Chương 169: Hắn dịu dàng……Khiến cho người ta kinh ngạc không dứt!

Hắn dịu dàng……Khiến cho người ta kinh ngạc không dứt!

Tử Thất Thất nghe thấy lời nói của anh, cảm nhận được anh đang dí sát một bộ phận nào đấy vào người cô, đang rục rịch ngóc đầu dậy, lập tức trong tâm trí cô thấp thỏm không yên, sợ hãi nói: “ Anh cấm được động vào tôi, bệnh của tôi vẫn còn chưa khỏi hẳn, ít nhất anh cũng phải để cho tôi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó……….” Cô đột nhiên muốn nói lại thôi.

“Sau đó muốn làm cái gì?” Mặc Tử Hàn tà ác hỏi tiếp.

“…….” Tử Thất Thất cắn chặt môi dưới, nhíu mày hung hăng nhìn chằm chằm anh.

“Sẽ thế nào? Em nói đi……” Mặc Tử Hàn truy hỏi đến cùng, đem môi của mình đặt lên trên cổ trắng nõn mịn màng của cô, hôn nhẹ.

“Mặc Tử Hàn, anh không cảm thấy mình thật quá đáng sao!”. Tử Thất Thất hét to, lại giãy dụa một lần nữa, cơ thể liên tục chuyển động.

Vốn là phía dưới của Mặc Tử Hàn đang dính thật chặt lên người cô, vốn là anh muốn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bởi vì động tác giãy dụa của cô, khiến cho cơ thể hai người không ngừng ma sát, mà bộ phận đại diện cho đàn ông lập tức bị động tác của cô làm cho thức tỉnh, không cách nào khống chế được tự động nhô lên.

“Cô gái ngốc ngếch, không được nhúc nhích!”. Mặc Tử Hàn đột nhiên mắng nhẹ, nóng nảy ra lệnh.

Tử Thất Thất lập tức dừng lại mọi hành động, yên lặng không nhúc nhích.

Mặc Tử Hàn nhíu mày thật sâu, đem hai tay cô từ từ buông ra, sau đó ôm cơ thể cô thật chặt, kề sát lên cơ thể cô, chịu đựng nói: “ Cô gái ngốc nghếch đáng chết này, em cố ý quyến rũ anh hả?”.

“Tôi…. Tôi đâu có!”. Tử Thất Thất căng thẳng.

“Thế mà còn dám lộn xộn?”

“Ai đó….Không biết anh sẽ……Làm cái gì nha!”.

“Làm cái gì? Làm cái gì là cái gì?” Mặc Tử Hàn kiềm chế dục vọng nóng bỏng như lửa đốt, cố ý truy hỏi.

“Anh…Trong lòng anh là biết rõ nhất!”.

“Anh cũng không biết rõ lắm!!”.

“ Hả?”

“Anh nói anh cũng không biết rõ lắm, mời em giải thích tỉ mỉ, rõ ràng đi!”.

“Anh…..Anh khốn kiếp! Buông tôi ra, từ trên người tôi lăn xuống đi!”. Cô tức giận nói, lại giãy dụa một lần nữa.

Chân mày Mặc Tử Hàn càng ngày càng co lại, anh chịu đựng đã đến giới hạn.

“Tử Thất Thất anh cảnh cáo em, nếu em còn dám động đậy một cái, anh liền lập tức muốn em!”. Anh quát nhẹ, uy hiếp.

Tử Thất Thất trong nháy mắt ngoan ngoãn, một lần nữa dừng lại động tác giãy dụa, nhưng mà hai mắt vẫn hung hăng nhìn trừng trừng anh, vẻ mặt biểu cảm không chịu khuất phục.

Hai cánh tay Mặc Tử Hàn đem cô ôm chặt hơn, đem cơ thể của mình dán thật chặt lên người Tử Thất Thất, sau đó dùng ý chí kiềm chế cơ thể đang nổi lên, trong nháy mắt trên trán toát ra một hàng mồ hôt hột.

“Ư hừ……” Anh nhỏ giọng kêu rên, cơ thể hơi giật giật, cọ xát trên thân thể của cô, sau đó chịu đựng nói: “ Chờ một chút……Chờ thêm một chút nữa….. Cứ để cho anh ôm em như thế, chờ một chút nữa sẽ không sao?”.

Không sao?

Tử Thất Thất nghe thấy thanh âm của anh, giống trên lưng đang đeo cả ngàn gánh nặng, nặng trĩu. Giống như anh bị ép biến thành bộ dạng không thở nổi, thế mà anh ta còn cố kiềm chế vì mình, kiên trì không ra tay với cô, chỉ dán chặt trên người cô, ôm cô, muốn khống chế lửa tình đang thiêu đốt cơ thể……

Tại sao anh ta lại đối xử với cơ thể cô như thế?

Nếu mà là lúc trước, anh ta không nói hai lời mạnh mẽ chiếm đoạt cô, thế mà bây giờ anh ta lại cố gắng kiềm chế bản thân, ngăn cản bản thân, chống cự lại bản thân, chẳng lẽ……Anh ta vì lo cho sức khỏe của cô?

Không không không!

Anh ta làm sao có thể quan tâm cô đến như thế? Anh ta mới không phải là loại người tốt bụng, nhưng mà……

Mười phút sau, hai mươi phút sau, nửa giờ sau, một tiếng sau……Vậy mà anh vẫn không động đậy, vẫn duy trì như cũ tư thế ôm cô, dính sát lấy cô, không có bất kì sự thay đổi nào, thậm chí ngay cả khi ở dưới thân suýt nổ tung, cũng đã chầm chậm khôi phục được trạng thái bình tĩnh, ngoan ngoãn biến hình thành nhỏ bé.

“Hô……” Anh thở ra một hơi thật sâu, dường như ngàn vạn gánh nặng trên vai đều được tháo xuống.

Tử Thất Thất nghe thấy thanh âm của anh ta, lúng túng, chần chừ, do dự, chậm rãi mở miệng, nói: “ Anh…. Anh có thể từ trên người tôi đi ra được không? Anh dính sát vào tôi….Tôi không thở nổi?”.

“Nên để cho anh ôm một cái, không được phép lộn xộn!”. Mặc Tử Hàn bá đạo nói, hai cánh tay liền ôm cứng lấy cô.

“Cái gì? Anh…..” Tử Thất Thất khó chịu, lại không dám lộn xộn.

Tóm lại sáng sớm hôm nay anh ta bị làm sao vậy? Tính tình thay đổi sao? Tại sao giống như đứa trẻ nhỏ dính lấy người khác? Vì cái gì mà tâm trạng của anh ta dường như rất tốt, chính xác hơn nữa đã trở thành người tốt dường như vô cùng hài lòng?

Mấy phút sau……..

“Vậy đã được chưa? Ôm đủ chưa?”. Cô rầu rĩ mở miệng.

“Nằm xuống….”. Anh tham lam

Hơn 10 phút sau…..

“Tôi nói……Anh muốn đè trên người tôi bao lâu nữa hả? Anh thật sự muốn đè chết tôi sao?”.

“Một chút nữa……Năm phút nữa thôi!”.

“Cái gì? Năm phút nữa?”.

Thời gian lại trôi qua năm phút…..

“Tôi chịu đủ rồi!”. Tử Thất Thất giận dữ: “ Anh nhanh lên một chút cút xuống cho tôi, nếu không anh hãy cho tôi một chút thoải mái, cưỡng bức tôi đi, giết chết tôi đi cũng được!”. Bị một người đàn ông nặng 80 kg đè lên người nửa tiếng đồng hồ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó thở, huống chi trên cơ thể hai người lại còn đắp thêm một chiếc chăn, vốn là không khí đã ít, hiện tại cô cảm thấy rất khó chiu, giống như thở không ra hơi hít vào toàn khí các-bô-níc, tuyệt đối có thể dùng hai từ ‘ bi thống’ để hình dung, thế mà người đàn ông này da mặt lại rất dày, một lần lại một lần cố kéo dài thêm thời gian, chẳng lẽ muốn biến cô thành gối ôm? Coi như là ôm gối, cũng chưa từng thấy ngày nào để gối ôm đè dưới thân thể mình?

Tên khốn kiếp, đại biến thái!

Mặc Tử Hàn nhìn ra phẫn nộ của cô, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Ok! Anh đứng lên”. Hắn nói xong, thì ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi cơ thể cô, vén chăn lên một cái, không khí trong lành liền ập đến trên mặt cô.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh, tại sao lại đột nhiên nghe lời như thế? Chẳng lẽ là có âm mưu khác?

Cô nghi ngờ cả người ngồi bật dậy, tìm lí do muốn lập tức rời xa phạm vi trong tầm mắt anh.

“Tôi đi tắm!”. Cô nói xong, đi xuống giường.

“Khoan đã!”. Mặc Tử Hàn đột nhiên gọi cô lại

Tử Thất Thất tâm bắt đầu thấp thỏm, bất an.

“Làm sao?”. Cô hỏi.

Mặc Từ Hàn đứng cách giường một bước, vòng xuống cuối giường, đi đến chỗ cô bên này, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô nói: “ Cơ thể của em vừa mới khỏe lại, không nên xuống giường đi lại nhiều, anh bế em đi tắm!”.

Cái gì?

Không…..Không nên xuống giường đi lại?

Tử Thất Thất trợn mắt, há hốc mồm!

Anh ta lại có thể dám dùng văn nước Trâu mà nói ra những lời quan tâm cô như thế? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Chẳng lẽ ngày tận thế 2012 sắp đến rồi sao?

“Không…..Không cần….Tôi tự có thể đi được, tôi không sao, thật sự không sao!”. Cô vội vàng từ chối, nụ cười ở khóe miệng ý nhị hơi mang theo tia run rẩy.

“Em là người phụ nữ của anh, không cần phải khách sáo với anh!”. Mặc Tử Hàn nói xong, lại đột nhiên vươn hai tay của mình ra, đi qua trên giường ôm lấy cô, sau đó sải bước đi vào trong phòng tắm.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta!

Quả nhiên hôm nay anh ta vô cùng khác lạ, anh ta thật sự là Mặc Tử Hàn hả?

…………………

Bên trong phòng tắm

Mặc Tử Hàn bế cơ thể của cô bỏ vào trong bồn tắm, so với lần trước thái độ hoàn toàn trái ngược, chẳng những tự mình thử qua nước ấm, còn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của cô ra phía sau, tiếp đó dôi tay vòng đến trước ngực cô.

“Anh làm cái gì vậy?”. Tử Thất Thất lúng túng túm lấy cổ áo ngủ của mình, che chắn cơ thể.

Mặc Tử Hàn nở nụ cười dịu dàng, nói: “ Không cởi quần áo làm sao tắm được?”

“Tôi sẽ tự cởi, tôi cũng sẽ tự tắm, cũng không dám nhọc công làm phiền tổng giám đốc đích thân làm, không bằng……Ngài có thể đi ra ngoài nghỉ ngơi!”. Tử Thất Thất vẻ mặt căng thẳng mà từ chối nhã ý của anh.

“Có cái gì mà phải xấu hổ? Dù sao mấy ngày hôm nay đều là anh giúp em tắm!”.

“Cái gì? Anh giúp tôi tắm?”.

“Không sai, mấy ngày sau khi em hôn mê, đều là anh ôm em vào phòng tắm, sau đó giúp em tắm rửa trên cơ thể, không phải như vậy…..Em cho rằng còn có ai có thể giúp em những chuyện như vậy hả?”.

Quả nhiên là anh ta!

Phút chốc trên mặt Tử Thất Thất đỏ bừng.

“Coi như là anh giúp tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không hôn mê, tôi rất tỉnh táo, cho nên……”.

