Chương 933: Văn Nhân Tộc

Văn Nhân Tộc

Văn Nhân tộc, một tiểu bộ lạc ở ngoài rìa thần nguyên tinh hải, tộc nhân của bộ lạc này gần vạn, trong đó chiến sĩ chỉ có vài ngàn. Nếu không biết phân bố thế lực thần nguyên tinh hải, có lẽ lần đầu tiên thấy Văn Nhân tộc sẽ có cảm giác đây là đại bộ lạc. Nhưng chân chính hiểu Văn Nhân tộc thì sẽ biết bộ lạc như vậy có rất nhiều ở thần nguyên tinh hải.

Họ giống như Đệ Cửu bộ lạc, có lẽ từng ở năm tháng nào đó là đại bộ lạc trong thần nguyên tinh hải, nhưng khi thời gian dời khỏi mắt họ thì họ dần suy sụp, mãi đến không thể sinh tồn bên trong thần nguyên tinh hải, chỉ đành di chuyển đến ngoài rìa.

Tại đây mới có thể tiếp tục sinh sản.

Bất cứ bộ lạc có lịch sử nào đều có liên hệ phức tạp giao thác trong thần nguyên tinh hải, ví dụ như Văn Nhân tộc coi như là sinh tồn thật lâu bên ngoài thần nguyên tinh hải nhưng vẫn có liên hệ chặt chẽ với mấy đại bộ lạc trong thần nguyên tinh hải. Đại bộ lạc ra một mệnh lệnh sẽ khiến họ phái ra tất cả chiến sĩ trong bộ tộc, phái ra mãnh thú chăn nuôi nhiều năm tiễu trừ.

Tô Minh nhìn tình cảnh này, bóng dáng hóa thành cầu vồng xé gió vang tiếng rít, dẫn đến những tộc nhân Văn Nhân tộc trên bầu trời chú ý. Nhưng khi họ ngoái đầu thì chỉ thấy một vệt huyết ảnh xẹt qua.

Đó là một mũi tên.

Một mũi tên không có thực chất, dường như do không khí tổ thành, lý do nó là huyết ảnh trong mắt mọi người là vì khi bị bắn ra thì xuyên thấu ngược mười mấy người, mang theo vệt máu nhuộm đỏ nó.

Mũi tên ở trên bầu trời xuyên qua mấy ngàn tộc nhân Văn Nhân tộc, mãi đến khi cắm dưới chân núi, trong khói độc mục rữa nhưng vẫn lao tới bọ cánh cứng màu đen đang há to mồm định nuốt một tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc.

Bùm một tiếng, bọ cánh cứng đen chớp mắt tan vỡ, dấy lên trùng kích bắn hướng xung quanh, tốc lên sương khói, khiến tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc lùi hơn mười mét. Tên cắm xuống đất, trong phạm vi mười mét không có sinh vật sống.

Chỉ có hơn mười con sâu chết thân hình bị chấn vỡ.

Tiếp theo là một người đàn ông mặc đồ vải thô, tay cầm cung to, tóc dài bay phất phơ, vóc dáng cao ngất. Trong lòng hắn ôm một cô gái, cô rất đẹp, nhắm mắt như đang ngủ say.

“Chăm sóc cô ấy giùm ta.” Tô Minh lạnh nhạt nói.

Tô Minh thả tay ra, đem cô gái trong lòng hắn đưa cho tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc sau lưng hắn, người mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc đó mặt trắng bệch, bị hành động của Tô Minh làm rung động, đó là một cô gái. Bộ lạc gặp nguy hiểm khiến cô dù là nữ cũng phải chiến đấu vì tộc quần, cô bản năng đỡ lấy Hứa Tuệ hôn mê.

Tô Minh ánh mắt bình tĩnh, xung quanh tiếng rống ngập trời. Trận chiến tranh này đối với người khác là cực kỳ đồ sộ, dù sao cũng là mấy ngàn người chém giết, còn có trùng hải bọ cánh cứng đen tới mấy vạn con. Nhưng đối với Tô Minh, trường hợp như vậy thật là nhỏ bé không đáng kể. Dù là ở Man tộc đại chiến với các tông tiên tộc, hay là thời gian gần đây chiến đấu cùng Đề Đào Thú, tình hình vượt xa chỗ này.

Tô Minh đứng tại chỗ, tay trái cầm cung linh sa thổ, giơ lên tay phải, một mũi tên bắn ra. Tên vẫn vô hình, xé gió bắn tới mặt đất trước mặt, tiếng nổ vang vọng, phạm vi mười mét lại tan vỡ.

Tô Minh không chút do dự, từng mũi tên bắn ra, đến cuối cùng hắn dùng hơn phân nửa tu vi tên bay ra, rơi xuống đất đều là phạm vi mấy trăm trượng hóa thành chết chóc.

Phút chốc chiến trường tiếng nổ không dứt, Tô Minh nhảy người lên, bỗng vọt lên cao, khi xuất hiện đã đứng ở đỉnh ngọn núi sau lưng hắn. Tô Minh đứng đó, tay phải giơ cung, tên như mưa xé gió lao xuống đất.

Tu vi của Tô Minh đủ mạnh, lại có sức khỏe phi thường, khiến tên hắn bắn ra mỗi một mũi giống như hắn dốc sức đánh ra một kích. Có thể nói cây cung trong tay Tô Minh bùng phát ra sức sát thương còn mạnh hơn cả cung thủ.

Tô Minh xuất hiện, bắn tên, ở trong thời gian ngắn lập tức khiến Đệ Cửu bộ lạc, Văn Nhân tộc náo động. Người. Đệ Cửu bộ lạc biểu tình kích động, lại dấy lên chiến ý. Mũi tên của Tô Minh cường đại, gần như một người khống chế khu đất, khiến phạm vi trùng hải tới gần ngọn núi không ngừng bị tên oanh kích tan rã.

Trên bầu trời, các tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc thi triển thần thông, cũng phấn chấn lên, thỉnh thoảng nhìn hướng Tô Minh ở đỉnh núi. Một người, một người cầm cung, khắc sâu trong mắt họ.

Ở trong mắt tộc nhân Văn Nhân tộc, Tô Minh xuất hiện quấy nhiễu chiến cuộc, khiến trùng hải dưới đất không thể tiến lên. Bọn họ biểu tình hung tợn nhìn chằm chằm Tô Minh đứng trên đỉnh núi, lộ ra sát khí mãnh liệt.

Đệ Cửu Mịch Sát phát ra tiếng gầm, con rết sau lưng gã rời khỏi thân thể, biến to mấy trăm mét, lao hướng mấy ngàn tộc nhân Văn Nhân tộc.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lại bắn ra một mũi tên, mặt đất rung động, một hố sâu trăm mét xuất hiện, sau đó hắn đặt cung xuống.

Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống thì sẽ thấy rõ hướng trùng hải tới gần núi, cách chân núi chừng năm trăm mét có một cái hố sâu, hố vòng quanh núi hình thành một lằn ranh.

Trong lằn ranh, trừ tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc ra không còn một con bọ cánh cứng nào, còn ngoài lằn ranh thì rậm rạp trùng hải, nhưng không có một con bọ cánh cứng đen vượt qua lằn ranh nửa bước, chúng nó chỉ ở bên ngoài rống gầm.

Sợi chỉ này là Tô Minh dùng tên bắn ra, bên trong còn sót lại sát khí lạnh lùng của hắn, có thông điệp lạnh lùng không cần dùng lời nói, chỉ cần sinh mệnh có linh tính liền cảm nhận được.

Kẻ vượt qua lằn ranh này, chết.

Tiêu diệt những trùng hải, thậm chí là diệt cả Văn Nhân tộc đối với Tô Minh không tính khó khăn. Một bộ lạc không có kiếp nguyệt cảnh, hiện tại cường giả mạnh nhất chỗ này chỉ là hậu kỳ vị giới. Còn tộc nhân Văn Nhân tộc khác thì tu vi từ địa tu đến trung kỳ vị giới, bộ lạc như vậy căn bản không thể sinh ra chút uy hiếp gì với Tô Minh.

Tô Minh đứng trên ngọn núi, không nói câu nào, nhưng sự tồn tại của hắn, mũi tên của hắn khiếp hồn người hơn bất cứ câu gì. Khiến trùng hải dưới đất không dám vượt qua nửa bước, hành động này khiến khí thế tăng lên, làm Tô Minh đứng trên đỉnh núi, ngạo nghễ ở trong mắt mọi người.

“Grao!!!”

Trong số Văn Nhân tộc trên trời, ông lão có tu vi hậu kỳ vị giới miệng phát ra tiếng gầm, biến thành hai phần trùng kích. Một phần rơi xuống đất, khiến trùng hải dưới đất càng bạo ngược, thậm chí một số chịu không nổi có xúc động muốn vượt qua giới hạn. Tiếng rống khác hóa thành sóng âm trùng kích mấy trăm tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc ở giữa không trung trước mặt Tô Minh, còn thẳng hướng tới chỗ hắn.

Cùng lúc đó, ông lão gầm rống, xung quanh lão mấy ngàn tộc nhân Văn Nhân tộc đều lao ra. Mấy ngàn người hóa thành mấy vệt đỏ lao hướng ngọn núi, hướng tới mấy trăm tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc bên ngoài núi.

Cùng với bọn họ lao ra, trùng hải trên mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, từng con bọ cánh cứng đen bước vào hố sâu làm thành lằn ranh, muốn vượt qua.

Đặc biệt là ông lão Văn Nhân tộc tu vi có thể so với hậu kỳ vị giới, lão luôn nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt lóe sát khí. Lão nhìn ra được tu vi của Tô Minh chỉ là trung kỳ vị giới, theo lão đoán thì hắn cường đại như vậy chắc chắn do cây cung.

Lão tin tưởng chỉ cần tới gần đối phương, lấy tu vi của lão lập tức sẽ cho người này biết kết cuộc đối đầu với Văn Nhân tộc.

Lão hừ lạnh, cất bước tiến tới, giơ lên tay phải, trong tay xuất hiện cái trống to cỡ bàn tay. Trống màu trắng hiển nhiên do xương chế tạo, lắc một cái kêu thùng thùng, thanh âm có lực xuyên thấu lan đến xung quanh, rơi vào tai mỗi người, càng khuếch tán xa hơn. Tiếng trống không vang dội nhưng ở chỗ Tô Minh cũng nghe được tiếng trống.

Giây phút Tô Minh nghe tiếng trống thì ông lão Văn Nhân tộc nhe răng cười, lắc mình dùng tu vi hậu kỳ vị giới triển khai na di.

Đây gần như là chuyện không thể nào, trừ phi lão giống như Tô Minh, có hồn cường giả kiếp nguyệt cảnh trong người mượn dùng thuật na di, nếu không thì lấy tu vi hậu kỳ vị giới của lão thi triển na di rất là khó. Đặc biệt là trời sao chốn này không thể nào na di, lúc trước Tô Minh đã từng thử nghiệm, tuy nhiên bây giờ thân hình ông lão chớp mắt biến mất.

Tô Minh biểu tình như thường, không chút thay đổi, nhìn bầy trùng hải xông qua lằn ranh của hắn, nhanh chóng lan tràn, dấy lên khí thế như muốn kéo ngã núi hắn đứng.

Lần này Tô Minh không kéo cung, hắn giơ lên tay phải, cúi đầu nhìn cái cái, ấn vào mặt đất trên đỉnh núi.

Trời đất ầm vang, mặt đất chấn động mãnh liệt, một bàn tay to lớn xuất hiện trên bầu trời, lan hướng mặt đất ầm ĩ, tốc độ cực nhanh chớp mắt giáng xuống mặt đất.

Mặt đất cuồn cuộn, tiếng nổ vang vọng kinh thiên động địa, trên mặt đất từng con bọ cánh cứng đen phát ra tiếng rít tuyệt vọng, vốn lan tràn lập tức tan rã, phát điên chạy tứ tán.

Cũng chính giây phút này, sau lưng Tô Minh vặn vẹo sóng gợn, ông lão lúc trước biến mất giờ lộ mặt ra. Lão nhe răng cười, giơ lên tay phải định vỗ vào lưng Tô Minh, năm móng tay đen thui, toát ra khói đen vòng quanh hình thành hồn từng con bọ cánh cứng đen. Mắt thấy tay lão sắp đụng tới Tô Minh thì lão chứng kiến trên bầu trời xuất hiện một bàn tay, nhìn thấy dưới đất trùng hải tan vỡ, tình hình này khiến con ngươi lão co rút, biến sắc mặt, lộ ra vô cùng hoảng sợ và không thể tin.

“Chưởng…chưởng duyên sinh diệt…điều này không thể nào!!!”

Ông lão hít ngụm khí lạnh, kinh hoàng, không rảnh lo chuyện tấn công Tô Minh mà tinh thần rung động vội thụt lùi, dường như không dám có ý định tổn thương hắn. Trong đầu lão chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset