20.
Lúc này, tôi, Úc Úc và Đế Xu đang ngồi chờ trong một phòng ở quán karaoke.
“Anh ta rốt cuộc có tới hay không? Anh ta đã trễ một tiếng mười lăm phút rồi.” Đế Xu hỏi Úc Úc.
“Anh ta từ trước tới giờ chưa từng đúng giờ, cho nên tớ hẹn với anh ta ở đây, ít nhất chúng ta có thể vừa hát vừa chờ. Trước đây lúc quen với anh ta, mỗi lần hẹn đều phải chờ anh ta một hai tiếng, tớ quen rồi.”
“Nhưng mà, bây giờ anh ta muốn quay lại với cậu! Vậy mà cũng có thể đến muộn sao?” Tôi nói.
“Anh ta vẫn như vậy, mỗi lần đến muộn đều có lý do. Tớ không biết trước kia tớ làm sao mà chịu đựng được. Có lẽ khi đó tớ quá thích anh ta. Mỗi lần ngồi ở nhà hàng chờ anh ta hai tiếng đồng hồ, cũng không oán giận một câu.” Úc Úc nói.
Tôi và Đế Xu theo Úc Úc đến gặp người yêu cũ của cô ấy, hay nói cách khác là kéo cô ấy ra khỏi lời ong tiếng ve của đàn ông. Úc Úc không muốn một mình đến cuộc hẹn, cô ấy không muốn quay lại với anh ta, nhưng cô ấy cũng không từ chối anh ta được.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng đến. Anh ta mặc một chiếc áo len màu trắng, bỏ thùng bên trong quần jean. Tôi rất không vừa mắt kiểu phối đồ áo len bỏ trong quần jean của người đàn ông kia, thật không biết thời trang, quá chướng mắt. Tôi thật muốn nhào qua lôi áo len ra ngoài. Vóc dáng anh ta cũng không cao lắm, có một đôi mắt một mí.
Anh ta ngồi xuống, nói với Úc Úc: “Lúc anh đang định ra ngoài thì bỗng nhiên bị tiêu chảy.”
Úc Úc dường như đã quá quen chuyện anh ta mượn cớ.
“Hai cô ấy là bạn của em.” Úc Úc giới thiệu với anh ta, sau đó quay sang nói với chúng tôi : “Anh ấy tên là…”
“Gọi là mắt hí là được, dù sao cũng không cần nhớ.” Đế Xu vừa nói vừa đưa tay xoa nắn một bên vai và cánh tay anh ta.
Anh ta rụt lại, hỏi Đế Xu: “Cô vừa làm gì thế?”
Đế Xu quay đầu nói với tôi và Úc Úc: “Tớ mỗi ngày đều sờ mó nhiều đàn ông như thế, chỉ cần kiểm tra liền biết sức nặng của anh ta.”
“Cậu biết cân xương cốt sao ? Vậy anh ta có trọng lượng bao nhiêu?” Úc Úc hỏi.
Đế Xu bực mình nói: “Không phải là đo cân nặng, mà là đo con người của anh ta.” Cô nàng ngắt ngắt cánh tay anh ta, nói: “Xương cốt của anh ta nhẹ, là rỗng ruột, kiểu đàn ông thế này dễ chết sớm.”
Mắt hí tức giận đến nói không nên lời, hỏi Úc Úc:
“Em quen những người này ở đâu thế?”
“Họ là bạn của em.” Úc Úc trả lời.
“Sao cậu cứ luôn nhìn dưới quần của anh ta vậy?” Đế Xu sáp lại hỏi tôi.
“Tớ chỉ muốn kéo áo len đang đóng thùng của anh ta ra.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
“Anh đã chia tay với cô ấy rồi.” Mắt hí nói với Úc Úc.
“Phải không?” Úc Úc dửng dưng hỏi lại.
“Có thể bảo các cô ấy đi chỗ khác không?” Mắt hí hỏi Úc Úc.
Úc Úc không trả lời.
“Chúng ta đến chỗ khác đi.” Anh ta kéo tay của Úc Úc.
“Em không đi.” Úc Úc giãy ra.
“Anh có lời muốn nói với em.”
“Em không muốn nghe.”
Tôi giật lại tay Úc Úc, lên tiếng: “Đây là lần cuối cùng cô ấy gặp anh.”
Đế Xu nói: “Cô ấy đã không còn tình cảm với anh nữa, hiểu chưa?”
Úc Úc cũng nói: “Xem như kết thúc, được không? Chúng ta quay lại là chuyện không thể nào nữa rồi.”
Mắt hí tức giận nói: “Không phải là em tin vào tà giáo chứ? Hai bà cô này là do tà giáo phái đến đúng không? Một người thì tùy tiện sờ mó người khác, còn một người cứ nhìn chằm chằm vào quần của người ta.”
“Anh mới là tà giáo.” Đế Xu nói: “Tất cả đàn ông xấu xa đều là tà giáo, tôi tin rằng anh sẽ phải xuống địa ngục.”
“Cô câm miệng!” Anh ta quát Đế Xu.”Anh dám quát tôi?” Đế Xu liền vươn tay nắm lấy đầu tóc của anh ta. Đế Xu không có dễ chọc như vậy.
“Sao cô lại đánh người?” Anh ta ôm đầu.
“Loại người như anh sẽ chỉ có ở tang lễ của chính mình mới không đến muộn mà thôi!” Đế Xu nói lớn.
Anh ta đứng dậy, phẫn nộ nói với Úc Úc: “Úc Úc, có phải em gặp chuyện gì không?”
Úc Úc nhìn anh ta, chậm rãi trả lời: “Em đã không còn là em của trước đây.”
Mắt hí nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đế Xu nói với Úc Úc rằng: “Nếu anh ta quay lại quấy rầy cậu, cậu cứ nói với tớ! Tớ có rất nhiều bạn, chỉ cần tớ nói một câu, trong vòng một tiếng anh ta sẽ được phơi mình trên một cây cột điện nào đó ở Hương cảng.”
“Nếu thế, bảo bạn bè của cậu phải nhớ kéo áo len của anh ta ra khỏi quần nha, thật quá chướng mắt!” Tôi phụ họa.
21.
“Khi đó sao tớ lại yêu anh ta được nhỉ?” Úc Úc thở dài nói: “Ban nãy nhìn kỹ lại anh ta, phát hiện anh ta hoàn toàn không xứng với tớ.”
“Phẩm vị của con người sẽ tiến lên theo thời gian mà.” Tôi nói.
“Đúng vậy! Tớ gặp lại người yêu cũ của tớ, cũng không hiểu sao trước đây mình lại đi yêu anh ta. Những ký ức nếu có thể xóa đi thì tớ xóa liền, giống như thi đấu nhảy cao tại Olympic, chỉ tính lần nhảy cao nhất.” Đế Xu đồng tình.
“Hình như vừa rồi anh ta bị cậu đánh rất đau.” Tôi nói.
“Sức anh ta yếu thế, sao có thể đối đầu với tớ!” Đế Xu đáp.
“Nếu tớ mà đi làm ở tiệm massage, e rằng không trụ nổi một ngày.” Tôi cảm thán.
“Còn muốn tớ ngồi cả ngày ở nhà sách, thì mới đáng sợ á! Tớ lớn thế này rồi, sách đã đọc chưa đến mười cuốn.” Đế Xu cũng cảm thán.
Mỗi lần tôi, Úc Úc và Đế Xu tụ tập, đều hứng thú thảo luận những điểm khác biệt trong mỗi chúng tôi. Sau đó sẽ cảm thấy may mắn vì không phải trải qua cuộc sống của người kia. Chúng tôi vì sự khác nhau trong đời sống mà trở thành bạn bè, song song đó học được việc yêu cuộc sống của chính mình.
“Chúng ta hát thôi!” Úc Úc hò hét.
22.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng ca, một cô gái đang hát bài “Hướng hoa nở”.“Khi anh hiểu được quý trọng, em đã rời xa
Anh không cảm thấy trống rỗng
Vì trên mảnh đất trống rỗng nhét đầy lời cầu xin
Nếu cầu xin còn có thể sinh sôi phát triển
Đến khi nở hoa
Vậy hướng hoa nở
Nhất định là hướng em rời đi…”
“Tớ rất thích bài này, mỗi lần nghe đều sẽ khóc.” Úc Úc sụt sịt.
“Nghe nói người viết lời cho ca khúc này hai năm trước lặn xuống biển thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thật đáng tiếc, tuổi còn trẻ như thế, lại có tài.” Đế Xu tiếc nuối.
Về quá khứ của tôi, tôi cũng chưa từng thẳng thắn hoàn toàn. Có chút đau thương, mà tôi không có cách nào nhắc đến với bạn bè quen biết.
23.
Sau khi chia tay Úc Úc và Đế Xu, tôi nghĩ đến cuốn sách tôi muốn xem để ở tiệm sách. Hay là, tôi có thể quay lại lấy cuốn sách kia, trước đó ghé qua xem Đỗ Vệ Bình đã tan tầm chưa.
Đi tới “nhà hàng Độ Độ”, tôi đẩy cửa bước vào, đã thấy Cát Mễ Nhi ngồi bên trong. Cô ấy đang nói chuyện với Đỗ Vệ Bình. Cô ấy quả nhiên ngày nào cũng đến.
“Sao chị đến đây?” Cát Mễ Nhi hỏi tôi.
“Chị quay lại nhà sách lấy ít đồ.” Tôi trả lời.
“Em có muốn ăn gì không?” Đỗ Vệ Bình hỏi tôi.
“Em vừa ăn ở quán karaoke rồi.” Tôi đáp.
“Em đi hát karaoke sao?” Đỗ Vệ Bình hỏi.
“Ừ, em đi với bạn.”
“Hóa ra hai người chúng em đều thích diễn viên chính Thomas Jeffrey Hanks và Meg Ryan trong bộ phim ‘Không ngủ ở Seattle’. Bộ phim đó thật cảm động!” Cát Mễ Nhi vui vẻ nói cho tôi biết.
Trong bộ phim, nữ diễn viên chính sắp sửa kết hôn cùng người cô ấy yêu. Nam diễn viên chính nhiều năm qua sống trong nỗi đau mất vợ. Có một lần, anh ta nói hết những nhớ nhung của mình với người vợ đã mất qua chương trình radio. Nữ chính vô tình nghe được, giây phút đó cô ấy đã yêu anh ta. Cô ấy thậm chí đã từ hôn, từ ngàn dặm xa xăm đi tìm anh ta.
“Đúng vậy, rất cảm động.” Tôi nói.
Cát Mễ Nhi duỗi chân cho tôi xem, ống quần của cô ấy toàn là nước.
“Chị xem nè!” Cô ấy kể, “Hôm nay, lúc ra ngoài Beethoven lại cắn em, không chịu để em đi. Đưa nó chocolate, nó cũng không thèm đoái hoài.” Sau đó, cô ấy quay sang nói vói Đỗ Vệ Bình: “Em nói với anh về con chó của em chưa nhỉ? Nó tên là Beethoven.”
“Nó rất thính tai sao?” Đỗ Vệ Bình ngạc nhiên hỏi lại.
Cát Mễ Nhi cười sằng sặc, hài hước nói:
“Không, nhưng nó biết sáng tác.”
Tôi bỗng nhiên không thể chen vào hai người đó.
“Em về trước đây.” Tôi lên tiếng.
“Chị không ở lại cùng chúng em sao?” Cát Mễ Nhi hỏi.
“Không muốn.” Tôi liếc trộm Đỗ Vệ Bình, nói: “Mỗi ngày chị đều nhìn thấy bản mặt anh ta mà. Chị đi đây.”