Chương 696: Thân Thể!

Thân Thể!

Tô Minh có thể thấy trời sao tiên tộc, thấy vô số đại lục trôi nổi, thấy trên từng đại lục nhiều tiên tộc và trận pháp chớp lóe. Đau đớn tràn ngập ý hồn của hắn, thật nhiều tử khí bao bọc ngoài người hắn, theo Tô Minh lao nhanh mà tan biến nhiều. Ý hồn Tô Minh tràn ngập điên cuồng, hắn phải nhìn xem nguồn gốc khiến mình đau đớn rốt cuộc là cái gì.

Ý hồn của hắn xuyên qua từng đại lục, thấy bên trên tồn tại nhiều tế đàn, mỗi tế đàn đều nằm một cái xác. Hắn còn thấy trên nhiều đại lục có vài chục trận pháp, các trận pháp tỏa ra dao động truyền tống nhưng chỉ có bốn cái lóe ánh sáng chói mắt. Hắn thấy trên bốn trận pháp tỏa ánh sáng chói mắt ngồi khoanh chân mấy ngàn người, thấy xung quanh có tiên tộc không ngừng bước vào trong trận pháp truyền tống đi.

Nhưng đó không phải nguồn gốc làm hắn đau đớn, ý hồn Tô Minh lướt qua lao hướng sâu trong từng đại lục trôi nổi ở vũ trụ.

Có lẽ qua thật lâu, hoặc chỉ là chớp mắt, phía trước Tô Minh xuất hiện đại lục mênh mông nhất nơi đây. Đại lục này vượt rất xa đất liền khác, khu vực lớn kinh người, mặt trên chỉ có một tế đàn to lớn.

Trên tế đàn, Tô Minh mơ hồ trông thấy nằm một người.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới, năm đó giết Tư Mã Tín hắn có đến rồi nhưng không thể cẩn thận nhìn. Bây giờ Tô Minh lại đến, so với năm đó thấy càng rõ hơn.

Hắn thấy tế đàn cao cao tỏa ra uy nhiếp không thể hình dung, có vô số cấm chế cường đại vòng quanh bốn phía, dường như người trong cấm chế đối với toàn tiên tộc cực kỳ quan trọng, hơi kiêng dè cho nên phải tầng tầng phong ấn.

Tô Minh thậm chí thấy ra từng mảng đại lục trong vũ tụ tổ hợp lại hình thành một tinh không đại trận, trung tâm của trận chính là nơi này!

Chính là lục địa khổng lồ nhất, trên tế đàn duy nhất, một người năm đó bị tầng tầng phong ấn!

Khoảng cách quá xa, không thấy rõ bộ dạng nhưng khi ý hồn thấy người đó thì bên trong hồn dấy lên bão tố và ù vang ngập trời.

Kêu gọi, kêu gọi mãnh liệt, mức độ mãnh liệt khiến hồn phách Tô Minh như tan vỡ. Dường như người nằm trên Tô Minh đối với Tô Minh quan trọng đến vượt qua sinh mệnh.

Trong kêu gọi mãnh liệt, Tô Minh lập tức cảm nhận nguồn khốc khiến mình đau đớn chính là đây!!!

Ý hồn Tô Minh cuồng tiến tới, càng đến gần, hắn thấy trên tế đàn không chỉ có người kêu gọi hắn mãnh liệt, bên cạnh người nằm trên tế đàn đứng ba người đàn ông trung niên.

Ba người bình tĩnh đứng đó nhưng cho Tô Minh cảm giác như mãnh thú viễn cổ, dường như toàn tinh không vì ba người tồn tại mà run rẩy. Sự cường đại khiến Tô Minh như nghẹt thở, khí thế lan bốn phía. Ba người mặc quần áo màu trắng, đen, đỏ. Trong đó người đàn ông trung niên mặc áo trắng tay phải cầm một cây kim đen, tay phải thì cầm bình nhỏ trong suốt. Trong bình chứa chất lỏng đỏ như là máu tươi.

Khoảnh khắc Tô Minh tới gần, hắn thấy người đàn ông áo trắng đâm kim vào bình nhỏ dính chút máu đỏ rồi cắm vào trán người bị phong ấn. Châm đâm vào Tô Minh lập tức cảm thấy trán đau đớn, ý hồn run rẩy như sắp tan rã. Khi người đàn ông đâm kim, Tô Minh rốt cuộc tới gần, hắn thấy rõ ràng diện mạo người bị phong ấn trên tế đàn.

Giây phút trông thấy, tinh thần Tô Minh nổ tung đủ khiến thế giới tan vỡ.

Đó là một thiếu niên, chỉ khoảng mười mấy tuổi. Thiếu niên nằm trên tế đàn, mặc vải thô áo ngắn, mặt tái nhợt như người chết, hoặc nên nói đây là một người chết, một cái xác.

Hắn rất gầy, trông cực kỳ yếu ớt, màu da trắng bệch cùng mi mắt khép cho người cảm giác đứa con nít mơ hồ. Trán, ngực, tay chân và vị trí đan điền của hắn có kim đen đâm sâu vào. Trừ mấy vị trí đó là kim đen ra, trên người hắn tồn tại hơn một trăm kim trắng.

Khoảnh khắc trông thấy thiếu niên thì ý hồn Tô Minh run rẩy, loại run rẩy đến từ linh hồn, dường như hắn và xác này vốn là một thể, dường như chỉ cần toàn bộ ý hồn có thể dung nhập vào cái xác thì xác sẽ mở mắt ra, có thể…sống lại!

Hơn nữa bộ dạng thiếu niên cực kỳ giống với Tô Minh!!!

‘Hắn chính là ta…’

Trong ý thức của Tô Minh chợt hiện ra ý nghĩ này. Hắn từ máu dính trên cây kim đen cảm nhận sự quen thuộc, vài giây sau như biến thành tiếng kêu gọi khẽ khàng, ở bên tai hắn gọi ca ca.

Chính lúc này, khi Tô Minh nhìn thấy tất cả, ba người đứng cạnh cái xác vụt ngẩng đầu, ánh mắt ba người cùng hướng về ý hồn Tô Minh.

Tô Minh tháy không rõ diện mạo của ba người, họ tỏa ra khí thế quá khổng lồ. Nhưng khoảnh khắc ba người ngẩng đầu nhìn mình, Tô Minh từ trong ánh mắt người đàn ông áo trắng cảm nhận được hơi thở…Đế Thiên!!!

*Ầm!* một tiếng, không kịp xem nhiều hơn, ý hồn Tô Minh tan vỡ, tan biến trong trời sao tiên tộc.

Khoảnh khắc ý hồn tan vỡ, trong thiên địa Man tộc, đôi mắt Tô Minh mở ra. Trước mặt hắn là Đại sư huynh, đằng trước Đại sư huynh là mấy ngàn thậm chí là càng nhiều tiên tộc kẻ giáng trần đang hung tựn rít gào lao đến.

Một tia ý hồn tán đi đối với Tô Minh có ảnh hưởng nhưng không lớn lắm, một ít thời gian ôn dưỡng thì sẽ hồi phục. Ý hồn trông thấy tất cả làm khi Tô Minh mở mắt ra thì vẻ mặt hoảng hốt.

Hắn rốt cuộc hiểu thắc mắc cuối cùng trong lòng!

Thiếu niên trên tế đàn là hắn, là trẻ sơ sinh năm đó, chẳng qua đứa trẻ vừa là người chết nhưng từ ý nghĩa nào đó cũng không phải là người chết.

Vạn năm tới nay, tử anh chậm rãi lớn lên, trở thành thiếu niên, chứng minh hắn tồn tại sự kỳ lạ nà đó mà người ngoài sờ không thấu.

Nhưng hắn còn là người chết, vì hồn của hắn không ở trong thân thể mà là ở…

‘Đất Âm Tử!’

Người Tô Minh run lên, mờ mịt trong mắt tán đi, còn lại là hiểu ra và điên cuồng.

Hắn hiểu rằng thiếu niên là hắn, bây giờ hắn là…một lũ hồn!

Một lũ hồn bị đẩy vào đất Âm Tử!

Kết hợp từng ký ức Tô Minh nhớ lại, trong đầu hắn hiện ra rõ ràng hình ảnh.

Năm đó hai đứa trẻ sơ sinh bị Đế Thiên mang ra khỏi Man tộc, trong tiên tộc chúng thấy được hai đứa trẻ khác biệt, một là anh trai, một là em gái. Em gái dần lớn lên bị mang đi, không biết đi đâu, đầu mối duy nhất là hai chữ đạo hồn.

Anh trai thì trong hắc ám vô tận chỉ có thể nằm đó, mặc kệ mình điên cuồng đốt cháy mối hận, chỉ có thể mặc kệ vô số tiên tộc mượn thân thể hắn tu luyện. Nhưng cuối cùng, chắc bên trong người hắn bị ai phát hiện, biết trong người hắn xuất hiện hồn. Sau khi xuất hiện biến đổi này thì hồn hắn chậm rãi trưởng thành bị rút ra, có lẽ không thể hủy diệt, có lẽ nếu hồn chết thì thân thể hắn không còn sự kỳ lạ khiến tiên tộc cảm thấy hứng thú.

Cho nên hồn hắn không tan biến mà bị đẩy vào trong đất Âm Tử, vạn kiếp bất phục!

Có lẽ chính vào lúc này Đế Thiên thấy ra lũ hồn khác biệt, mở ra kế hoạch vạn năm!

Tất cả điều này Tô Minh đã rõ.

‘Rời khỏi đất Âm Tử, quay về tiên tộc, cùng thân thể thật sự của ta dung hợp, do đó… Mở mắt ra!!!” Tô Minh vẻ mặt âm trầm mang theo điên cuồng, đau thương. Hắn hiểu tất cả rồi cười thảm.

Nụ cười kia toát ra nỗi hận tiên tộc, phản kháng vận mệnh, đảo điên khung trời vũ trụ.

Trong miệng Tô Minh phát ra tiếng gầm điếc tai, chất chứa cuồng. Hắn từ khoanh chân đứng dậy, người lại thấy đau đớn, thậm chí nhiều vị trí đau nhức tựa thủy triều không ngừng nhấn chìm hắn.

“Kích động thân thể ta do đó tan vỡ hồn ta, nhưng cho dù các người hủy đi thân thể ta cũng không thể bôi xóa hồn ta trong đất Âm Tử này! Bởi vì chúng ta ở thế giới khác nhau, các ngươi tại hạo dương mà Tô Minh ta ở âm tử! “

“Loại đau đứn này tính cái gì!!!” Tô Minh ngửa đầu gầm lên, người run bần bật, đau đớn biến thành điên cuồng.

Đại sư huynh ở trước mặt hắn đang chém giết cùng mấy ngàn tiên tộc. Đôi mắt hắn đỏ rực, người đau đớn vọt tới trước.

Giết, hắn phải dấy lên giết chóc ngập trời để trút ra thân thể đau đớn, chỉ có giết chóc mới khiến hắn đem nỗi đau từ linh hồn làm nhiều người hơn dùng cái giá chết chóc trả lại.

Chỉ có…

“ Giết!!!” Tô Minh gầm lên, thân thể như sao băng vọt vào đám người tiên tộc. Mắt hắn đỏ rực, đi qua đâu thì không một người nào có thể kháng cự nổi.

Lấy tu vi vô địch ở đất Man tộc giết chóc những người tiên tộc giáng xuống thì tu vi bị áp chế phạm vi lớn, mưa máu từ trên trời rơi xuống mặt đất, khiến khu vực này thành địa ngục máu me.

Đem đau đớn hóa thành giết cchó vô biên, dùng sinh mệnh và máu tiên tộc tẩm toàn thân để trút điên cuồng.

Tô Minh nâng lên tay phải đánh tới trước, lập tức trước mặt hắn một nữ tu trợn to mắt, không thể chống cự lực lượng mệnh tu của hắn, bỗng tan vỡ, máu bắn khắp nơi. Tô Minh nhấc chân há mồm phát ra tiếng Man Thần rống.

Tiếng rống vang vọng chấn động hư vô vặn vẹo, khiến nhiều tiên tộc trước mặt Tô Minh tinh thần rung động, miệng mũi bị chấn ra máu, ý thức hoảng hốt.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset