“Vũ Huyên ngây người, cô chưa từng thấy Tô Minh làm biểu tình dịu dàng như bây giờ, rồi còn thanh âm ôn hòa nữa. Tất cả quá đột ngột có vẻ quái dị làm Vũ Huyên bản năng nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng không đợi cô thụt lùi thì Tô Minh đã tới bên cạnh Vũ Huyên, tay phải nâng lên thật tự nhiên vuốt mái tóc cô.
Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng xảy ra trong chớp mắt. Khi Vũ Huyên biến sắc mặt lùi lại thì Tô Minh đã giật đứt một sợi tóc đen rồi. Tô Minh lật tay phải, sợi tóc thuộc về Vũ Huyên lập tức biến mất trong tay hắn.
“Nếu cô một đường đi theo thì chắc cũng biết Tô ta nắm giữ sợi tóc rồi thì sẽ xảy ra biến đổi gì chứ?” Trên mặt Tô Minh sự dịu dàng biến mất, ngôn từ hiền hòa thành băng giá, hắn trở lại như trước đó.
Tiền Thần ở phía sau trong thấy tình hình này thì run bắn lên, nhớ tới năm đó ở trên núi Tà Linh Tông gã mấy ngày liền trải qua xui xẻo, ánh mắt nhìn Tô Minh toát ra sợ hĩ. Gã chợt phát hiện ngay cả Tô Minh cũng không thể xem thường, tất cả người bên cạnh gã người sau ác hơn người trước.
Kẻ ác cỡ nào mới dùng một sợi tóc kết thành tiểu nhân rồi nguyên rủa chứ. Trong đầu Tiền Thần tưởng tượng Tô Minh ngồi xổm một góc, âm trầm cười dùng tiểu nhân bện bằng sợi tóc nguyền rủa, người gã run bần bật.
Hạc trọc lông trợn to mắt khó hiểu nhìn Vũ Huyên biến sắc mặt, thầm nghĩ một sợi tóc mà thôi, có gì đâu chứ.
Nhị sư huynh cũng ngây ra nhưng nhìn sắc mặt Vũ Huyên biến đổi có thể thấy ra tâm tình của cô rất tệ, y mỉm cười.
Ngay cả con chó trông thấy Tô Minh giật xuống sợi tóc của Vũ Huyên thì vẻ mặt như là gặp quỷ, nhanh chóng lùi lại. Lúc trước một đường theo dõi nó nhiều lần thấy Tô Minh dùng cách này tiến hành thuật nguyền rủa, dù không biết lai lịch của nó nhưng sự khủng bố hằn sâu trong tâm hồn.
Dù sao Tô Minh đấu với Đế Thiên ở Tử Hải xong thì biến mất, khi Vũ Huyên lại tìm ra hắn thì hắn đã ở Tà Linh Tông, chuyện liên quan gia đình Tên Hề Nhi người ngoài không ai biết.
Vũ Huyên trừng mắt Tô Minh, cô luôn thông minh lanh lợi, cả đời chỉ có cô chơi trên đầu cha người ta chứ ít khi chịu thiệt, cho dù là ở chỗ Nhị sư huynh Tô Minh thì cũng là hai bên lợi dụng nhau mà thôi. Tất nhiên cô đoán ra được Nhị sư huynh Tô Minh từ chỗ cô hoặc con chó nhìn ra chút manh mối, nhưng cô cũng mượn điều đó quang minh chính đại đi theo. Tất cả ở trong mắt cô đa số là vui đùa chứ không mấy nghiêm túc.
Trước đó cô nêu câu hỏi đổi đan dược nhìn thì như là vui đùa mà sự thật cô có ý riêng, vết thương của Nhị sư huynh mặt ngoài nhìn bình thường nhưng đã tổn thương trong gốc, không sớm chữa trị thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Cố tình Nhị sư huynh không nói gì về điều này, Tô tiểu ngốc không uổng là đồ ngốc, không chút nhìn ra, cộng thêm lúc trước Nhị sư huynh ở pho tượng vận chuyển tu vi định khiến pho tượng thức tỉnh, những điều đó gây nên vết thương càng nghiêm trọng hơn.
Thế là cô mượn điều này trêu đùa Tô Minh, mượn nó giúp Nhị sư huynh trị thương. Cô nghĩ là mình giúp đỡ Tô Minh mới đúng, một đường đi cô có chút vui vẻ, dù sao cô thấy ra được Nhị sư huynh không có ác ý gì với cô, cái việc tính kế lẫn nhau đương nhiên phải tự dựa vào bản lĩnh rồi. Còn Tô Minh, Vũ Huyên cảm thấy hắn tư chất không sai, quan trọng là thân phận Tố Minh tộc bán giá tốt, không mấy để ý chuyện tâm kế, hôn sự cái gì càng là vui đùa.
Nhưng bây giờ khi cô nhìn Tô Minh thì ánh mắt nghiêm túc hơn, lý do để cô nghiêm túc là vì bị Tô Minh khiến cô ăn thiệt thòi lớn. Điều này lúc trước cô chưa từng nghĩ tới, nếu là ở chỗ Nhị sư huynh Tô Minh bị tính kế thì cô không thấy quá oan, dù gì Nhị sư huynh làm việc không theo lẽ thường khiến người khó mà mò được dấu vết.
Nhưng mà…nhưng Tô Minh tính kế cô khiến Vũ Huyên thấy rất tức giận.
Cô trừng Tô Minh, hắn lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt hai người giữa không trung giao nhau như có hỏa hoa lấp lóe, chẳng qua đó không phải tia lửa tình cảm nảy sinh mà là…đối đầu.
Qua một lúc Vũ Huyên hừ một tiếng, xoay đầu không thèm để ý Tô Minh nữa, ngồi trên con chó. Con chó oan ức và bất đắc dĩ chịu đựng lông trên đầu bị túm, mắt cô chớp lóe không biết trong đầu nghĩ ra bao nhiêu ý tưởng trừng trị Tô Minh.
Tô Minh vẻ mặt thản nhiên không thèm để ý đối phương tính kế kiểu gì, dù sao giờ thì hắn có được yên tĩnh đã lâu, không còn thanh âm làm hắn muốn điên lên quanh quẩn. Trong sự bình tĩnh, đoàn người thành vài vệt sáng lao nhanh hướng đảo Tử Yên ở.
Trên đường, sự yên tĩnh hiếm thấy lan tràn trong đám người. Nhị sư huynh vẫn dịu dàng cười, không nhìn thấu tâm tình y. Con chó vẻ mặt càng uất ức có vẻ bị làm đau, bởi thiếu nữ xụ mặt không ngừng bứt lông trên đầu nó. Hạc trọc lông chớp mắt không dám thở mạnh, nó mơ hồ cảm giác bão tố sắp đến, biết hiện giờ tốt nhất đừng ló mặt ra không thì dễ dàng bị liên lụy. Tiền Thần vẫn như vậy, cúi đầu, ngoan ngoãn làm tọa kỵ của hạc trọc lông, e sợ bị cuốn vào chuyện này.
Đoàn người vốn cách đảo ngoài Nam Thần không xa giờ im lặng lao nhanh, không lâu sau đập vào mắt có một hòn đảo trên Tử Hải.
Đảo trông hoang vắng không có gì khác lạ, nhưng khi Tô Minh tới gần thì nâng tay phải bấm một ấn quyết, cách không ấn hướng đảo. Đảo yên lặng mười giây sau có một màn sáng màu lam nhạt dâng lên, mới đầu màn sáng là màu lam nhạt nhưng rồi thành xanh sậm, một con đường dài hiện ra trên màn sáng.
Phương Thương Lan mặc đồ trắng trông hơi mảnh mai nhẹ nhàng bước ra, trong mắt cô không nhìn ai khác chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cứ nhìn mãi, mặt lộ nụ cười dịu dàng. Có cảm giác xuất trần toát ra từ người Phương Thương Lan, cùng màn sáng xanh sậm xung quanh nổi bật khiến cô có chút xinh đẹp như mộng.
Sau lưng cô mười mấy người đi theo, đều là người năm đó trên đảo, họ nhận ra Tô Minh. Họ vẻ mặt cung kính chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
Trong đó có Tử Yên, cũng có…Nha Mộc. Tử Yên ăn mặc thiếu phụ định cúi đầu thì bỗng người run bần bật, ngơ ngác nhìn bên cạnh Tô Minh, một người đàn ông mặt hơi tái nhợt nhưng lộ nụ cười dịu dàng quen thuộc trong ký ức. Khi thấy người đàn ông này thì thế giới của Tử Yên tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại người đàn ông khiến ánh nắng chiếu nữa bên mặt, dịu dàng như đóa hoa.
Đó là hình ảnh trong ký ức, là hồi ức chôn sâu trong đầu cô, là trên Cửu Phong một người đàn ông cản đường cô dịu dàng giới thiệu, ở trước mặt cô giữ nửa bên mặt luôn dưới ánh nắng, cảm thấy làm động tác này rất tiêu sái.
Đó là…tươi đẹp đã từng, có lẽ không đẹp lắm, chỉ xem như manh nha nhưng nó từng tồn tại trong năm tháng.
Nha Mộc im lặng, y nhìn ra Tử Yên khác lạ, cũng thấy người khiến cô như vậy, đó là người đàn ông ở bên cạnh Tô Minh. Lòng Nha Mộc nổi lên chua xót, dần cúi đầu, lùi vài bước, từ đứng song song với Tử Yên thành thụt lùi.
‘Tử Yên, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc thì ta nguyện trả giá tất cả. Ta biết nàng không thích ta, ta biết…’ Nha Mộc cúi đầu, lựa chọn từ bỏ.
Trong đám người còn có Tông Trạch già nua toát ra hơi thở suy bại, lão như là một ông lão bình thường được một cô gái xinh đẹp dìu, đang mỉm cười nhìn Tô Minh.
Cô gái dìu lão Tô Minh có biết, đó là…thánh nữ năm đó của Thu Hải bộ lạc, Uyển Thu.
Rõ ràng khi Tô Minh rời đi thì cô gái mới đến đảo Nam Trạch, tương ngộ cùng Tông Trạch.
Đảo Nam Trạch trong màn sáng xanh sẫm là một mảnh phòn vinh, xanh biếc trải dài, thành trì xây dựng rất quy mô, lầu các kiến trúc trên sơn mạch bốn phía, tất cả khiến đảo Nam Trạch trở thành một thế ngoại đào nguyên.
Từng đợt mùi hương cỏ xanh và mùi hoa tràn ngập trong màn sáng, thấm vào ruột gan người ngửi. Tô Minh đứng trên một vách núi, từ đây nhìn phương xa có thể thấy bầu trời màu xanh, có thể thấy mây trắng, đó là chân thật.
Bầu trời Nam Thần vốn tràn ngập tầng mây nhưng trận chiến Tô Minh và Đế Thiên ở đất tiên tộc giáng trần dẫn động lực lượng thiên địa, khiến bầu trời Nam Thần trở lại màu sắc của quá khứ. Nước biển ở dưới chân vỗ đá ngầm dấy lên bọt sóng và từng đợt bong bóng đen. Bên cạnh Tô Minh là Phương Thương Lan đứng, cô gái càng thêm yên tĩnh, vẻ mặt dịu dàng có khí chất trang nhã.
Cô ở bên cạnh Tô Minh, phủi nếp nhăn trên quần áo của hắn, vẻ mặt trang nhã, yên tĩnh khiến người cảm nhận sự dịu dàng của cô.
Uyển Thu đứng ở xa nhìn hình ảnh này, lặng im không nói.
Cách chỗ này không xa, trên ngọn núi khác cũng đứng hai người, đó là Nhị sư huynh và Tử Yên.
Trừ điều đó ra, trên ngọn núi khác Vũ Huyên hậm hực trừng Tô Minh, nhìn chằm chằm Phương Thương Lan nhiều hơn.
Con chó nằm úp sấp một bên nhìn Vũ Huyên, lại nhìn Tô Minh phía xa sau đó ánh mắt rơi vào Phương Thương Lan đứng cạnh hắn, bỗng run lên. Nó cảm nhận từ người Vũ Huyên toát ra khí lạnh, liếc mắt nhìn, nó thấy rõ trong mắt và vẻ mặt của cô giống như các minh long phi tử của nó từng làm.