‘Có một bài ca dao cổ xưa…’
‘Trong ca dao có một ông lão cô độc…’
‘Trong mắt ông lão có một thế giới mênh mông…’
‘Đó là thời đại tồn tại các thần, là năm tháng vạn vật đua tiếng, là trời đất ví ý chí của mọi người mà vận chuyển phép tắc…’
Thanh âm mơ hồ vang vọng trong đầu Tô Minh, thanh âm kia ẩn chứa ý tang thương, thậm chí trong cảm nhận của Tô Minh, hắn cảm giác nó còn cổ xưa hơn cả Tuế Trần Tử.
‘Mọi người tôn sùng ông lão đó, mọi người dùng vật của mình hiến tế cho lão, dùng dị bảo để hiến tế, để…đổi lấy cá nhân, thậm chí là tộc quân, có tư cách được viết vào ca dao…’
‘Trong truyền thuyết hễ người hay tộc quần được viết là ca dao thì sẽ cùng ca dao tồn tại bất hủ, từ bình thường từ nay huy hoàng…’
‘Nhưng tháng tháng năm năm thời thời đại đại, chỉ có chín sinh mệnh và bốn tộc quần, chúng nó dâng ra vật được ông lão công nhận, được viết vào ca dao của lão…từ nay chín sinh mệnh và bốn tộc quần kia bắt đầu truyền kỳ bất hủ của chúng nó…’
Tinh thần Tô Minh rung động, thanh âm trong đầu càng thêm tang thương, không ngừng quanh quẩn, dường như khung trời trong chớp mắt yên lặng, chỉ có ý thức của hắn là sôi trào trong thanh âm kia.
Cũng trong khoảnh khắc này, cùng với thanh âm kia vang vọng, trong óc Tô Minh vang tiếng linh hồn ngâm nga. Trong tiếng nổ, ngoài người Tô Minh bỗng xuất hiện vặn vẹo mơ hồ, chớp mắt biến thành vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy chuyển động như cái hố to trong hư vô, khoảnh khắc nuốt Tô Minh, biến mất trong khung trời.
Tô Minh tinh thần rung động nhưng không kinh hoàng, loại kinh nghiệm này không phải lần đầu tiên hắn gặp phải, đây là quá trình tiến vào mảnh đá đen. Khi thế giới trước mắt hắn biến rõ ràng, Tô Minh nhìn xung quanh hắn, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mặt.
Sương khói lượn lờ, một mảnh mơ hồ, phía xa một ngọn núi to, cửa núi mở ra như đang chờ Tô Minh đến. Tất cả giống như Tô Minh từng thấy, chỗ này là thế giới mảnh đá đen. Nhưng lần này đến đây không phải ý thức của Tô Minh chủ động mà vì mảnh đá đen sinh ra biến đổi kỳ lạ nào đó, khiến Tô Minh bị hút tới chỗ này.
Giây phút Tô Minh nhìn hướng núi to thì phút chốc trời đất trong không gian mảnh đá dấy lên từng tiếng như gào thét, lại như hít thở nặng nề. Tiếng hít thở vang vọng chấn động mặt đất.
Cùng lúc đó, con ngươi Tô Minh co rút.
Tô Minh trông thấy trên bầu trời đằng trước, trong biển mây mênh mông có chín con mãnh thú kỳ lạ lưng rùa, đầu rồng, đuôi rắn đang rít gào từ trong biển mây giáng xuống.
Mỗi một con đều to cỡ vài ngàn mét, hít thở nặng nề phát ra từ miệng chúng. Trên người chúng có chín sợi xích vòng quanh, chúng nó đáp xuống khiến dây xích bị kéo căng, dường như trong biển mây có vật kỳ dị nào đó, chín con huyền quy định kéo vật kỳ dị kia.
Cùng với tiếng rít gào ngày càng mãnh liệt, Tô Minh dần nhìn thấy trong biển mây có một ngọn núi bị kéo ra, cuối cùng hơn một nửa thân núi hiện ra trong biển mây. Bùm một tiếng, núi đáp xuống đất.
Loại núi to này độ cao cho cảm giác mênh mông, vượt qua ngọn núi thứ nhất tồn tại ở đây, thậm chí hai ngọn núi so sánh thì như người khổng lồ và con nít. Ngọn núi khổng lồ thứ hai kích cỡ to hơn ngọn thứ nhất gấp mấy lần, bên trên cũng có một cửa đá to lớn, trên cửa đá cũng có mấy chữ to cổ xưa.
Cảm giác âm u phát ra từ mấy chữ to, rất mãnh liệt, khiến Tô Minh nhìn nó thì có cảm giác linh hồn, thậm chí thân hình sắp bị mấy chữ cổ xưa ăn mòn.
Tô Minh tinh thần rung động nhìn mấy chữ kia, khi hắn nhìn nó thì bỗng dưng hiểu chúng biểu đạt ý nghĩa gì.
Dưỡng, linh hủ.
Ý là chúng linh vẫn lạc, tùy theo mục nát!
Nhưng chữ dưỡng đằng trước khiến Tô Minh do dự, không biết cụ thể.
Cùng lúc đó, khi ngọn núi thứ hai giáng xuống, chín huyền quy to lớn kéo núi này ra khỏi biển mây, sợi xích trên người chúng từ từ biến mất. Dường như không lâu sau những sợi xích sẽ tán đi hết, chúng nó có thể được đến tự do, vẻ vui sướng, kích động lộ rõ trên mặt chín huyền quy.
Trong lòng Tô Minh cực kỳ kích động, hắn không ngờ trong mảnh đá đen có ngọn núi thứ hai, vào lúc này xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Hiện tại Tô Minh đã không còn là con nít năm xưa, hắn trải qua nhiều chuyện khiến ý chí của hắn cực kỳ kiên định, đời hắn gập ghềnh khiến tâm trí của hắn già dặn.
“ Có ngọn núi thứ hai thì đương nhiên sẽ có ngọn thứ ba, xem thời điểm ngọn núi thứ hai xuất hiện thi rõ ràng bởi vì hấp thu điểm sáng xanh của Đề Đào Thú mà ra, đây là mấu chốt!” Mắt Tô Minh chợt lóe.
Cửa ngọn núi thứ nhất trong không gian mảnh vỡ hắn chỉ mở được vài cánh, không biết mặt sau còn có bao nhiêu. Hiện tại trên người hắn không có đủ đan dược, cho nên không thể lựa chọn tiếp tục đi ngọn núi thứ nhất.
“ Mấu chốt ngọn núi thứ hai xuất hiện là linh hồn Đề Đào Thú sau khi chết, ngọn núi thứ hai này tên là Linh Hủ, vậy thì…ta đã hiểu trong ngọn núi thứ hai có thứ gì đó. “
Tô Minh trầm ngâm, nhìn sợi xích trên người chín huyền quy đã biến mất phân nửa, mắt chợt lóe, không chút do dự lao hướng cửa ngọn núi thứ hai.
Sương dưới đất như biển, cuồn cuộn trôi, Tô Minh đi trong sương khói. Ngọn núi thứ hai nhìn như không xa nhưng thật sự đi qua thì có chút khoảng cách. Một lát sau, khi Tô Minh đứng dưới chân núi của ngọn núi thứ hai, hắn ngẩng đầu, trong lòng hắn nảy ra rung động.
So với núi này thì Tô Minh như con kiến, thậm chí xem so sánh với cửa núi thì hắn cũng rất nhỏ bé. Tô Minh hít sâu, dựa theo kinh nghiệm của mình, giơ lên tay phải chạm vào cửa đá ngọn núi thứ hai.
Khoảnh khắc tay hắn đụng vào sơn môn thì tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, ầm vang không ngừng khuếch tán. Cửa đá ngọn núi thứ hai ở trước mặt Tô Minh ầm ầm mở ra từ bên trong.
Tô Minh đứng tại chỗ, cảm nhận gió lạnh thổi ra từ khe hở sơn môn mở ra, thổi tóc dài bay lên, quần áo phấp phới. Trong gió như có tiếng nỉ non không nghe rõ, như kể ra cổ xưa.
Tô Minh yên lặng chờ sơn môn hoàn toàn mở rộng, mắt lóe tia sáng. Trước mặt Tô Minh là một hang núi khổng lồ, bên trong tối đen không chút ánh sáng, chỉ có gió đầy mục nát len qua sợi tóc của hắn.
Tô Minh hít sâu, bước ra bước đầu tiên đạp hướng con đường.
Khoảnh khắc chân hắn đạp xuống, lập tức xung quanh con đường xuất hiện tia sáng âm u, đó là ngọn đèn dầu bỗng sáng lên, chiếu con đường trong ánh sáng mờ ảo, mặc dù vẫn rất âm u nhưng cho Tô Minh thấy rõ bốn phía.
Giây phút nhìn rõ xung quanh, con ngươi Tô Minh co rút, chân nhấc lên khựng lại. Tô Minh nhìn thấy trên vách tường có mấy bức tranh, khắc hình ảnh rất nhiều…Đề Đào Thú!
Những Đề Đào Thú này sinh động như thật, biểu tình hung tợn như muốn lao ra khỏi đồ đằng, cho người bị trùng kích thị giác mãnh liệt.
Ở tận cùng con đường, Tô Minh nhìn thấy cửa đá thứ nhất trong đường hầm ngọn núi thứ hai.
Trên cửa đá, vị trí chính giữa có một điểm sáng lam nhạt, điểm sáng chớp lóe, mỗi lần chớp động thì chính giữa nó sẽ tỏa ra rất nhiều sợi tơ lam nhạt như mạng nhện phủ lên nguyên sơn môn.
Tô Minh im lặng giây lát, nhấc chân đi hướng tận cùng con đường. Khi Tô Minh đứng cạnh sơn môn, hắn trầm ngâm, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, giơ lên tay phải một chưởng ấn vào sơn môn.
Khoảnh khắc tay Tô Minh đụng vào sơn môn, tóc dài bay phần phật, con ngươi co rút.
‘Trong ca dao cổ xưa…Ông lão cuối cùng nhắm mắt lại…’
‘Chín sinh linh, bốn tộc quần trở thành trường sinh bất tử trong ca dao…’
‘Ông lão hóa thành pho tượng, màu của pho tượng là màu đen. Lão…tan vỡ, biến thành mười ba mảnh tán trong trời đất…’
‘Trước khi tan biến chín sinh linh, bốn tộc quần, trong ý thức quanh quẩn bốn chữ… Diệt sinh chi chủng.’
‘Đây là một lần luân hồi, là một lần ý chí trời đất từ có đến không, cũng là một lần…từ không đến có.’
‘Hoan nghênh ngươi trở về, ngươi có huyết mạch Tố Minh và ý chí Ách Thương, diệt sinh chi chủng sẽ trùng sinh vì ngươi…’
‘Ngươi hiến tế linh thứ nhất là linh hồn Đề Đào Thú, linh này có khuyết điểm, tìm ra khuyết điểm đó là có thể tiêu diệt tộc này. Ngươi có thời gian vô tận, đi lấy đan dược lúc trước hiến tế để luyện chế ra linh hủ có thể kích phát linh hồn này thiếu sót, nếu từ bỏ…thì khi bước đầu tiên dưỡng diệt sinh chi linh, sẽ không lựa chọn linh hồn Đề Đào Thú.’
Trong đầu Tô Minh quanh quẩn tiếng thì thào, thanh âm như giữ lại từ năm tháng xa xưa, giờ nó dần biến mất. Khi thanh âm tán đi thì đầu óc Tô Minh rung động.
Lực hút to lớn tỏa ra từ trong cửa đá, lực hút này không phải hút người Tô Minh mà là ý chí của hắn.
Không thể chống cự lực hút, chớp mắt Tô Minh nhắm mắt lại.
Thân thể của Tô Minh còn ở đây, tay vẫn đang đụng vào sơn môn, nhưng hồn hắn đã bị hút vào trong cửa đá, chìm đắm vào thời đại đối với hắn là rất xa xưa.
Đó là trời sao không có tinh cầu, có một chiếc thuyền cổ vô biên vô tận, rách nát bềnh bồng trong trời sao. Có một ông lão ngồi xếp bằng trên mũi tàu, yên lặnng hìn trời sao phía xa, không nhúc nhích.
Tô Minh nhìn phía xa, cũng thấy hắn chính là ông lão kia.
Trong trời sao, có một điểm đen nhanh chóng bay tới, đó là một con hạc, vẻ mặt kiêu ngạo và xấu xa, khí chất biến đổi nhiều mặt, rất quái dị. Con hạc đập cánh, nhanh chóng bay tới, phía sau nó có vài chục vạn…Đề Đào Thú bị một cái lưới to trói buộc. Con hạc quăng cái lưới tới trước.
“Ha, lão già, lần này mang đến đồ hiến tế cho ngươi là hơn phân nửa tộc quần nhé.”