“Không được!”. Mặc Tử Hàn cự tuyệt ngắt lời cô, vừa bá đạo gỡ tay của cô xuống vừa nói: “ Anh sẽ giúp em tắm, em nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lộn xộn. Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, không muốn cùng với em tranh cãi, không muốn em ồn ào, cũng không muốn em tức giận, càng không muốn làm em bị tổn thương, cho nên tốt nhất là em câm miệng của em lại, không cần phải chống đối anh nữa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể của em, chẳng lẽ còn sợ anh nhìn thấy mấy lần hả?”.

“……………” Tử Thất Thất chợt trầm mặc, hai đầu chân mày cau chặt lại, dùng sức nhìn chằm chằm anh ta.

Mặc dù mỗi câu nói của anh ta đều mang tính chất uy hiếp cô, nhưng thái độ của anh ta lại vô cùng dịu dàng, hơn nữa thái độ của anh ta rất ít khi dịu dàng, khiến cho trái tim cô không khỏi trở nên mềm yếu, mà anh ta nói không sai, dù có phản kháng, giãy dụa đối với anh ta cũng không có bất kì tác dụng gì, quay đầu chịu tội vẫn như cũ là cô, hơn nữa thân thể của cô anh ta cũng đã nhìn qua bao nhiêu lần, có che giấu cũng không cần thiết, nhưng mà quan trọng hơn, là anh ta lại dịu dàng như thế thật sự là khó gặp, trái tim cô đã sớm không tự chủ được không ngừng thúc giục cô động lòng, ngoan ngoãn thỏa hiệp……..

Thấy cô im lặng không nói gì, Mặc Tử Hàn lại một lần nữa đi tới trước ngực của cô, sau đó dịu dàng cởi áo ngủ của cô ra, nhìn cơ thể cô mượt mà xinh đẹp………

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Status: Completed Author:

Thể loại: Hiện đại
Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu
Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm

Một đêm buông thả bản thân cô đã nhất quyết đòi ra ngoài, không phải chỉ là một cái "màng mỏng" hay sao? Cô không cần.

Cô đã kiếm đại một người đàn ông để biến bản thân thành người phụ nữ chân chính.

Nhưng không ngờ, người đàn ông mà cô tùy tiện tìm lại là ông trùm của hắc đạo hơn nữa lại mang thai "long loại".

----

Anh trẻ như vậy đã leo lên vị trí vương giả, có rất nhiều người muốn lấy mạng anh, theo dõi anh từ trong bóng tối.

Trong một lần chạy trốn anh đụng phải một cô gái.

“Phụ nữ đưa tới miệng rồi mà còn không dám ăn, anh thật không đáng làm đàn ông…”

Cũng bởi câu nói này, anh cướp lấy thân thể cô, lưu lại trên người cô dấu ấn của mình.

Nhưng vì đêm đó mà sáng hôm sau anh bị cảnh sát bắt và chịu bảy năm tù.

----

Bảy năm sau

Anh giống như vương giả ra khỏi nhà giam, biến đổi trong chớp mắt, anh đã trở thành một giám đốc nổi tiếng toàn cầu.

Mệnh lệnh đầu tiên anh đưa ra chính là “tìm ra người phụ nữ kia, nhất định phải bắt sống đến đây.”

Trích 1:

“Mẹ, mẹ, cha tới”

“Cái gì? Anh ta ở đâu?”

“Đang ở cửa”

“Bảo bối, con nghe mẹ nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà… chạy trốn cũng rất quan trọng.”

“Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?”

“Ngốc quá, đương nhiên phải bình tĩnh và chạy trốn, mau!”

Mỗ bảo, chảy mồ hôi…

Trích 2:

“Mẹ, mẹ! Cha lại tới nữa!”

“Cái gì? Còn không mau chạy thôi?”

“Không kịp rồi, cha đang ngồi bên ngoài.”

“Bảo bối, con nghe mẹ nói này…

“Còn nói nữa à?”

“Đúng vậy, đây là thời khắc quan trọng, con nhất định phải báo đáp công nuôi dưỡng bấy lâu nay của mẹ, cho nên…”

“Cho nên...?”

“Con ra ngoài ngăn cản, mẹ chạy trước.”

Mỗ bảo chảy mồ hôi điên cuồng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset