đàn ông họ Trương kẹp Tô Minh lập tức nói.

“Trần Đại Hỷ à…” Gã đàn ông liếc mắt nhìn Tô Minh, vẻ mặt lộ nụ cười quái dị, tay phải thò vào sọt túm ra khối thịt nát đưa cho Tô Minh.

“Thì ra là Trần sư đệ, không có lễ gặp mặt gì, khối hồn thịt này cho ngươi.”

Trương, Tả ở bên cạnh thấy vậy lộ vẻ hâm mộ.

Tô Minh lòng máy động nhận lấy khối thịt, chắp tay cúi đầu hướng gã đàn ông.

“Cảm ơn Sơn sư huynh.”

“Không cần cảm ơn, khối hồn thịt này mặc kệ người cho oan hồn nào ăn sẽ khiến nó làm một việc cho ngươi. Vật này chỉ đệ tử nội môn mới có được, người ngoài không thể có, ngươi cần quý trọng, nếu có thể sống qua bảy ngày rồi cảm ơn không muộn.” Gã đàn ông âm trầm cười, không để ý Trương, Tả mà đi xuống núi.

Mãi đến khi gã đi xa, ánh mắt người đàn ông họ Trương rơi vào thịt nát trong tay Tô Minh. Người đàn ông họ Tả bên cạnh mắt chợt lóe.

Tô Minh nhìn thấy biểu tình của hai người, thầm cười lạnh. Người Tà Linh tông chẳng những âm tà càng không cấm nội đấu, hôm nay hắn mới đến mà thấy sự tính kế rồi. Gã đàn ông họ Sơn tặng hắn khối thịt nát hiển nhiên nghe cái tên Sơn sư huynh rồi mới quyết định, xem biểu tình hình như có thù hận gì sâu cùng Sơn sư huynh. Xem thì như tặng hắn món đồ, thật ra nếu hắn thật sự là thiếu niên mười hai, ba tuổi không có chút tu vi, trước lòng tham này, xem biểu tình của Trương, Tả thì e rằng chôn xuống mầm họa.

‘Sơn sư huynh….anh trai của Tên Hề Nhi, ở Tà Linh tông này ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến trưởng lão họ Triệu chỉ định muốn người nhà ngươi đến. Gã đàn ông họ Sơn tu vi sơ kỳ Man Hồn tính kế ta thế này…’ Tô Minh thầm lắc đầu, không đợi Trương, Tả nói cái gì đã đưa miếng thịt cho người đàn ông họ Trương kẹp mình.

“Trương sư huynh, vật này ta không có gì dùng, xin Trương sư huynh nhận lấy.”

Người đàn ông họ Trương cười ẩn ý, không chút khách sáo cất vào, liếc người đàn ông họ Tả. Ánh mắt hai người mới lóe hung ác giờ tan biến, nhìn Tô Minh thì có khen ngợi.

“Trần sư đệ tuổi còn nhỏ mà hiểu lấy hay bỏ, không tệ.” Người đàn ông họ Tả lạnh lùng nói.

“Hai vị sư huynh, mới nãy Sơn sư huynh là?” Tô Minh lập tức dò hỏi.

“Hắn là đệ tử nội tông, chúng ta là ngoại tông, không giống nhau. Ngươi nhớ kỹ, đệ tử ngoại tông không cấm nội đấu, nhưng nếu gặp đệ tử nội tông phải cẩn thận. Bởi vì đệ tử nội tông giết người không sao cả, nhưng nếu ngươi tổn thương đệ tử nội tông thì thành vấn đề.” Người đàn ông họ Trương hình như vì xem ở khối hồn thịt nên nhắc nhở Tô Minh một câu.

“Nhưng lấy trạng thái của ngươi, lo cho mình không bị khi dễ đã không sai, đừng nói đến dây vào đệ tử nội môn.”

Hai người lao nhanh lên núi, một đường Tô Minh lại thấy mấy đệ tử Tà Linh tông đi qua. Những người này âm u lướt qua, khiến hai người Trương, Tả trông thấy thì không ngừng vái chào, do đó có thể thấy địa vị của hai người không cao. Có thể đoán ra cái gọi là Triệu trưởng lão ở Tà Linh tông chỉ là bình thường.

Lát sau Trương, Tả mang Tô Minh đi khỏi giữa sườn núi, đi lên con đường nhỏ kéo dài từ bên cạnh, từ xa trông thấy một sơn môn to lớn.

“Nơi này là Tà Linh tông ngoại tông của chúng ta, lên nữa là nội môn, dưới chót là chỗ chăn nuôi cùng với tạp dịch. Đi qua sơn môn này chúng ta sẽ mang người tới chỗ Triệu trưởng lão, còn sắp xếp cho ngươi thì chúng ta không biết được. Nhưng xem ở ngươi hiếu kính khối hồn thịt, ta nhắc ngươi một câu, hễ Man tộc trong Tà Linh tông ta tu tiên đều cần ngâm trong tà trì, thay đổi huyết mạch di chuyển, mở ra tiên mạch trong người. Tà trì mười người vào chỉ một người sống sót đi ra.” Người đàn ông âm trầm cười, không nói nữa.

Theo gã thấy thì người tên Trần Tô không sống qua ba, năm ngày, đặc biệt gã nghĩ đến cái chết ly kỳ của Trần Đại Hỷ, cộng thêm những tin đồn liên quan Triệu trưởng lão. Gã kết luận, Trần Tô chết chắc.

Không lâu sau, sơn môn càng gần. Khi ba người đi tới cạnh sơn môn thì Tô Minh liền nhìn thấy bên trên cửa vòng quanh một con mãng xà to lớn.

Mãng xà thè lưỡi, đôi mắt âm trầm nhìn ba người, như là tùy thời phóng qua nuốt họ. Mãng xà dài cớ vài trăm mét, dù vòng quanh sơn môn nhưng cái đuôi còn kéo dài rất xa.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset