Chương 836: Ta Là Chủ Khung Trời Nơi Đây

Ta Là Chủ Khung Trời Nơi Đây

Hắn siết nắm tay, cảm giác nắm giữ lực lượng đó thật tuyệt vời, khiến người mê đắm.

Loại chớp mắt biến mạnh này, đặc biệt là cảnh giới vị giới bùng phát, nếu đổi làm bất cứ người nào đều sẽ vui mừng kích động, nhưng hai phân thân Tô Minh cùng nhíu mày.

“Lực vị giới đậm đặc như vậy, cộng thêm lời Xích Hỏa Hầu nói khi truyền thuật này, kiếp thứ hai qua đi chắc ta đạt được trung kỳ vị giới, từ nay mạnh hơn chủ vị giới nhiều. Cho nên cần kiếp thứ ba, bốn mới đạt đến trung kỳ vị giới. Kiếp thứ năm có thể bước vào hậu kỳ vị giới, mãi đến kiếp thứ sáu, đạt đến vị giới dung chín kiếp vào thân, có thể ngưng tụ ra kiếp nguyệt, trở thành cường giả kiếp nguyệt cảnh. “

“Nhưng hiện tại ta hoàn thành kiếp thứ hai rồi mà vẫn là đỉnh sơ kỳ vị giới, ở đó có vấn đề gì vậy? “

Hai phân thân Tô Minh mắt lộ suy tư, liếc nhau. Ách Thương phân thân ý chí động, ý chí hùng hồn ngưng tụ vào Phệ Không phân thân, cẩn thận quan sát, hắn khống chế lực vị giới lại lần nữa vọt tới.

Phệ Không phân thân hấp thu, lần thứa ba viên mãn, kiếp thứ ba bị Tô Minh xóa đi, Phệ Không phân thân lại biến mạnh, tiếng nổ không dứt như là tiếng trống đánh phát ra từ người Phệ Không phân thân. Phệ Không phân thân từ đỉnh sơ kỳ vị giới một hơi đột phá bước vào trung kỳ vị giới!

Trung kỳ vị giới khác với sơ kỳ vị giới, hoàn toàn khác đi. Tựa như năm đó Tô Minh có thể giết sơ kỳ vị giới nhưng đối diện trung kỳ vị giới thì phải bỏ chạy, đây là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói trung kỳ vị giới mới xem như chủ vị giới thật sự, cũng chỉ khi đến cảnh giới này mới xem thiên tu như là con kiến được.

Mặc dù biến cường đại nhưng Tô Minh vẫn nhíu chặt mày, hắn trầm ngâm một lát sau lại ngưng tụ lực vị giới mười vạn ngân hà.

Thời gian từ từ trôi qua, Phệ Không phân thân sau một tiếng đồng hồ lần thứ tư viên mãn, kiếp thứ bốn bị Tô Minh tiêu trừ, thân thể lại mạnh mẽ lên, khí thế ngập trời, chấn động tám hướng. Lại qua vài tiếng đồng hồ, lần viên mãn thứ năm tiến đến.

Loại tăng cao, tốc độ tl như vậy nếu bây giờ Xích Hỏa Hầu thức tỉnh thì sẽ bị giật mình đến trừng mắt líu lưỡi, đây là điều tộc gã chưa từng có, thậm chí là không thể tưởng tượng, có thể tu hành thuật phậ không ảnh như vậy.

Đây là nắm giữ trời sao một phương rồi mới có tư cách.

Theo kiếp thứ năm tan biến, Phệ Không phân thân mạnh mẽ hơn, đạt đến trình độ gần như đỉnh trung kỳ vị giới, mức độ này nếu là từ ngàn năm trước thì hắn chỉ dựa vào khí huyết có thể đấu với lão tổ Triệu gia mà không bị yếu thế. Phải biết rằng lão tổ Triệu gia chỉ là đỉnh trung kỳ vị giới mà thôi, tu vi như vậy đã khiến gia tộc của lão trở thành thứ ba Tây Hoàn, do đó thấy được chỗ cường đại.

“ Quả nhiên có điều lạ, kiếp thứ hai không cường đại như đã đoán thì thôi, nhưng kiếp thứ năm mới khiến thân thể đạt đến hậu kỳ vị giới, nhưng hôm nay từ Phệ Không phân thân xem ra chỉ có thể gần với đỉnh trung kỳ vị giới. Rốt cuộc thì phân thân của ta cường đại nên thuật này không thể đạt đến hoàn mỹ, hay là bản thân phân thân có thiếu sót?” Tô Minh mắt chớp lóe, lại vận chuyển lực vị giới ngưng tụ Phệ Không phân thân, hắn bỗng hiểu đáp án.

Bởi vì Phệ Không phân thân không thể hấp thu lực vị giới nữa, kiếp thứ năm trở thành cực hạn.

“Là thiếu sót, thiếu sót của Xích Mãng Phượng.” Tô Minh lắc đầu.

“Nhưng chúng sinh trong khung trời đều có thiếu sót, tu đều là bổ sung bản thân thiếu hụt. Ta không biết Xích Mãng Phượng thiếu sót cái gì nhưng sẽ bổ sung cho nó!” Tô Minh trầm ngâm, nhắm mắt lại, Phệ Không phân thân trong khoảnh khắc cũng nhắm mắt theo.

“Lần thứ ba cũng nên… Kết thúc” Tô Minh thì thào.

Ngàn năm trôi qua, tang thương và hồi ức luân phiên hóa thành sợi tơ dưới đáy lòng Tô Minh, sợi to như là một cái điểm chấp bút, hiện tại thành một vòng tròn.

Khoảnh khắc hai phân thân Tô Minh nhắm mắt lại thì trong mười vạn trời sao tinh vực cùng xuất hiện biến động núi sông.

Trong ngân hà, mười vạn trời sao, trong một chớp mắt xuất hiện từng ngọn núi.

Núi đó là Cửu Phong trong ký ức của Tô Minh.

Khi mười vạn Cửu Phong sinh ra trong mười vạn bia đá thì chớp mắt hai phân thân Tô Minh cùng giơ tay lên, từng lũ tơ vàng xuất hiện, vòng quanh hai phân thân. Hai phân thân Tô Minh siết chặt tay, bắt đầu làm thảo kết, bện mọi người trong ký ức.

Không còn ý chí đất Âm Tử quấy nhiễu, Tô Minh lại có được tình, có được đau, chìm đắm trong bện dây cỏ làm bằng thần nguyên, mặc kệ năm tháng trôi qua, đem tất cả người khó quên trong ký ức hóa thành búp bê thần nguyên.

Đây là tâm biến thứ ba lúc Tô Minh ở Hỏa Xích Tinh không hoàn thành, sự thật ở thế giới bia đá, Tô Minh trở lại kiếp Cửu Phong, sau khi tiêu diệt kẻ thù hắn tùy thời hoàn thành lần tâm biến thứ ba. Nhưng lòng hắn có khúc mắc, là từ mặt nạ do ý chí đất Âm Tử hóa thành, nếu cái kết không tan biến thì tâm biến thứ ba của hắn rất khó viên mãn.

Sau khi ý chí đất Âm Tử mất đi khống chế, tâm kết của Tô Minh mở ra, hiện tại hắn nhắm mắt, bắt đầu kết thúc lần tâm biến này.

Mười vạn bia đá yên tĩnh, hai Tô Minh phân thân mặt lộ nụ cười, đó là vui sướng chìm trong ký ức, say mê trong vui sướng, hoặc là chìm trong mất đi. Hắn dùng cách thảo kết khiến mình nhớ lại hình ảnh xưa kia.

Lần này tâm biến không có gì kinh thiên động địa, không có gì ầm vang ngập trời, có chỉ là trong tĩnh lặng một lũ hồn Tô Minh, hai thân xác, nhìn như vui sướng nhưng nụ cười khiến người nhìn thấy bi thương. Hồ bi nhuộm lên đôi tay, dung vào thảo kết màu vàng, thành búp bê.

Từng búp bê thần nguyên xuất hiện, mãi đến khi qua mười năm,

Sau mười năm, hai Tô Minh phân thân cùng mở mắt ra, lệ rơi, tâm biến thứ ba đã kết thúc.

Lần tâm biến này đối với Tô Minh là kết thúc chuyện qua khứ, cũng là tái sinh.

Hắn bện búp bê mọi người trong ký ức, ai cũng có chỉ không có hắn.

Khi Tô Minh mở mắt ra, bi thương trong mắt dần nhạt nhòa, biến thành quý giá sâu trong hồn, thành vĩnh hằng nơi đáy lòng.

Tu vi của hắn trong khoảnh khắc đột phá đỉnh địa tu, trở thành thiên tu, đạt đến viên mãn thiên tu. Nhưng điều này không quan trọng, Tô Minh nhìn tất cả búp bê trước mặt, nhìn chúng mang hơi thở người trong ký ức, biểu tình là cười nhưng lại như khóc.

Ngàn năm xen lẫn từng hồi ức, mỗi lần dĩ vãng đều là một phần của tâm biến thứ ba, trông như chúng vụn vặt nhưng có một sợi dây liên kết lại. Sợi dây đó tựa một cọng cỏ, từng đợt hồi ức tựa thảo kết trên cọng cỏ đó. Lần tâm biến ở Hỏa Xích Tinh là cái kết thứ nhất, hồi ức ngàn năm là những kết sau này, mãi đến bây giờ Tô Minh mở mắt ra, cọng cỏ tâm biến của hắn rốt cuộc bện ra cái kết cuối, khiến tâm biến thứ ba nhìn như tan vỡ hoàn thành, trong lòng Tô Minh cọng cỏ vô hình bện thành một búp bê tâm biến, đó là trong mười năm hắn bện hết búp bê thiếu một cái…Là chính hắn.

Hồi lâu sau Tô Minh lại nhắm mắt, khi mở ra thì trong mắt trừ tang thương không có gì khác nữa.

“Là nên rời đi.” Tô Minh khẽ nói.

Ách Thương phân thân nhấc chân đi tới, không rời khỏi trời sao này mà bước vào trong mười vạn ngân hà, ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại. Phệ Không phân thân ngẩng đầu lên, nhìn mười vạn ngôi sao trong mắt lóe tia dứt khoát.

Hắn từ bỏ ý định để Ách Thương phân thân rời khỏi nơi này.

Sự thật có nên khiến Ách Thương phân thân rời khỏi đây hay không luôn quanh quẩn trong lòng Tô Minh, mãi đến giờ phút này hắn mới có quyết định.

Ách Thương tím chỉ là một trong mười phần Ách Thương, nó không hoàn chỉnh, dù có được sức mạnh chiến đấu với ý chí đất Âm Tử nhưng Tô Minh sớm phát hiện ra một khi rời khỏi dị địa Tây Hoàn, phân thân của hắn mặc dù sẽ ngày càng lớn mạnh nhưng không cách nào so với tốc độ tu hành tại đây.

So sánh với bên ngoài thì chỗ này mới là an toàn nhất, thích hợp cho Ách Thương phân thân trưởng thành. Nếu Tô Minh còn muốn để Ách Thương phân thân cuối cùng cắn nuốt chín phần khác cho hoàn chỉnh, vậy ở lại đây là lựa chọn tốt nhất.

Một khi đi ra ngoài, hiện tại tu sĩ có thể ức chế Ách Thương phân thân còn có một số, nhưng chỉ cần cho Tô Minh đủ thời gian, vậy thì Ách Thương phân thân của hắn mới trưởng thành khiến khung trời run rẩy. Ở lại đây tuy rằng Ách Thương phân thân khó giúp đỡ Tô Minh đấu với kiếp dương, nhưng có thể thông qua lực lượng thần nguyên trong hồn, khiến tu vi Tô Minh và Phệ Không phân thân có thể sử dụng nguyên thần, có thể cường đại hơn nhiều.

Tùy theo Ách Thương phân thân ngày càng lớn mạnh, Tô Minh ở bên ngoài càng thêm mạnh mẽ, trước khi không tìm ra thân thể bản tôn thì Ách Thương phân thân là căn bản.

Cho nên Tô Minh sử dụng lực lượng trời sao phương này khiến Phệ Không phân thân cường đại lên. Mặc dù Phệ Không phân thân không đạt đến hậu kỳ vị giới nhưng dung hợp cùng tu vi của hắn, quan trọng là lực lượng thần nguyên thi triển, Tô Minh có nắm chắc có thể đấu một trận với hậu kỳ vị giới.

Trong Thần Nguyên Phế Địa nếu có nguy hiểm sống chết mà Tô Minh không thể tránh thoát, Ách Thương phân thân cường đại như vậy có thể đuổi đến trong thời gian. Hơn nữa chỉ cần Ách Thương phân thân ở lại dây, vậy thì dị địa Tây Hoàn thành nơi an toàn nhất cho Tô Minh. Chỗ này thậm chí có thể xem là động phủ không thể nhúc nhích, mở ra quy tắc của Tuế Trần Tử, Tô Minh không lo lắng bất cứ uy hiếp nào nữa.

Nhưng một khi lựa chọn khiến Ách Thương phân thân rời đi dài lâu, vậy thì tất cả ưu thế đều mất đi, mất đi cơ hội khiến Ách Thương phân thân hoàn chỉnh.

Sau khi Tô Minh lựa chọn, hắn lựa chọn khiến Ách Thương phân thân ở lại.

Trừ những suy nghĩ này ra, dưới đáy lòng Tô Minh có một nghi ngờ, cũng là một trong nguyên do khiến hắn lựa chọn khiến Ách Thương phân thân ở lại, nghi ngờ này tồn tại trong lòng hắn đã lâu.

“Dị địa Tây Hoàn ở bên ngoài lưu truyền là chỗ cực kỳ nguy hiểm, ai bước vào thì hiếm khi đi ra được, điều này gần như mọi người Thần Nguyên Phế Địa đều biết. Nhưng nếu họ đã biết điều này thì tại sao còn cần trong ngàn năm liên tục đến, nếu mấy chục, mấy trăm người thì thôi, có thể xem là lựa chọn cá nhân. Vạn người bước vào thì chắc có lý do gì, không cần đoán ta cũng có thể ra kết luận, là thế lực bốn chân giới trấn thủ đưa ra một giải thưởng gần như rung động mọi người, vì vậy có thưởng hậu hĩnh thì sẽ có kẻ liều mạng. Thế lực bốn chân giới trấn thủ biết về dị địa Tây Hoàn càng kỹ hơn cả người khác, họ treo thưởng khiến người đến truy sát ta, nhìn thì dễ hiểu nhưng sự thật là…” Tô Minh mắt lóe tia sáng lạnh.

“Trừ phi thế lực bốn chân giới trấn thủ biết bí ẩn dị tộc không ai biết, nhưng hiển nhiên là không thể. Nếu ta là bọn họ dù không thể mò ra được bí ẩn, nhưng nếu thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết, có thể trực tiếp cưỡng bức nô dịch mười vạn tu vi tiến vào dị tộc, tiến hành một lần hoán đổi triệt để. Thậm chí mười vạn người không đủ thì hai mươi vạn, ba mươi vạn, thậm chí càng nhiều hơn. Cứ đổi thêm mấy vòng nữa thì ta chết chắc! “

“Nhưng họ không làm như vậy, ta không tin họ không nghĩ ra được điều đó, vậy là…” Tô Minh mắt chớp lóe, khóe môi cong lên cười lạnh.

“Họ không muốn để ta chết, ngược lại muốn chế tạo một ít biểu hiện giả dối, mục đích làm như vậy là…” Tô Minh ngẩng đầu nhìn chỗ Ách Thương phân thân, nheo mắt.

“Hoặc là vì Ách Thương phân thân, nhưng chuyện này có rất nhiều manh mối, ta không thể xác định có đúng không. Nhưng xem như ta chín chết mười sống mới thành công, bọn họ không quá có khả năng nghĩ đến, nhưng cũng không thể không đề phòng. Còn có một giả thuyết là họ hy vọng ta lấy được thần nguyên, ví dụ như cách bình thường lên được mười vạn mét, thế là sẽ được không nhiều thần nguyên mà có thể ra ngoài ngàn năm. Không lẽ…ở bên ngoài nếu giết người có thần nguyên thì sẽ được lợi ư?” Lòng Tô Minh máy động.

Tô Minh trầm tư một lát sau đè nén thắc mắc dưới đáy lòng, ánh mắt dời khỏi Ách Thương phân thân cất bước đi hướng không khí, bóng dáng dần biến mất, nhưng có một vệt đỏ lao vào trong ngân hà. Đó là con rắn nhỏ Chúc Cửu Âm, nó bị Tô Minh để lại đây, chỗ này có lực vị giới đậm đặc, tẩm bổ cho con rắn nhỏ.

Khi Phệ Không phân thân rời đi thì Ách Thương phân thân tỏng mười vạn ngân hà mở mắt ra.

“Nếu đã lựa chọn ở lại đây thì còn có một số chuyện cần làm. “ Ách Thương phân thân lạnh nhạt nói.

Sau lưng hắn không khí vặn vẹo, một bóng ảo cây tím cực kỳ khổng lồ huyễn hóa ra, nhoáng một cái phút chốc có vạn luồng sáng tím tỏa ra. Vạn luồng sáng tím phút chốc bắn đi bốn phương tám hướng, biến mất trong trời sao.

Làm xong những điều này, Ách Thương phân thân lại nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tọa lâu dài.

Thế giới chín vạn bia đá vẫn giữ trạng thái ba trăm năm chỉ có chín vạn bia đá, bỗng có vạn luồng sáng tím xuất hiện, dấy lên tiếng vù vù. Người trong thế giới chín vạn bia đá bị cưỡng ép đi ra, trong đó có một số là lần đầu trải qua việc này, nhưng cũng có không ít lần thứ hai trải qua. Họ kinh hoàng bất giác nhớ tới hình ảnh ba trăm năm trước gần như lãng quên.

Mọi người bị buộc ra, vạn luồng sáng tím dung nhập vào mặt đất, động đất xuất hiện, có một vạn bia đá trồi lên, vị trí của nó chính là ba trăm năm trước biến mất.

Tùy theo một vạn bia đá xuất hiện bia đá lại biến thành mười vạn!

Nhưng một vạn xuất hiện thêm không thuộc về Ách Thương hay Tuế Trần Tử mà thuộc về…Tô Minh!

Đây là bia đá của Tô Minh, hễ người nào bị một vạn bia đá này khắc tên thì sẽ bị hắn khống chế sống chết, hiến dâng năm tháng và tu hành của mình cho Ách Thương phân thân cường đại.

Đây là âm mưu của dị địa Tây Hoàn, từ nay về sau có thêm một người chia sẻ lợi ích nữa.

Gần chín vạn người hiện tại ai nấy im lặng như chết, các loại suy nghĩ quay quanh trong đầu biến hoảng sợ, rung động cùng mờ mịt, thậm chí ngừng thở, ngây ngốc nhìn một vạn bia đá xuất hiện.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset