Chương 677: Một Trận Chiến Này!

Một Trận Chiến Này!

Một trận chiến này, không thể tránh được!

Một trận chiến này, không thể không chiến!

Một trận chiến này, có tên là tuẫn!

Theo tiếng gầm của Đại sư huynh, vẻ mặt y trông cực kỳ dữ tợn, nâng lên tay trái hư không chộp, lập tức từ không trung bị y chộp ra một trống trận to lớn.

Trống trận cao hơn mười mét, màu tím đỏ trông như trong năm tháng nhuộm vô số máu tươi, có nhiều oan hồn quanh quẩn bên ngoài cái trống xuất hiện, đám oan hồn liền phát ra tiếng hú thê lương.

Đại sư huynh chết lặng đứng cạnh trống lớn, tay phải mạnh vỗ mặt trống, thanh âm chấn động tinh thần. Trống vang kinh thiên động địa truyền khắp tám hướng. Từng tầng sóng gợn trên bầu trời, trống này không bình thường, là Cửu Lê trống trận của Cửu Lê Vu tộc, một khi vang thì chấn nhiếp kẻ địch, khiến người vỗ máu sôi sục, huyết mạch sôi trào, tu vi bùng phát như đốt cháy.

Một tiếng trống vang, sắc mặt Đại sư huynh liền hồng hào, đôi mắt không tối tăm nữa mà lộ ra tia sáng dã thú không có thần trí, phát ra tiếng gào vọt hướng Tô Minh.

Sau lưng y vô tận oan hồn vờn quanh, những oan hồn đến từ Cửu Lê trống vang vọng, chúng nó muốn ăn máu thịt no nê mới chịu bỏ qua.

Đại sư huynh đến, khí thế kinh người. Tô Minh đứng đó, im lặng nâng lên tay phải chỉ phía trước, lập tức sau lưng Man tượng khổng lồ xuyên thấu thân hình Tô Minh, xuất hiện ở trước mặt hắn. Tay trái đại biểu sấm sét bõng nâng lên, nắm đấm đánh ra.

Cùng lúc đó cánh tay phải đại biểu Túc Mệnh cũng nâng lên quét hướng Đại sư huynh. Vì có thân hình nên hai cánh tay chawngr những linh hoạt mà cường đại hơn trước nhiều.

Ầm vang, Tô Minh ở đằng sau Man tượng, mắt nhắm, tay phải ấn pháp quyết đánh ra một đấm.

Nắm đấm cách Man tượng nhưng ở chỗ Man tượng và thần thông Đại sư huynh va nhau thì bùng nổ. Tô Minh Man tượng nhoáng một cái thụt lùi hơn mười mét, xuyên thấu qua người hắn, khiến hắn lại lộ ra trước Man tượng.

Đại sư huynh liên tục lùi mãi đến bên cạnh trống trận, đôi mắt dần lộ màu đỏ, tuy nói vẫn vô thần nhưng màu đó có thể che giấu chút. Khoảnh khắc màu đỏ chớp lóe, móc tay phải Đại sư huynh mạnh vỗ vào trống trận.

Lần này là ba tiếng!

Tiếng trống bùm bùm, bây giờ dù Tô Minh có tu vi hậu kỳ Man Hồn cũng tinh thần rung động, Man tượng sau lưng hắn xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo. Cùng lúc đó sau ba tiếng trống, Đại sư huynh há mồm ngửa đầu phát ra tiếng gầm kinh người.

Trong tiếng gầm toàn thân y xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, máu đen tràn ra biến thành sương tím đỏ lượn lờ quanh thần, khí thế cường đại bùng phát từ sương khói tím đỏ. Hơi thở này là Vu tộc tinh thuần, mang theo Vu tộc quái dị, tang thương, giờ bùng phát, có giọng khàn khàn phát ra từ trong sương.

“Cửu Lê huyết mạch, hóa thân… Vu chủ!” Tùy theo thanh âm quanh quẩn, sương khói bị thân hình Đại sư huynh hấp thu, khi sương không còn thì lộ ra trước mặt Tô Minh, Đại sư huynh khác hẳn mới nãy.

Mặc dù vẫn là bộ dạng đó nhưng trán, đôi tay, hai chân, ngực, sáu vị trí có phù văn phức tạp xuất hiện. Phù văn không giống của tiên tộc mà như văn tự Man tộc, nhưng không có Man tộc nào nhận ra được.

Đó là ấn Vu thuật của Vu tộc!

“Tiểu sư đệ, lúc trước xa vỗ ba tiếng trống trận để máu mình sục sôi, kích phát Cửu Lê huyết mạch, trở thành Vu chủ. Nhưng thời gian không dài, cũng không thể thi triển thuật truyền thừa quá cường đại. Hôm nay có Đế Thiên đại nhân trợ giúp, ta có thể làm được điều này, cảm giác nắm giữ lực lượng, thật tốt, tốt lắm…” Đại sư huynh vẻ mặt chết lặng từ từ nói, thanh âm vang vọng tám hướng.

“Nếu vận mệnh đã sắp đặt ngươi và ta chiến đấu, ta hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.” Khi Đại sư huynh nói chuyện nâng tay trái lên, bỗng quỳ xuống nhưng không phải lạy Tô Minh mà hướng về bầu trời.

“Cửu Lê huyết mạch, chủ Vu tộc, xem thử tiểu sư đệ ngươi có thể khiến ta triển khai bao nhiêu Vu lực! Nhất vu thiên tụng, thỉnh thiên vu khí, diệt kẻ nghịch Vu này!” Đại sư huynh cúi đầu hướng màn trời.

Cúi đầu ngay cả bầu trời vặn vẹo bỗng tạm dừng, từng tia sương khói tím từ mặt đất, từ không khí chui ra, ở dưới bầu trời ngưng tụ thành một đầu lâu tím.

Xương trôi nổi giữa không trung, bên trên toát ra khí thế giống như Man tộc diệt sát tiên tộc, mỗi đại lục đều tồn tại một khí thể báu vật!

Đây rõ ràng là báu vật của Cửu Lê Vu tộc, Vu Thần Cốt!

Khoảnh khắc đầu lâu xuất hiện, như là sống dậy, hai hốc mắt toát ra tia sáng âm u, quét ngang phủ lên người Tô Minh.

Sự lạnh lẽo sinh ra trong lòng Tô Minh, bị khô lâu nhìn chằm chằm khiến hắn cảm nhận nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Đại sư huynh nâng lên tay trái, khô lâu *ong* một tiếng lao hướng Tô Minh. Khô lâu bùng phát hơi thở cường đại, bên trên nó huyễn hóa ra ảo ảnh, rõ ràng là bàn tay to, như muốn bóp nát Tô Minh.

‘Thủ đoạn của Đế Thiên thật độc, tên này vốn là hậu nhân dòng chính của Cử Lê bộ lạc, nhưng xem tình hình không phải dòng chính thật sự mà nghiêng về mạch hình kiền. Nhưng dù là vậy thì nhờ vào huyết mạch chỉ dẫn, y có thể triệu hoán ra báu vật thuộc về Cửu Lê Vu tộc đất này. Đế Thiên à Đế Thiên, ngươi lựa chọn khống chế tên này, mưu đồ…thật lớn!’ Cấp Ảm mắt chớp lóe nhìn Đại sư huynh Tô Minh, như có điều suy nghĩ.

‘Vùng đất này đúng là kỳ lạ, chẳng nhưng xuất hiện Liệt Sơn Tu đáng sợ, còn có cường đại như Cửu Lê Vu chủ. Nhưng chính người này làm Man tộc phân liệt, xuất hiện Vu tộc, tạo thành Liệt Sơn Tu nhiều năm để lại thủ đoạn không thể thi triển. Cửu Lê Vu chủ sinh không gặp thời, tự nghĩ bằng với Man Thần đời thứ nhất, lập Vu tộc bắt chước Liệt Sơn Tu, cũng luyện ra vài báu vật hộ tộc. Mấy báu vật này chỉ có người huyết mạch dòng chính mới triệu hoán được, điều này kém hơn Liệt Sơn Tu một bậc. Cửu Lê Vu chủ có ba phân thân tự có thần niệm và linh trí, mỗi cái đều tính là huyết mạch dòng chính, mỗi cái đều có thể xuất hiện Cửu Lê Vu chủ.’

Cấp Ảm ở một bên cảm thán, Tô Minh nhìn Đại sư huynh, im lặng gật đầu.

Giây phút Đại sư huynh thi triển Cửu Lê huyết mạch đệ nhất vu bái thiên tụng, xuất hiện khô lâu tím đen thì Tô Minh hít sâu, tay phải ấn pháp quyết. Sau lưng hắn cánh tay phải Man tượng nâng lên, bấm ấn quyết, tay trái cũng biến đổi y hệt.

“Man Thần… Tinh thần nhật nguyệt, đệ nhất biến… Tinh kiếp!” Đôi tay Tô Minh nhẹ chạm trên đỉnh đầu rồi mạnh tách ra vung bầu trời.

Vung một cái, màn trời vặn vẹo như có đôi bàn tay vô hình xé rách lộ ra hư ảo.

Đó là trời sao, sao nhấp nháy có vô số tinh thần. Giờ những ngôi sao di chuyển, ánh sáng lấp lánh, ngôi sao hợp thành từng ánh sao. Những trời sao ngưng tụ lại hình thành sao băng xé gió lao hướng bàn tay to đầu lâu biến thành.

Trận chiến này là giữa Tô Minh và Đại sư huynh, nhưng cũng là cuộc chiến Man Thần với Vu chủ!

Tô Minh thi triển là Man Thần thuật, Đại sư huynh triển khai là cách Cửu Lê huyết mạch Vu chủ. Hai người ra tay, như trở lại vạn năm về trước, Man Thần đời thứ hai và Cửu Lê Vu chu dây dưa, chém giết như số mệnh!

Tiếng nổ ngập trời, nguyên trời sao trong chớp mắt tan vỡ thành vô số mảnh vụn. Đây là thần thông của Tô Minh tan vỡ. Bàn tay to do đầu lâu biến thành cũng bị bắn ngược, năm ngón tay vỡ hết, đầu lâu phát ra tiếng két két toát ra càng nhiều ảo ảnh khiến bàn tay hồi phục ngay.

Khoảnh khắc nó hồi phục, thế rút lui khựng lại, lần nữa chộp hướng Tô Minh.

“Tinh sát!” Tô Minh đứng tại chỗ không né tránh, ấn pháp quyết chỉ hướng trời sao tan vỡ, miệng thốt hai chữ.

Chớp mắt trong trời sao vỡ thành từng mảnh vẫn tồn tại ánh sáng mấy ngôi sao bị tổn hại lại sáng lên, theo nó tan vỡ trùng kích, xu thế cuốn, những trời sao mang theo cảm giác tàn khuyết rơi xuống đất. Từng ánh sao như thực chất giao nhau, thành từng sát khí. Sát khí đến từ trời sao, từ ánh sao, từ khung trời bị tổn hại chiếu rọi mặt đất. Đầy trời ánh sao biến thành mũi tên ánh sáng xao lại vọt hướng đầu lâu tay to.

Một tiếng nổ điếc tai, Tô Minh lảo đảo thụt lùi, hộc máu, vẻ mặt âm trầm, chiến ý không thể kiềm chế sôi sục. Chiến ý không đến từ ý thức bản thân hắn mà trong thiên địa, từ va chạm giữa Man tộc cùng Vu tộc.

Đại sư huynh liên tục thụt lùi, cũng hộc máu nhưng màu là đen. Y thụt lùi, mạnh ngẩng đầu.

“Cửu Lê huyết mạch, nhị vu táng địa! Thỉnh đại địa vu bảo, diệt sát kẻ nghịch Vu này!”

“Cửu lê huyết mạch, tam vu hóa đỉnh, Man tộc có đỉnh là báu vật, Vu tộc ta cũng có địch. Lấy báu vật Vu tộc trấn áp khí vận, lấy Cửu Lê Vu chủ huyết mạch ta thỉnh Vu đỉnh hiện thế!!!” Đại sư huynh ngẩng đầu, tay trái mạnh ấn xuống đất.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset