Cùng với thanh âm, khiến Phong lão và tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu con ngươi co rút là trong cánh cửa tan vỡ đi ra một bóng dáng thon dài.
Người này mặt mày tuấn tú, như ngưng tụ thiên địa tạo hóa vào người, tóc đen tung bay, tinh thần thánh bào trên người tỏa ánh sáng rực rỡ. Gã đứng đó có khí chất xuất trần đủ khiến mọi người thấy đều chăm chú nhìn. Mắt sao sáng ngời, mày kiếm như núi. Gã đứng đó, dường như tất cả ánh sáng xung quanh đều tối đi, chỉ có bóng dáng của gã trở thành điểm hội tụ ánh mắt của mọi người.
Đoạt thiên địa tạo hóa, hưởng khí vận khung trời, đây chính là gã, Đạo Không!
Hứa Tuệ nhướng mày, lùi lại mấy bước, còn lại mười sáu cái bóng chớp mắt tan rã. Chín ông lão nhanh chóng lao đến, giống như hộ vệ vòng quanh Đạo Không, vẻ mặt thân thiết rõ ràng.
“Chuyện này là hiểu lầm, hy vọng gia tộc Hắc Mặc Tinh đừng để ý.” Đạo Không cười khẽ, chắp tay với đám Phong lão.
Mắt Phong lão chợt lóe, ánh mắt dọc theo người Đạo Không nhìn hướng gian phòng Tô Minh ở. Trong phòng đó Phong lão thấy Ngọc Nhu, mười ba ông lão, cũng thấy Tô Minh khoanh chân ngồi, đôi mắt bình tĩnh.
“Là vị Tô đạo hữu này có chuyện bí mật muốn nói với Đạo ta, nên mới ra kế bất đắc dĩ này, truyền tống Đạo ta đến. Bây giờ đã bàn chuyện xong, không thể trách Tô đạo hữu.” Đạo Không mỉm cười.
Tô Minh cũng cười gật đầu, biểu tình tỏ vẻ xin lỗi nhìn Phong lão, chín ông lão bên cạnh Đạo Không và Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ nhìn chằm chằm Đạo Không, nếu không phải cô cảm nhận hơi thở của gã không có gì thay đổi thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ đã có vấn đề gì, nhưng hiện tại linh hồn cảm giác như thường. Tuy nhiên, Hứa Tuệ cứ cảm thấy có điều gì không đúng, lại không thể tả được. Mắt chợt lóe, Hứa Tuệ biến mất trong không khí.
“Nếu là hiểu lầm thì xin mời đạo hữu Đạo Thần chân giới trở lại gian phòng của ngươi, hội đấu giá còn đang tiến hành, lão phu xin đi xuống.” Phong lão đầy ẩn ý liếc Đạo Không, lạnh nhạt nói.
“Mới nãy thuộc hạ của Đạo ta có chỗ đắc tội, thứ lỗi thứ lỗi.” Đạo Không dịu giọng nhã nhặn, chắp tay, biểu tình có phần áy náy, điều này phù hợp thân phận của gã, cũng hợp với cảm giác gã cho người khác.
Đạo Không nói chuyện xong xoay người liếc Tô Minh, cười tủm tỉm gật đầu, bước nhanh đi hướng gian phòng của gã.
Chín ông lão vẻ mặt âm trầm liếc gia tộc Liệt Sơn Tu, đi theo Đạo Không rời đi.
Mãi đến khi họ đi xa, Phong lão nhíu mày, lại liếc Tô Minh, trầm ngâm xoay người dẫn người gia tộc Liệt Sơn Tu rời khỏi đây. Còn Vũ lão thì biến mất trong không khí từ lâu, hiện tại không thấy bóng dáng lão đâu.
Trong gian phòng của Tô Minh, mười ba ông lão mặt không biểu tình, họ sẽ không suy nghĩ chuyện liên quan đến hắn, trong ý thức của họ chỉ có chấp hành.
Nhưng Ngọc Nhu thì khác, cô phức tạp nhìn Tô Minh, trong lòng có điều suy đoán, nhưng suy đoán này khiến cô rất khó tin.
‘Chắc hắn đoạt xá, vậy thì tại sao Đạo Không còn thần trí như thường? Tô Minh cũng giữ thần trí. Hơn nữa xem bộ dạng người Đạo Thần Tông thì có thể lập tức đến đây chứng minh họ có liên hệ chặt chẽ với Đạo Không. Nếu Đạo Không bị đoạt xá thì liên kết đó chắc chắn bị cắt đứt, mới nãy xem bộ dạng của họ thì hình như liên kết này còn đó? Nhưng nếu không phải đoạt xá thì là cái gì?’ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự kiêng dè, cô cảm thấy hắn thật là sâu không lường được.
“Đi thôi, không cần ở lại đây nữa.” Tô Minh đứng dậy, lạnh nhạt nói.
Tô Minh tiến tới trước, Ngọc Nhu đi theo sau lưng hắn, còn mười ba ông lão thì cung kính cúi đầu với hắn rồi biến mất trong phòng, đi trấn thủ hội đấu giá lần này.
“Chuẩn bị một gian mật thất cho ta, ta muốn bế quan.” Tô Minh đi ra khỏi phòng, bình tĩnh nói.
Ngọc Nhu ở sau lưng Tô Minh cúi đầu vâng dạ.
Một lát sau, trong gian mật thất sâu dưới lòng đất Hắc Thủy thành, Tô Minh ngồi xếp bằng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh mở to mắt, biểu tình thản nhiên không lộ vẻ gì. Hình như Tô Minh đang chờ điều gì đó. Mãi đến nửa tiếng sau, trong mật thất như có luồng gió từ không khí thổi qua, Tô Minh liếc nhìn. Chỉ thấy Phong lão bước ra từ trong gió, ở trước mặt Tô Minh khoanh chân ngồi.
“Xin Man Thần đại nhân cho lão phu một lời giải thích.” Phong lão nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn hỏi.
Tô Minh không lên tiếng mà giơ tay phải, trên tay phải của hắn trong không khí chậm rãi hiện ra khí lạnh, ngay sau đó là từng mảng bông tuyết, đây không phải ảo thuật, nó là phương pháp mệnh cách của Tô Minh, giá rét tạo thành.
Bông tuyết xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Minh, dọc theo lòng bàn tay rơi xuống đất, dần phủ lên một tầng tuyết bên người hắn.
“Phong lão, ngươi nhìn đến cái gì?” Tô Minh chậm rãi hỏi.
“Tuyết.” Phong lão khẽ cau mày.
Tay phải Tô Minh bóp lại, nắm bông tuyết bay ra từ không khí, gio tới trước mặt Phong lão, xòe ra bông tuyết trong lòng bàn tay còn chưa hòa tan.
“Đây là cái gì?”
“Tuyết!” Phong lão lạnh nhạt nói.
Tô Minh mỉm cười, tay phải vung lên, vứt đi bông tuyết trong lòng bàn tay, nhẹ chộp tầng tuyết phủ bên cạnh hắn.
“Này lại là cái gì?”
“Vẫn là tuyết.” Phong lão híp mắt, hình như hiểu ra điều gì.
“Ta đã giải thích rồi.” Tô Minh vung tay áo, tất cả bông tuyết bên cạnh hắn chớp mắt biến mất.
“Ta phải bế quan, cũng phải đi thần nguyên tinh hải một chuyến, lần này từ biết không biết khi nào gặp lạiến thành bộ dạng yếu đuối, vẻ sợ hãi không phải giả dối mà thật sự vô cùng e ngại gã.
“Tinh thần thánh bào đó truyền tống, sau khi ngươi bị truyền tống ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Hứa Tuệ âm trầm vang vọng trong phòng.
“Hắc Mặc Tinh Tô đạo hữu có cuộc giao dịch muốn làm với ta, không tiện kiếm ta nên dùng cách…” Đạo Không chậm rãi nói.
Nhưng Đạo Không mới nói tới đây liền phát hiện thiếu phụ bên cạnh khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn gã.
Thậm chí chín ông lão cũng có vài người ngẩng đầu lên.
Trước mặt Đạo Không, trong không khí xuất hiện sóng gợn, Hứa Tuệ bước ra, nhìn chằm chằm gã, trong mắt lóe tia sáng khí và quái dị.
“…dùng cách này mới có thể bí mật nói chuyện với ta.” Đạo Không khép mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Ồ? Bí mật nói chuyện gì?” Hứa Tuệ lại hỏi.
“Nói chuyện bí mật…”
Đạo Không ngẩng đầu, mặt lộ nụ cười, nhẹ buông tay, cái ly trong tay liền rơi xuống nhưng chưa đập xuống đất lập tức được thiếu phụ đỡ lấy. Nhìn thấy hình ảnh này, Đạo Không càng cười tươi hơn, tay phải vuốt mặt thiếu phụ. Thiếu phụ cúi đầu, mới nãy biểu tình kinh ngạc cũng tán đi, biến thành thuận theo.
Sau lưng Đạo Không, trong chín ông lão có mấy người ngẩng đầu khi thấy hình ảnh này thì cúi đầu xuống.
Thậm chí là Hứa Tuệ cũng con ngươi co rút, biểu tình không thay đổi nhưng nỗi lòng nghi ngờ tùy theo hành động này của Đạo Không mà tán đi một chút.
“Tại sao bổn công tử phải nói cho ngươi biết?” Đạo Không nửa cười nửa không, biểu tình lạnh băng nhìn Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ nhướng mày, cô cực kỳ chán ghét giọng điệu và biểu tình như vậy của Đạo Không, nhưng cũng chính vì biểu tình và giọng điệu này khiến cô bớt một nửa nghi ngờ. Hứa Tuệ hừ lạnh, lại hòa vào không khí, biến mất.
Cùng với Hứa Tuệ biến mất, ánh mắt của Đạo Không rơi vào màn sáng, khuôn mặt còn giữ nụ cười nửa vời nhưng sâu trong lòng thì bình tĩnh.
Gã không phải là Đạo Không!
Gã là Tô Minh!
Hồn và tất cả ý thức của Đạo Không đã bị Tô Minh đoạt xá, nhưng cần chút thời gian để tiêu hóa ký ức, thời gian này sẽ không quá lâu, một tháng là đủ rồi.
Giây phút thành công đoạt xá Đạo Không thì Tô Minh cảm giác rõ ràng tư chất của gã vượt rất xa hắn, quan trọng nhất là hắn phát hiện một loại khí vận trên người gã. Khí vận này là đến từ Đạo Thần chân giới, có khí vận này tồn tại khiến Tu Vi phân thân này không thể đo lường.
‘Theo khí vận trên người Diệp Vọng biến mất cho đến rời đi, Tu Vi phân thân này của ta sẽ ngưng tụ hơn phân nửa khí vận của Đạo Thần chân giới, vậy là có khí vạn tẩm bổ và phụ trợ, tư chất phân thân này sẽ đạt đến cảnh giới cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa thân phận của ta là dòng chính Đạo Thần Tông. Đạo Thần Tông, không biết nếu sau này ta trở thành thiếu chủ duy nhất của Đạo Thần Tông thì ân oán giữa chúng ta nên lấy loại nào xé rách.’ Tô Minh cười, cười rất rạng rỡ nhưng cũng cực kỳ tà dị.
Nụ cười kia bị thiếu phụ bắt gặp, lòng ả run lên, vội cúi đầu, mặt kệ tay phải của Tô Minh nhẹ phất qua mặt mình.
“Hội đấu giá này nhàm chán, báo cho chiến thuyền tinh không, ngày mai bổn công tử rời đi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, lạnh nhạt nói.