Trời đất chấn động, bốn vòng xoáy trận pháp lại xoay tròn, có vài ngàn tiên tộc cùng giáng xuống. Trên bầu trời Đại Ngu hoàng thành đã hòa tan một nửa, theo nó hòa tan tật nhiều khí lạnh khuếch tán khiến nhiệt độ bốn phía giảm xuống rất là nhiều.
Giết chóc còn đang tiếp tục, Man tộc tử thương khá nhiều. Đây là trận chém giết điên cuồng giữa hai bên, tu vi của người tiên tộc dù gì cao hơn tổng thể Man tộc chút, nếu không phải bị phép tắc Man tộc hạn chế, nếu không phải Tô Minh tồn tại làm tu vi người Man tộc thăng cấp, nếu không phải có Đại sư huynh tản ra Vu Hồn trên chiến trường, vậy thì trận chiến tranh này Man tộc rất khó thắng.
Nhưng may là chiến tranh kéo dài, xung quanh luôn có người Man tộc theo huyết mạch chỉ dẫn lao tới tham gia vào cuộc chiến, khiến mức độ chiến đấu thảm khốc ngày càng cao.
Đặc biệt là một mình Tô Minh đã vô địch trong Man tộc. Hắn là mệnh tu cảnh, những tiên tộc bị áp chế tu vi ở vấn đỉnh không thể đối kháng nổi. Quan trọng hơn là phép tắc Man tộc tùy theo Đại Ngu hoàng thành không ngừng hòa tan mà càng mãnh liệt hơn nữa.
Vậy là tình cảnh của tiên tộc không ngừng có kẻ giáng trần thì cũng rất gian nan, trừ phi tiên tộc một lần giáng xuống gần vạn người thì có lẽ xoay chuyển được thế cục. Nhưng đây là điều không thể. Một lần giáng xuống mấy ngàn, so với một lần giáng xuống gần mười vạn trả giá chênh lệch rất lớn, cái giá đó có lẽ tiên tộc không dễ dàng chịu trả.
Trận pháp giáng trần lại xuất hiện sau lưng mấy ngàn tiên tộc, thật lâu không còn chớp động nữa. Cuối cùng số lượng một đám kẻ giáng trần chỉ chưa đến hai ngàn.
Giết chóc liên tục, Man tộc điên cuồng, tiên tộc tuyệt vọng khiến chiến trường dần nghiêng hướng Man tộc. Nhưng mặc kệ là tiên tộc, Man tộc hay Tô Minh đều tràn đầy mỏi mệt.
Nếu không phải có người Man tộc không ngừng đến tham gia thì mệt mỏi sẽ ngày càng nghiêm trọng, bây giờ Đại Ngu hoàng thành hòa tan đã gần hai phần ba, trừ số ít còn bị đóng băng ra, nhiều vị trí đã hàn toàn tan.
Tô Minh người đẫm máu, đa số là của tiên tộc, cũng có của hắn. Hắn không biết ở trên chiến trường đã giết bao nhiêu tiên tộc, không đếm được. Hắn thở hồng hộc, đôi mắt tơ máu toát ra mỏi mệt, nhưng giết chóc còn đang tiến hành, Tô Minh không thể thả lỏng. Hơn nữa đau đớn trong người hắn vẫn không tan biến còn đang tiếp tục. Bị mỏi mệt và đau đớn hành hạ, Tô Minh không thụt lùi mà cố nén tất cả tiến hành trận chiến tranh dường như không có cuối.
Khi Man tộc chiếm ưu thế cực lớn, người tiên tộc chỉ còn không đến hai vạn bị Man tộc bao vây ở chính giữa, Man tộc từ ngoài rìa từng chút một ăn mòn định diệt tuyệt toàn bộ người tiên tộc thì bỗng nhiên, trên bầu trời truyền tống trận đã lâu không tỏa ra ánh sáng chợt bùng phát ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng xuất hiện thì Tô Minh ngẩng đầu nhìn, con ngươi co rút. Hắn trông thấy bốn trận pháp có một cái ánh sáng chớp lóe bỗng nhiên tan vỡ, theo nó tan vỡ, tiếng nổ điếc tai, trận pháp tỏa ánh sáng chói lòa bị ba trận pháp khác hấp thu. Cùng lúc đó, ba trận pháp kia có hai cái tan vỡ, ánh sáng của nó bị trận pháp cuối cùng hoàn toàn hấp thu. Bây giờ trên màn trời tồn tại duy nhất trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có.
Ánh sáng xuyên thấu hư vô, mặt đất, như là mặt trời treo cao. Hơi thở khủng bố thậm chí khiến Tô Minh e ngại từ trong trận pháp khuếch tán ra.
Trận pháp tự hủy chỉ vì ngưng tụ lần truyền tống kinh người, hiển nhiên đây là tiên tộc vì lần chiến tranh này, dưới tình huống không giáng xuống mười vạn tiên tộc mà chuẩn bị lực lượng mạnh nhất.
Nếu có người bị truyền tống thì kẻ đó chắc chắn sẽ có vật không bị phép tắc Man tộc áp chế, có lực lượng hoàn toàn trấn áp Tô Minh.
Nếu truyền tống không phải là người mà là báu vật, vậy thì bảo vật này chắc chắn là kinh thiên động địa, tuyệt đối không tầm thường.
Tiên tộc bị bao phủ giờ thì trong mệt mỏi và tuyệt vọng dấy lên hy vọng. Họ rít gào lao ra ngoài, gào thét nhìn trận pháp duy nhất trên trời cũng là hy vọng cuối cùng của họ.
Tô Minh nhảy lên, trước ánh mặt của tiên tộc và Man tộc đạp hư vô, đứng trên hoàng cung Đại Ngu hoàng thành, nhìn trận pháp trên bầu trời.
Trận pháp ánh sáng càng mãnh liệt giờ phút này trở thành ánh sáng chói nhất thế giới Man tộc. Khí thế khủng bố đầy tính hủy diệt giáng xuống, lan tràn. Sau hơi thở này là có hai khí thế khác bùng nổ.
“Phụng tiên tộc pháp chỉ, giáng xuống thiên địa nhân tam phạt, trấn áp Man tộc!”
Một thanh âm hùng hồn như thiên uy phát ra từ trong trận pháp nhưng nó không rõ ràng, hơi mơ hồ, hiển nhiên không phải nói từ Man tộc mà ở tiên tộc, cách trận pháp từ xa truyền đến.
Giây phút thanh âm vang vọng thì từ trong vòng xoáy trận pháp, khí thế tính hủy diệt thứ nhất bỗng bùng nổ, một cột sáng xám xuất hiện lao ra khỏi trận pháp. Cột sáng xám thật ra là cầu vồng, bên trong có một hòn đá cỡ bằng đầu lâu. Hòn đá có nhiều lỗ thủng khiến nó lao đi thì dấy lên tiếng rít sắc nhọn vạch không gian.
Tốc độ của nó nhanh không thể tưởng tượng, tản ra uy nhiếp mang đến lực lượng hủy thiên diệt địa, không còn là vấn đỉnh mà là vượt qua vấn đỉnh, thậm chí khiến Tô Minh là mệnh tu còn thấy đáng sợ. Hiển nhiên nó không phải pháp bảo đỉnh bước thứ hai thì cũng là báu vật thuộc tiên tộc bước thứ ba.
Vật ấy xuất hiện không bị phép tắc Man tộc áp chế, không có báu vật Man tộc xuất hiện ngăn chặn. Hiển nhiên chỗ tiên tộc đã thi triển thủ đoạn gì đó khiến nó hoàn chỉnh giáng lâm!
Trong cầu vồng xám, hòn đá cỡ đầu lâu giáng xuống rạch phá không gian, phương hướng không phải Tô Minh!
Mà là dưới đất Man tộc, bây giờ trừ Tô Minh người mạnh nhất là Đại sư huynh của hắn, là Hình Kiền tự chặt đầu mình!
Tốc độ hòn đá cực nhanh, Tô Minh thậm chí không kịp ngăn cản. Bùm một tiếng, hồn đã xuất hiện bên trên người Đại sư huynh. Ở ngực Đại sư huynh con mắt chợt lóe sáng, tay cầm rìu chiến vọt ra, chém hướng hồn đa tới gần. Nhưng y vừa nâng búa lên, người còn ở giữa không trung thì hòn đá xám tự tan vỡ, có luồng sáng xám khuếch tán phủ lên đất trời mấy trăm dặm.
Trong mấy trăm dặm có tiên tộc, Man tộc, Đại sư huynh. Theo nó khuếch tán, Đại sư huynh đứng mũi chịu sào, rìu chiến bị màu xám bao phủ lập tức hóa đá!
Thân hình y nhanh chóng biến thành pho tượng!
Không chỉ là y, trong mấy trăm trượng tiên tộc cũng tốt, Man tộc cũng thế, tất cả mọi người trong chớp mắt này, khoảnh khắc hòn đá bùng nổ vệt xám thì đều trở thành pho tượng. Giữ lại động tác, biểu tình của họ thành pho tượng trên đất Man tộc, khiến tất cả mọi người trông thấy tinh thần rung động.
Đây chính là tiên tộc trấn áp Man tộc trỗi dậy.
“Đại sư huynh!” Mắt Tô Minh như muốn nứt ra, nhấc chân định trở về bên cạnh Đại sư huynh thì bỗng nhiên, từ vòng xoáy trận pháp trên bầu trời lại phát ra một khí thế hủy thiên diệt địa.
Đó là…đầu người!
Một cái đầu to như người khổng lồ, cái đầu hốc mắt chảy ra máu đen, tóc rối xù, nhưng dù có chết thì vẫn giữ khí thế điên cuồng hoang dã.
Từ cái đầu làm Tô Minh, tất cả người Man tộc nơi đây tinh thần chấn động vì quen thuộc, đó là hơi thở Man tộc, là đầu Man Thần!!!
“Man Thần đời thứ hai…”
“Đầu của Man Thần đời thứ hai, khí thế Man tộc này, kích động huyết mạch này, sẽ không sai…”
Người Man tộc trông thấy cái đầu này liền bùng phát ra điên cuồng, trên mặt mỗi người lộ ra bi thương và giận dữ. Không có vật gì so sánh bằng đầu Man Thần năm đó càng khiến người Man tộc giận dữ.
Người Tô Minh run run, sư huynh đã trở thành tượng đá chưa biết sống chết, hắn lại thấy đầu Man Thần đời thứ hai. Bộ dạng cái đầu khi hắn mở ra ký ức rồi mặc dù xa lạ nhưng hơi thở quen thuộc đến vậy. Đấy là trong ký ức của hắn, bên tai từng vang thanh âm dịu dàng, theo Đại Ngu hoàng thành đóng băng, vì Man tộc chết đi, Man Thần.
Man Thần đời thứ hai năm đó bị phân thấy, thân hình chôn trong đất Man tộc, chỉ cái đầu là bị tiên tộc lấy đi. Bây giờ lộ ra, xem hình dạng là bị tiên tộc luyện chế trở thành báu vật của chúng.
Khoảnh khắc đầu Man Thần đời thứ hai xuất hiện, tất cả người Man tộc vì thế là giận dữ phát cuồng thì đôi mắt cái đầu chợt mở.
Theo đôi mắt mở ra, trong mắt tối đen. Cái đầu mạnh run lên, khoảnh khắc mở mắt, trong ánh mắt tất cả người Man tộc, nó tan vỡ!
Theo bùng nổ, trùng kích ở trong cõi trời đất càn quét bốn phía. Trùng kích không có nhiều tác động với người tiên tộc nhưng đối với mỗi người Man tộc nhìn cái đầu tan vỡ thì đó là trùng kích huyết mạch.