Chương 706: Tầng Thứ Tám Đông Hoang Tháp

Tầng Thứ Tám Đông Hoang Tháp

Hiểu rõ con đường sau này tu hành, tìm ra Man tộc và tiên tộc dù khác nhau nhưng điểm cuối có cùng đường, hoặc nên nói trong vũ trụ khung trời mỗi một tộc quần có cùng con đường cuối. Trên đường này Tô Minh biết bây giờ hắn chỉ mới bước ra bước đầu tiên mà thôi. Hắn không biết có ngày nào đó đạt tới cảnh giới như Liệt Sơn Tu hay không, hoặc là vượt qua cả y.

Nhưng hắn có một trái tim kiên nghị và ý niệm cố chấp, hắn tyeg tự nhủ rằng nhất định phải đi đến cực hạn, vì muốn biết tại sao mình sinh ra là tử anh, muốn biết mình có cha mẹ hay không, muốn biết có tộc nhân không, nhà của mình ở đâu. Muốn đi cứu thanh âm nỉ non nhiều năm bên tai, giọng cô gái yếu ớt gọi ca ca.

Tất cả điều đó cần Tô Minh khống chế vận mệnh của mình, trở thành cường giả trong vũ trụ này mới từ từ lần mò, thực hiện được. Nếu không trở thành cường giả thật sự thì chỉ đành như con kiến, mặc cho người quyết định vận mệnh.

“Tuyệt đối không!!!” Tô Minh siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, mắt chớp lóe tia sáng, qua một lúc mới từ từ trở về bình tĩnh.

Hắn nhìn thanh kiếm vang mang theo chút sắc xanh trước mặt, há miệng phun ra luồng hơi thở mệnh tu. Hơi thở mệnh tu hướng tới thanh kiếm, khi đụng chạm thì khiến sát kiếm run rẩy dữ dội, từng tiêngs rít sắc nhọn yếu ớt phát ra từ bên trong.

Khi tiếng rít vang vọng thì Tô Minh nâng lên tay phải nắm lấy chuôi sát kiếm, đứng dậy, kiếm giơ ngang ngực, hai ngón tay trái nâng lên từ vị trí gần chuôi kiếm chậm rãi xẹt tới mũi kiếm.

Động tác của hắn không nhanh nhưng tràn ngập ý chí khổng lồ. Theo hai ngón tay xẹt qua, kiếm run bần bật giãy dụa, nhưng Tô Minh hừ lạnh, ngón tay xẹt qua đâu là thân kiếm không còn run nữa, mãi đến hai ngón tay xẹt qua toàn bộ thân kiếm, tiếng rít cũng ngừng.

“Kiếm nếu không nắm trong tay thì còn gọi là kiếm không?” Hai ngón tay Tô Minh bắn mũi kiếm, tiếng kiếm ngân trong trẻo vang vọng, thanh âm ở trong Đông Hoang tháp dấy lên ý sát phạt ngập trời.

Tay phải cầm kiếm. Tô Minh ở tầng thứ nhất Đông Hoang tháp chậm rãi múa. Theo cánh tay vung, kiếm quang chớp lóe, từng kiếm hoa xuất hiện, khí lạnh băng giá khuếch tán. Hành động nhìn như chậm chạp nhưng nếu có ai tới, trông thấy Tô Minh múa kiếm thì chắc chắn sẽ rung động tinh thần.

Bởi vì giờ phút này Tô Minh tập trung như hòa cùng một thể với thanh kiếm, hoặc nói chính tyeg xác hơn là kiếm cùng hắn dung hợp, đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.

Một lát sau Tô Minh xoay sát kiếm chỉ hướng mặt đất. Khí thế và ý chí hùng hồn ùa vào thân kiếm, dường như lúc trước múa chính là vì phát huy nhát đâm này!

Khiến kiếm bùng phát nhiều sát khí, sắp tới gần mặt đất, thân kiếm truyền đến tyeg tiếng kiếm ngân kịch liệt, run bần bật như muốn giãy khỏi tay Tô Minh nhưng không thể được.

Mắt thấy tyeg kiếm sắp đâm vào mặt đất, nhưng mũi kiếm chạm vào đất thì tay Tô Minh tạm dừng. Hắn khựng lại giống như ẩn chứa một kích dốc hết sức sắp đánh ra thì quay ngược, sẽ sinh ra phản phệ rất lớn. Nhưng phản phệ không tập trung vào người Tô Minh mà hướng về thanh kiếm kia.

Tóc Tô Minh bay, mặt lạnh nhạt, biểu tình bình tĩnh.kiếm nơi tay phải cách mặt đất chỉ nửa tấc, ánh mắt hắn lạnh lùng. Bây giờ hắn tràn ngập lạnh băng như là sát kiếm vậy.

Kiếm run rẩy như phát ra tiếng kiếm ngân thê lương, thân kiếm run lắc càng dữ dọi như tùy thời tan vỡ. Ngưng tụ toàn bộ lực lượng Tô Minh vốn nên đánh vào mặt đất nhưng lại không phóng ra mà bùng phát trong thân kiếm, tổn thương kiếm rất lớn, sinh ra trùng kích với kiếm linh.

Thuật luyện kiếm, đây là Tô Minh từ chỗ Hồng La truyền thừa có tyeg được cách dùng kiếm rồi thì từ bên trong tìm ra cách luyện hóa một thanh kiếm. Mới nãy làm vậy là một trong số đó, một năm nay Tô Minh có dùng vài cách giống vậy, trấn áp thanh kiếm và không ngừng luyện tập.

“ Ngươi, có chịu bái ta?” Tô Minh từ từ nói.

Ngắn ngủi im lặng, đáp lại Tô Minh là từ kiếm thể phát ra tiếng rít sắc nhọn không cam lòng phục tùng, đó là kiếm linh gầm rống.

“Một năm nay mỗi tháng ta hỏi ngươi một lần như vậy, kiên nhẫn của ta có giới hạn.” Tô Minh hời hợt nói, cầm sát kiếm rung lên, lập tức kiếm quanh quẩn sóng gợn.

Tô Minh thở lỏng tay, nâng lên tay phải ấn pháp quyết chỉ vào trán, lập tức có khói đen biến ảo từ trán. Khói đen hóa thành khuôn mặt quỷ dữ tợn như là gầm rống, lao ra khỏi trán Tô Minh nhập vào sát kiếm.

“Từ tượng đá tầng tám học được công pháp ác linh tộc cũng có chỗ đặc biệt đấy chứ.” Tô Minh lầm bầm, nâng lên tay trái siết thành nắm đấm ấn xuống mặt đất.

Ấn một cái mặt đất tỏa ánh sáng vàng tán loạn, địa khí ùa vào trong Đông Hoang tháp dọc theo tay trái Tô Minh, khiến tay trái của hắn liền héo rút trông như da bọc xương, càng có ánh sáng xanh lượn lờ.

Nhìn cánh tay trái tràn ngập ánh sáng trắng giống xương cốt, Tô Minh chộp hướng sát kiếm. Khi hắn đụng phải sát kiếm thì nó phát ra tiếng hét thê lương. Chỉ thấy tay tyeg trái Tô Minh nhanh chóng hồi phục, dường như từ sát kiếm hấp thu lực lượng kỳ lạ nào đó làm tay trái trở lại bình thường. Nhưng linh tính của sát kiếm rõ ràng yếu đi rất nhiều.

“Thần thông di thị tộc, lấy linh luyện thể bản thân.” Tô Minh lộ nụ cười, vung tay áo, lập tức thật nhiều khí thể vàng bỗng ùa đến, quấn quanh thanh kiếm lượn lờ trong nó, tiếp tục trấn áp.

Liếc sát kiếm, Tô Minh thu lại tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn vách tháp bên trên, đôi mắt dần lóe tyeg tia sáng.

“Lại đến lúc xông tháp, lần này chắc mình có thể. “

Tô Minh hít sâu, đi ra mấy bước đứng ở chính giữa tầng thứ nhất Đông Hoang tháp. Tô Minh đứng đó nhắm mắt lại, bình tĩnh nỗi lòng, khiến tinh thần tản ra dung hợp cùng bốn phía. Phút chốc những ánh sáng vàng xung quanh cùng tụ tập lại, vòng quanh Tô Minh nhanh chóng xoay tròn. Một mảnh sáng vàng chói mắt chợt lóe, bỗng chốc Tô Minh biến mất.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba, mãi đến tầng thứ tám Đông Hoang tháp, ánh sáng như vậy không ngừng xuất hiện. Đặc biệt là ở trong tầng thứ tám, tyeg ánh sáng vàng tràn ngập, Tô Minh chậm rãi lộ ra ở chính giữa mặt đất. Lát sau khi thân thể hoàn toàn rõ ràng thì Tô Minh mở mắt ra.

Một năm này tyeg hắn có thể khống chế những ánh sáng vàng tầng thứ nhất ngày càng nhiều, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trong một năm nay Tô Minh vượt qua bảy tầng đầu, bước vào trong tầng thứ tám. Mỗi qua một tầng thì liên hệ với Đông Hoang tháp của hắn càng chặt chẽ hơn, có thể hấp thu nhiều hơn. Lấy tu vi của Tô Minh vốn có thể xông càng nhiều tầng, nhưng năm đó tạm dừng ở tầng thứ ba rồi hắn từ bỏ ý định nhanh chóng xông.

Bây giờ hắn đứng ở chính giữa tầng thứ tám, hít sâu một hơi, đôi mắt lộ cố chấp.

Ở tầng thứ ba hắn đã xuyên qua vào ba tháng trước để bước vào tầng thứ tám, nhưng đến bây giờ hắn mới có tự tin đi qua nó tiến vào tầng thứ chín.

“Không ngờ thử thách tầng thứ tám ngăn cản mình ba tháng.” Tô Minh lắc đầu, lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến, thậm chí cảm thấy khó tin.

Tô Minh nhấc chân lên, đi tới một bước, ra khỏi vị trí chính giữa, thế giới trước mặt hắn lập tức thay đổi. Cát vàng đầy trời, ánh nắng nóng cháy như thiêu hủy mặt đất. Trước mắt hắn có bốn người đá khổng lồ. Bốn người đá đứng sừng sững, một cái cao gần trăm mét, có gió cát ẩn hiện bên trong toát ra cảm giác hồng hoang.

“ Đông Hoang tháp, bắt đầu từ tầng thứ hai đến giờ đều cho hai cách xông khác nhau. Loại thứ nhất là trực tiếp đánh vỡ liên tục đi tới. Loại thứ hai là dung hợp, hiểu rõ bên trong rồi thì tự nhiên bước vào tầng tiếp theo. Phá hủy bốn tượng đá này phù hợp cách thứ nhất, có thể trực tiếp vượt qua tầng thứ tám này. Nhưng nếu mình muốn làm vậy thì ba tháng trước đã thực hiện rồi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, đi tới cạnh pho tượng thứ nhất, im lặng nhìn một lúc rồi ngồi xếp bằng trước mặt tượng đá, đôi tay ấn pháp quyết, lập tức người tyeg hắn toát ra hơi thở mệnh tu, máu thịt toàn thân Man hóa toát tyeg ra hơi thở Man tộc.

Hơi thở Man tộc lượn lờ khiến pho tượng thứ nhất mở mắt ra, dường như ánh mắt rơi vào người Tô Minh. Lát sau Tô Minh đứng dậy đi hướng tượng đá thứ hai, nhìn chốc lát, chân hắn đạp xuống đất, từ trên xuống dưới không còn hơi thở Man tộc, đơn thuần là khí thế tiên tộc khuếch tán từ trong người hắn khiến tượng đá thứ hai tùy theo mở mắt ra.

Pho tượng thứ tyeg ba mặt mày dữ tợn trông rất hung thần ác sát, ở trán tượng đá có một khuôn mặt quỷ nho ra. Tô Minh đứng dưới tượng đá thứ ba, nâng lên tay phải tyeg chỉ vào trán mình, phút chốc trán hắn lượn lờ khói đen, cũng xuất hiện mặt quỷ. Tượng đá thứ ba lập tức mở mắt ra nhìn Tô Minh.

Lát sau Tô Minh đi tới bên cạnh tượng đá thứ tư, nâng lên tay trái. Tay trái của hắn lượn lờ ánh sáng trắng, bàn tay đã thành xương khô toát ra cảm giác quái dị yêu ma.

“Bốn pho tượng đá, Man tộc, tiên tộc, ác linh tộc, di thị tộc, công pháp tu hành tyeg sơ bộ bốn tộc quần mình đã nắm giữ tyeg được. Tầng thứ tám Đông Hoang tháp, mở!” Tô Minh vung tay trái, lập tức bốn pho tượng đá mơ hồ, khi mọi thứ rõ ràng thì hắn đã đứng ở chính giữa tầng thứ chín Đông Hoang tháp.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset