Chương 964: Vô Đề

Vô Đề

Nếu nói Thần Nguyên tinh hải đối với Tô Minh còn vài chuyện quan trọng thì đều là hướng về Đệ ngũ chân giới. Mà muốn đi tới Đệ ngũ chân giới thì cần Đệ ngũ thạch!

Nhưng Đệ ngũ thạch này cực kỳ hiếm thấy, không ai biết rốt cục là ở đâu, chỉ biết là nơi sản xuất ra được Đệ ngũ thạch này là trong Đệ Ngũ Hỏa lò.

Nhưng Đệ Ngũ Hỏa lò này không có quy luật thời gian mở ra, có đôi khi là vài chục năm, có đôi khi là mấy trăm năm, thậm chí lần dài nhất là khoảng hai vạn năm.

Một trong những địa phương thần bí nhất của Thần Nguyên tinh hải chính là trong Đệ Ngũ Hỏa lò. Ngoài người đã đi vào đó ra, người bên ngoài không thể biết được. Mà cho dù có người còn sống quay về thì tất nhiên cũng không nói với người ngoài, đều trở thành bí ẩn lớn nhất của tộc đàn, nếu thuận lợi thì trong những năm tháng sau sẽ lại có người đi được vào Đệ Ngũ Hỏa lò xuất hiện.

Mà Đệ Ngũ Hỏa lò ở đâu vẫn là một bí mật, trừ phi là lúc nó mở ra, tìm kiếm toàn bộ Thần Nguyên tinh hải, nếu không thì ngày thường chỉ có thể nhìn về phía đông trên tu chân tinh mới có thể thấy một mặt trời kỳ dị. Mặt trời này chính là Đệ Ngũ Hỏa lò.

Nhưng nếu đi tìm thì dù cho tới cuối chân trời cũng không thấy được Đệ Ngũ Hỏa lò này, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn thấy được nhưng đưa tay vào lại chỉ thấy gợn sóng chứ không lấy được.

Câu nói đầu tiên của Huyền Thương mời Tô Minh gia nhập, Tô Minh cũng không giả vờ, đúng là không có hứng thú. Trên Thần Nguyên tinh hải này tồn tại vô số phế tích, tồn tại vô số nơi thần linh để lại. Có thể nói là bất cứ chỗ nào cũng đều có cơ may, tồn tại bảo vật khiến người ta phải tranh đoạt.

Chuyện như vậy mình hắn có thể làm được, cũng chẳng cần phải đi với người khác. Mà Tô Minh coi trọng không phải là cơ may, cứ dựa theo kế hoạch đi trả thù Tứ đại tôn tộc, cùng lúc đó đợi Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra.

Nếu có thể đợi được là tốt nhất, nếu không chỉ có thể mang theo tiếc nuối, trở lại Đạo Thần chân giới.

Nhưng… Trong khoảnh khắc câu nói thứ hai của Huyền Thương rơi vào tai Tô Minh, hai mắt hắn đang nhắm bỗng nhiên mở ra, tay phải nâng lên vỗ vào Hư Vô thú. Con thú này liền lập tức dừng lại trong tinh không.

Thấy Hư Vô thú dừng lại, Huyền Thương biết bốn chữ Đệ Ngũ Hỏa lò này có tác dụng quyết định rồi.

Tô Minh đứng lên từ Hư Vô thú, quay đầu lại nhìn về phía bốn người Huyền Thương xa xa, giơ chân bước một bước. Trong nháy mắt khi một bước này hạ xuống, hắn không ngờ xuyên qua hư vô, xuất hiện trước mặt Huyền Thương.

– Nói tiếp đi.

Tô Minh lạnh nhạt nói.

– Ta là chân vệ tại Thần Nguyên phế địa của Âm Thánh chân giới!

Huyền Thương trầm mặc một lát rồi quyết đoán nói.

– Phải nói là Huyền gia chúng ta nhiều thế hệ đều có tộc nhân làm chân vệ. Chuyện này phải nói từ thời điểm một vạn năm trước, tổ tiên của ta ngẫu nhiên lấy được một tấm lệnh bài.

– Đây là một tấm lệnh bài thần kỳ, trên đó có một loại lửa bất diệt. Trên lệnh bài, dưới sự nghiên cứu của nhiều đời Huyền gia, ngọn lửa trên đó… Không phải là lửa tầm thường, nhưng mãi cũng không tìm ra được lửa này rốt cục là cái gì.

Màu sắc của nó tiền bối cũng thấy rồi, gần vạn năm không tắt, cất giữ trong lệnh bài, không biết làm sao để xuất hiện. Nhưng dù ở nơi nào, chỉ cần đưa lệnh bài kia lên một chút là lập tức lửa sẽ bùng lên. Nó có thể đốt cháy tất cả…

Bảy ngàn năm trước, một vị lão tổ của Huyền gia chúng ta từng dùng một phương pháp gì đó mà xác định được thân phận của lệnh bài này tại một hội đấu giá trên Hắc Mặc tinh. Đó là di vật của một đời tộc trưởng Trần Phần tộc.

– Đồng thời tại hội đấu giá kia còn chưa chấm dứt, hắn đã trải qua một hồi biển lửa ngập trời khi Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra. Biển lửa kia dù chưa cuốn về phía Hắc Mặc tinh nhưng trên Hắc Mặc tinh vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa không cách nào hình dung được. Mà màu sắc của ngọn lửa kia… Lại chính là lửa trên lệnh bài!

Huyền Thương bình tĩnh nói.

– Đệ Ngũ Hỏa lò có liên quan tới Trần Phần tộc sao?

Hai mắt Tô Minh lóe lên, nhìn về phía Huyền Thương.

– Nhất định có liên quan!

Huyền Thương gật đầu nói.

– Cho nên những năm gần đây, chân vệ các đời Huyền gia đều âm thầm tìm kiếm đường đi về phía Trần Phần tộc, dùng thời gian mấy ngàn năm, các đời chân vệ tìm kiếm rốt cục cùng tìm được một phần tàn đồ. Nơi đó có một ít manh mối của Thần Nguyên tinh hải nội hoàn.

Huyền Thương nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.

– Trần Phần tộc là một trong Tứ đại tôn tộc, có Chưởng Duyên Sinh Diệt. Các ngươi dựa vào cái gì mà đòi đi vào trong đó?

Tô Minh hỏi.

– Dựa vào quan hệ cá nhân của lão tổ Huyền gia chúng ta năm đó với một người trong Âm Thánh giới, người nọ tặng lão tổ Huyền gia chúng ta một chí bảo ẩn dấu khí tức, dù là Chưởng Duyên Sinh Diệt cũng không che dấu được nó, có thể nhìn ra manh mối.

Bảo vật này có ý nghĩa tượng trưng hơn là ý nghĩa thực tế, thế nên Huyền gia chúng ta ở Âm Thánh chân giới có thể tồn tại mấy vạn năm, không ai dám dễ dàng cướp đoạt bảo vật. Ngoài chí bảo này có liên hệ huyết mạch với Huyền gia ra thì quan trọng hơn, người tặng bảo vật năm đó, vâng… Hiện giờ là Hiên tôn của Âm Thánh chân giới!

Huyền Thương nói xong lời này liền nhìn về phía Tô Minh.

– Còn dựa vào Thuật phong hồn của Hoa đạo hữu, phương pháp biến hóa nuốt khí của Vân đạo hữu, hơn nữa Đại Luân Niên Pháp Thông thuật gia truyền của Niên đạo hữu. Chỉ đáng tiếc là có ba vị đạo hữu đã bỏ mình, nếu không bảy người chúng ta liên hợp lại, dùng bảo vật này bao phủ, có thể hóa bảy người thành một.

Huyền Thương thở dài.

Hai mắt Tô Minh lộ chút ánh sáng, cười cười.

– Là muốn giả dạng tộc nhân của Trần Phần tộc, lẩn vào Trần Phần tộc, hơn nữa còn lấy thân phận con riêng của tộc trưởng Trần Phần tộc phải không. Nếu ta đoán không sai thì tổ tiên Huyền gia của ngươi năm xưa không chỉ có được một lệnh bài mà là… Một thi thể!

Tô Minh bình tĩnh nói nhưng lời này vừa thốt ra, Huyền Thương nhìn thần sắc thì như thường như trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn nhìn sâu Tô Minh một cái. Người có thể từ lời nói của mình mà phân tích ra sự thật, Tô Minh trước mắt chính là người đầu tiên trong đời hắn gặp.

Đúng như lời Tô Minh nói, năm đó lão tổ Huyền gia phát hiện ra đúng là thi thể, nhưng không phải là một mà là một nửa!

– Nếu như thế thì chí bảo của Huyền gia kia ngoài khả năng ẩn dấu khí tức còn có thể biến hóa, như thế mới có thể làm cho kế hoạch này thành công.

Tô Minh nói.

Huyền Thương cười khổ, ôm quyền hướng về phía Tô Minh, dù không mở miệng nhưng đôi bên đều đã hiểu rõ trong lòng rồi. Về phần ba tu sĩ bên cạnh, ánh mắt nhìn Tô Minh lúc này cũng mang vẻ kiêng kị.

Vẻ kiêng kị này không phải vì Tô Minh mạnh mẽ mà vì tâm tư hắn kín đáo.

– Không dám giấu diếm tiền bồi, Huyền mỗ đúng là có ý tưởng này. Đó cũng là phương pháp duy nhất được tổng kết ra của các đời người trong Huyền gia. Dù sao thì Huyền gia chúng ta cũng không có Chưởng Duyên Sinh Diệt.

– Cho nên chúng ta hợp tác với các bạn cũ của các chân giới khác, tổng cộng có bảy người, ba ngàn năm trước bước vào Thần Nguyên phế địa, chuẩn bị thật lâu, phối hợp với nhau hoàn mỹ, sau đó mới tiến vào Thần Nguyên tinh hải nội hoàn

– Đáng tiếc là trên đường đi vẫn không thể tránh được hung hiểm, có ba vị đạo hữu đã bỏ mình.

Vẻ mặt Huyền Thương chua xót, chậm rãi nói.

– Nhưng có thể gặp được tiền bối thì cũng coi như việc này chúng ta nắm chắc hơn. Có tiền bối, dựa theo kế hoạch của chúng ta, nhất định có thể tiếp xúc bí ẩn của Đệ Ngũ Hỏa lò.

– Thậm chí có thể tiến vào Đệ Ngũ Hỏa lò!

Hai mắt Huyền Thương lộ vẻ chấp nhất và chờ mong.

Tô Minh nhìn về phía Huyền Thương. Hắn có thể kết luận lời nói của người này có thật có giả, trong đó cũng không có gì đáng nói. Việc này có thể lý giải được. Dù sao thì đối với ai cũng kể hết, tâm trí ấy thì người này không thể sống tới bây giờ, cũng không có thể đạt tu vi Vị Giới hậu kỳ được.

– Phân chia thế nào?

Tô Minh lạnh nhạt nói. Những lời này của hắn là muốn kiếm một chút bảo vật trong Đệ Ngũ Hỏa lò. Dù sao thì ngoài Đệ ngũ thạch ra, bên trong này cụ thể chắc còn có gì đó. Nhưng nhìn sự chấp nhất của bốn người, hẳn trong đó phải có thử mà bọn họ nhất định muốn có.

– Không biết tiền bối có thể chỉ định vật cần lấy không?

Huyền Thương lập tức nói, tránh được câu hỏi của Tô Minh, hiển nhiên không muốn nói vật bọn họ muốn ra.

Tô Minh cười cười, cũng không tiếp tục hỏi thêm là nói ra lời như chém đinh chặt sắt.

– Ta muốn Đệ ngũ thạch!

Huyền Thương lập tức gật đầu. Ba người bên cạnh hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Kết giao với Tô Minh tuy chưa nói nhiều nhưng dùng trực giác cảm ứng thì Tô Minh không giống loại người nuốt lời. Về phần Đệ ngũ thạch này, bọn họ tuy cũng muốn có nhưng so với mục tiêu chân chính thì vật này có thể xem nhẹ.

– Như vậy…

Trên mặt Huyền Thương lộ nụ cười, ngăn hưng phấn trong lòng lại. Hắn biết lần này khả năng lớn hơn nhiều, Đề Đào thú muốn nói gì đó thì Hứa Tuệ bên cạnh Tô Minh cười khẽ một tiếng.

– Ta muốn son ngọc.

Lời này vừa nói ra, bốn người Huyền Thương lập tức thay đổi sắc mặt.

– Thế nào? Lấy tu vi của ta gia nhập lại không đáng giá sao?

Hứa Tuệ cười nói.

Huyền Thương cười khổ nhìn về phía Niên Ngâm. Niên Ngâm trầm mặc một lúc, cắn răng gật đầu. Son ngọc là một trong hai thứ hắn khát vọng.

– Còn hạc gia gia của các ngươi muốn tinh thạch, rất nhiều tinh thạch!

Hạc trọc lông thấy Tô Minh và Hứa Tuệ đều được ưu đãi, lập tức tỉnh táo tinh thần, rống lớn.

Nói xong để gia tăng lực thuyết phục, thân thể nó bỗng nhiên nhoáng lên, lập tức biến thành hình dáng Tô Minh, lại nhoáng lên, nhìn có vẻ đang biến thành Hứa Tuệ nhưng Hứa Tuệ cười tủm tìm nhìn Hạc trọc lông một cái, lập tức trái tim nó đập thình thịch, vội vàng biến thành Huyền Thương. Trong một thời ngắn, thân hình nó biến hóa không ngừng, Niên Ngâm, Hoa Vực đều xuất hiện. Thậm chí nó còn biến thành của Hoành Thiên lão tổ.

– Thế nào, hắc hắc. Có hạc gia gia gia nhập, thế nào cũng đáng mấy triệu tinh thạch chứ.

Cuối cùng Hạc trọc lông đắc ý nhìn bốn người Huyền Thương đang trợn mắt há mồm.

– Tất cả tinh thạch trong này đều cho ngươi.

Thần sắc Huyền Thương lộ vẻ kích động. Hạc trọc lông biến hóa xem như hoàn thiện một khâu hắn lẩn vào Trần Phần tộc rồi.

Cầu Ma

Cầu Ma

Status: Completed Author:

Cầu ma là Nhĩ Căn kế Tiên Nghịch về sau lại một tu chân tác phẩm tâm huyết trong một chữ cầu, có hai giải, vừa là cầu khẩn, một là truy cầu. Nhưng ma lại không phải Ma Đầu, tác giả đem làm chủ góc Tô Minh mở ra một cái hoàn toàn mới tu chân cầu ma chi môn.

Nếu như các bạn đã từng là fan của truyện Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc. Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.

Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?

Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc một cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người. Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.

Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset