Sở Hải Khiếu trong lúc nói chuyện ánh mắt cứ ngó chừng nhìn Lục Bình, hiển nhiên là có ý nói “Lòng người không thể dò được” chính là nói về hắn.
Bản thân Sở Hải Thận cũng không ý thức điều này, nói:
– Chớ xem thường người, lần này ta cùng một đầu Ngọc tu la đại chiến một phen,…
Sở Hải Thận đem chuyện mình trãi qua sau khi rời khỏi Bích Hải linh xà bộ tộc nói đơn giản một phen với Sở Hải Khiếu, cuối cùng nói:
– Nếu không phải Lục đại ca lần này tới kịp, tiểu đệ sợ rằng thật đúng là phải ăn một ít thua thiệt rồi, Khiếu đại ca sao phải nhất định cùng Lục đại ca giao thủ chứ?
Giữ ngôn ngữ của Sở Hải Thận lại còn mang theo một tia bất mãn, tựa hồ không đồng tình đối với cử động mới vừa rồi của Sở Hải Khiếu.
Sở Hải Khiếu cũng không để ý tới Sở Hải Thận trách móc, nói thẳng với Lục Bình:
– Ta bất kể các hạ đến gần xá đệ có mục đích gì, hay hoặc là hữu cựu cùng vị tu sĩ kia của bản tộc, nhưng nhìn trên chuyện các hạ xuất thủ cứu giúp xá đệ, lần này coi như xong. Nếu là lại khiến cho Sở mỗ phát hiện các hạ cố gắng đến gần xá đệ, tại hạ không ngại sẽ cùng các hạ ganh đua cao thấp!
Dứt lời, Sở Hải Khiếu cũng lôi kéo đầu Sở Hải Thận xoay người rời đi.
Sở Hải Thận hết sức xoay người lại, nói:
– Lục đại ca ngươi chớ có tức giận a,…
Lời còn chưa nói hết, Sở Hải Khiếu trực tiếp thị triển không gian thần thông, lôi kéo Sở Hải Thận biến mất trong không gian môn hộ.
Lục Bình tự thất cười cười, trong tai lại truyền đến thanh âm của Sở Hải Khiếu:
– Ma la đại quân sắp công phá đạo phòng tuyến thứ sáu, các hạ một người đơn độc, nếu là không có chuyện gì không nên dừng lại lâu ở Vẫn Lạc bí cảnh!
Tin tức của Sở Hải Khiếu làm Lục Bình rất ngạc nhiên, lúc này mới thời gian bao lâu, sao ngay cả đạo phòng tuyến thứ sáu cũng phải bị phá?
Lục Bình ưu tâm xung xung, ngược lại không phải là hắn lo lắng chỗ của Huyễn Linh thành ngũ đảo xảy ra vấn đề gì, mà là bởi vì dựa theo trước đó Thiên Khang lão tổ nói, đạo phòng tuyến thứ bảy thật ra thì đã cách Huyễn Linh thành chưa đủ trăm dặm. Một khi đạo phòng tuyến thứ sáu bị công phá, ma la đại quân đã cùng xem là binh tới dưới thành rồi, Huyễn Linh thành ngũ đảo trên căn bản liền xảy ra ma la bao vây.
Nếu là như vậy, Lục Bình bây giờ đối mặt với hai lựa chọn, một là bây giờ lập tức trở về Kinh Chập đảo. Nhưng nói như vậy, Chân Linh phái ở trong linh thạch phân ngạch của Huyễn Linh thành không cách nào thu hồi; hai là lập tức đi tới Huyễn Linh thành cùng Thiên Khang lão tổ hội hợp. Chẳng qua là như thế sau khi Lục Bình tới Huyễn Linh thành đạo phòng tuyến thứ sáu bị phá, hắn cũng chỉ có thể kẹt thủ Huyễn Linh thành, hắn lại không tin mình có thể một người độc kiếm từ ngay trong ma la đại quân phá vòng vây ra.
Trên mặt của Lục Bình đột nhiên rạo rực dâng một tầng nước gợn. Nước gợn từ từ khuếch tán, dần dần liên lụy đến toàn thân của Lục Bình, rồi sau đó một tầng bọt nước từ trên người của hắn rơi ra, thì ra là hăn đã khôi phục xong mặt mũi.
Đồng thời Lục Bình đưa cổ tay ra, lấy xuống một cái trạc tử mang nơi cổ tay. Yêu khí mênh mông lúc trước trên người của Lục Bình nhất thời biến đổi, biến thành linh khí ba động thuần hậu, rồi sau đó lại dần dần thu liễm, khiến cho hắn nhìn qua giống như một người bình thường vậy.
Thủ trạc kia hiển nhiên chính là hóa yêu trác rồi, có vật này trong người, nhân tộc tu sĩ thì có thể ngụy trang thành yêu tộc tu sĩ, hơn nữa cực kỳ khó khăn bị phân biệt; giống vậy sống trên người yêu tộc tu sĩ, nhân tộc cũng cực kỳ khó khăn biện nhận ra.
Trước đó Lục Bình nhất thời ý khởi, liền quyết định một mình xuất thủ cứu Sở Hải Thận này, để cho Thiên Khang lão tổ chạy tới Huyễn Linh thành trước. Tuy nhiên vì để ngừa vạn nhất, Lục Bình vẫn không bại lộ thân phận chân thật của mình.
Lục Bình làm như vậy, nguyên vốn bất quá là muốn đến gần Bích Hải linh xà nhất tộc thôi, ai ngờ lại gặp gỡ Sở Hải Thận này hiển nhiên có thân phận địa vị không vừa gì ở trong Bích Hải linh xà nhất tộc, nhưng lại là người không có tâm cơ thành phủ như vậy. Lục Bình hiển nhiên vui mừng từ trong miệng của Sở Hải Thận lấy được rất nhiều tin tức bí mật liên quan tới các thế lực lớn của Đông Hải.
Đáng tiếc trên đường lại gặp phải Sở Hải Khiếu, trực tiếp dẫn Sở Hải Thận đi, làm rối loạn kế hoạch vốn có của Lục Bình. Nhưng mà ít nhất cũng coi là để lại một hậu thủ trong Bích Hải linh xà nhất tộc. Sở Hải Lan kia mặc dù cũng có thể là trợ lực cho mình tương lai tiến vào Bích Hải linh xà nhất tộc, nhưng cô gái này quá mức khôn khéo, Lục Bình muốn lợi dụng nàng, nếu không phải bỏ ra một ít giá cao sợ rằng không được.
Dưới chân của Lục Bình tụ tập lại một đoàn hơi nước dần dần ngưng tụ thành một đóa mây trắng. Mây trắng theo gió mà động, chở Lục Bình nhanh chóng đi về phương hướng Huyễn Linh thành.
Tế Thủy Trường Lưu kiếm liên tục hai lần phải chịu tổn thương, tuy nói cũng không quá nghiêm trọng, nhưng mà nó làm bảo vật thường dùng nhất trước mắt Lục Bình, nên làm hắn rất đau lòng, đã sớm đặt trong tâm hạch không gian bắt đầu ân cần săn sóc.
Nguyên vốn Lục Bình lấy Lục Cầm nhi làm ngựa cỡi ngược lại không tệ, nhưng kể từ sau khi biết được lần này Huyễn Linh thành hội chiến đồng dạng là nhân yêu hai tộc liên thủ, Lục Bình liền tắt tâm tư lấy Lục Cầm nhi làm ngựa cỡi. Ai ngờ nửa đường có thể gặp lại một Hỏa Loan nhất tộc yêu tu hay không?
Lục Đại Quý cũng có thể, chẳng qua là tốc độ của hắn có chút chậm, nếu là bình thời cũng có thể, bây giờ cũng không được.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải thi triển Đạp Vân thuật để lên đường. Đạp Vân thuật này chính là pháp thuật thần thông “Đạp Lãng quyết” dọc theo người ra, cũng coi là một loại vận dụng Lục Bình bản mệnh đại thần thông. Tốc độ mặc dù không hơn Lục Cầm nhi, nhưng đường dài đi tiếp còn cực nhanh.
Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp mặc dù là mười hai loại đại thần thông pháp quyết, nhưng từ trên bản chất mà nói, bản thân của mỗi một loại đại thần thông pháp quyết chính là truyền thừa thế hệ hạng nhất khổng lồ, có thể từ trong dọc theo người ra mấy loại thậm chí mấy chục loại pháp thuật. Đạp Vân thuật này chính là một loại vận dụng dọc theo người của “Đạp Lãng quyết”.
Lục Bình cuối cùng vẫn còn quyết định đi về phía Huyễn Linh thành đi.
– Nhanh! Nhanh! Đám ma la kia rồi!
– Đáng chết, làm sao có thể, huyết tu la sao lại xuất thủ với chúng ta chứ?
– Huyết tu la coi là cái gì, Ngọc tu la đều xuất thủ. Một vị pháp tướng tu sĩ của Quỳnh Hải phái ngay cả chạy trốn cũng không trốn được. Ta chính mắt thấy vị lão tổ kia bị một con Ngọc tu la móc ra tâm tạng, sau đó nuốt sống vào.
– Cái gì? Ngọc tu la cũng…
– Mau chạy đi, nào chỉ là huyết tu la cùng Ngọc tu la, ngay cả A tu la đều xuất thủ. Toàn bộ Vẫn Lạc bí cảnh hoàn toàn rối loạn, lần này nhân yêu hai tộc ở đạo phòng tuyến thứ sáu nơi này coi như là bị thua thiệt nhiều, tài định rồi!
– Chỉ cần chúng ta chạy trốn tới đạo phòng tuyển thứ bảy,…
– Đạo phòng tuyến thứ bảy sao? Ha ha, hôm nay ngay cả Ngọc tu la, A tu la cũng bắt đầu xuất thủ với đoán đan tu sĩ bọn ta, tự cho là đạo phòng tuyến thứ bảy còn có thể chịu nổi, bọn ta còn trực tiếp đi về phía Huyễn Linh thành đi, có lẽ còn có một chút hy vọng!
– Vậy cũng không nhất định, nếu là đại tu sĩ của Huyễn Linh thành xuất thủ, có lẽ có thể ổn định được đạo phòng tuyến thứ bảy!
– Ha ha, đó cũng phải xem các đại lão này có muốn nguyện ý xuất thủ hay không!
– Họ sẽ xuất thủ, đừng quên, năm đạo phòng tuyến trước phần nhiều là bản thổ thế lực dựa vào Huyễn Linh thành trong Đông Hải cùng với Vẫn Lạc bí cảnh, ngoài ra còn có chính là hai mươi lăm nhà trung hình thế lực kia. Nhưng đến đạo phòng tuyển thứ sáu, thứ bảy, trong này lại có không ít Thủy Tinh cung cùng với cửu đại môn phái tu sĩ. Trừ phi những đại lão kia nguyện ý để cho môn hạ đệ tử của mỗi người cũng cùng bọn ta thành con chốt thí như vậy!
– Vậy cũng chưa chắc, bây giờ phòng tuyến thứ sáu hỏng mất, những tu sĩ của đại tông cự phái cũng tử thương không ít. Nếu là bọn họ vì vậy co rúc lại đạo phòng tuyến thứ bảy, có lẽ dứt khoát rút lui trở về Huyễn Linh thành, kia…
– Vậy chúng ta sẽ chờ chết đi, từ nơi này đến Huyễn Linh thành, bọn ta bỏ không thoát thân khỏi một đám ma la phía sau!
Năm sáu tên trên người mang thương, cả người trên dưới thảm hại không chịu nổi, hiển nhiên là nhân tộc tu sĩ trải qua một phen đại chiến phi độn trên mặt biển, đồng thời còn tranh luận kịch liệt điều gì.
Chính vào lúc này, sau lưng mấy tu sĩ này đột nhiên truyền tới mấy tiếng rít lên bén nhọn. Mấy tu sĩ đang phi độn nhất thời từng người một độn quang tan rả, suýt nữa từ giữa không trung rơi xuống biển.
– Không xong, là Đại tu ma!
– Bọn họ đuổi theo tới rồi!
Ngay vào lúc này, chỗ mấy dặm phía trước bọn họ, giống vậy dâng lên mấy đạo độn quang bất đồng sắc thái, xông tới mặt bọn họ.
– Không xong, chúng ta bị bao vây rồi!
– Sao trước mặt cũng có!
– Chiến đi, đợi một hồi mọi người bằng bản lãnh của mình phá vòng vây, nếu là không có hy vọng, thì có thể kéo theo một số kẻ địch làm vốn cũng là tốt nhất!
Sáu đoán đan hậu kỳ tu sĩ lưng tựa lưng thu hẹp chung một chỗ, chẳng qua là thời gian chốc lát, trước sau tổng cộng có hơn hai mươi đầu ma la vây bọn họ trên mặt biển.
Một con Đại tu la cầm đầu cả người trên dưới bản nguyên khí nồng đặc. Một món bạn sinh pháp bảo trong tay hiển nhiên chỉ kém một bước cuối cùng thì có thể tấn thăng làm linh bảo. Nó nhìn sáu đoán đan kỳ tu sĩ bị vây ở trung ương, trong ánh mắt tham lam của đầu Đại tu la này lóe ra vẻ hưng phấn, chỉ cần có thể thôn phệ sáu tu sĩ trước mắt, dựa vào khí huyết linh lực khổng lồ tích chứa trong đó, có lẽ là có thể đột phá chất giảo, tấn thăng làm huyết tu la.
Đại tu la ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, chung quanh hơn hai mươi đầu ma la cùng kêu lên hồ hào, nhào tới sáu tu sĩ này.
Ngay vào lúc này, nước biển bốn phía một trận rung chuyển, nhiều đóa bọt sóng ánh xạ nhật quang đột nhiên hóa thành từng thanh đoản kiếm, bắn tới sau lưng hai mươi đầu ma la đang vây công tu sĩ.
Mắt thấy hai mươi đầu ma la sẽ phải bao phủ dưới đầy trời nơi này, toàn bộ không gian lại đột nhiên một trận rung chuyển. Những thứ thủy kiếm đột nhiên ở giữa không trung lần nữa biến thành nhiều đóa bọt nước rơi vào trong nước biển, giống như dưới nổi lên một trận mưa nhanh đầy trời.
Nhưng mắt thấy giọt mưa này sẽ phải lần nữa rơi vào trong biển, không gian bốn phía lại là một chấn động. Giọt mưa đầy trời không rơi trong biển, mà là đột nhiên bắn ra, mười mấy đầu ma la vây ở phía nam không kịp đề phòng, lập tức có bảy tám đầu bị giọt mưa bắn thủng đầu lâu tâm tạng cùng những chỗ yếu hại, còn dư lại một nửa lăn lộn kêu rên trên mặt biển.
Biến cố đột nhiên khiến cho song phương tranh đấu tạm thời ngang lại. Ánh mắt của Đại tu la cầm đầu kinh nghi nhìn bốn phía, sáu nhân tộc tu sĩ lúc trước bị vây ở trung ương biết viện thủ tới, vội vàng từ trong vòng vây phá vỡ phi độn ra.
Hống!
Một tiếng hô tức giận đột nhiên vang lên!
Là huyết ma!
Mấy nhân tộc tu sĩ phá vòng vây ra toàn bộ sắc mặt tái nhợt, lại thấy trước mắt đột nhiên dâng lên vô số tường vân. Huyết ma phệ hồn thần thông mặc dù chấn đắc những người này nhức đầu muốn vỡ, nhưng lại không một người thần niệm hỏng mất mà vẫn lạc.
Tường vân dần dần tản đi, không biết lúc nào một tu sĩ trẻ tuổi đã đứng trước người bọn họ, mà chỗ hơn trăm trượng trước người của tu sĩ trẻ tuổi này, một đoàn hắc vụ lăn lộn không biết lúc nào cũng giống vậy xuất hiện trước người mười mấy đầu ma la còn dư lại.
Chẳng biết tại sao, song phương chỉ là giằng co, người nào cũng không xuất thủ. Sáu nhân tộc tu sĩ mặc dù không cách nào phát hiện sâu cạn tu vi của vị tu sĩ đột nhiên xuất hiện trước người, nhưng có thể cùng huyết ma giằng co tất nhiên không thể nghi ngờ là pháp tướng lão tổ.
Người có tu vi cao nhất trong sáu nhân tộc tu sĩ là một gã đoán đan điền phong tu sĩ, trong bụng chợt động, gấp giọng nói:
– Chúng ta hãy lui ra trước đi!
Dứt lời, hắn phi độn về phía sau trước, năm tu sĩ khác lúc này tựa hồ cũng tỉnh ngộ qua, vội vàng đuổi theo, lại nghe tu sĩ kia ở chỗ này mở miệng hướng vị tu sĩ trẻ tuổi nói:
– Tiền bối, đạo phòng tuyến thứ sáu đã hỏng mất, ma la đại quân đang đại quy mô tiễu trừ nhân yêu hai tộc tu sĩ chạy tứ tán, nơi đây không thích hợp ở lâu!
Vừa dứt lời, liền thấy tu sĩ trẻ tuổi kia đột nhiên đưa tay bắn ra, trong nước biển dưới chân đầu huyết ma đó đột nhiên vọt lên mấy chục con thủy xà tiên vào trong phệ hồn độc vụ lăn lộn.
Phệ hồn độc vụ nhất thời lăn lộn, nguyên vốn độc vụ có diện tích một trượng nhanh chóng bắt đầu co rúc lại, tựa hồ mấy chục con thủy xà kia có thể tiêu ma độc vụ quanh thân con huyết ma này vậy.
Chính vào lúc này, đột nhiên trong độc vụ truyền tới một tiếng kêu to. Mấy chục con thủy xà lúc trước đột nhiên từ trong độc vụ nổ bắn ra, nhưng trên người cũng đều dính vào một tầng hắc vụ, cắn trả tới phương hướng của vị tu sĩ trẻ tuổi.
Chỉ thấy tu sĩ này đưa tay chỉ về phía trước, mười mấy con thủy xà màu đen xông về hắn nhất thời nổ lên giữa không trung. Hắc vụ nồng đặc tản ra ngay sau đó liền tiêu tán trong giữa không trung.
Mà đồng dạng có mấy con hắc xà vòng qua trước mắt tu sĩ, bắn tới sáu tu sĩ phía sau hắn.
Mấy tên nhân tộc tu sĩ tất cả đều kinh hãi, giữa sự luống cuống tay chân cũng không biết nên như thế nào ngăn cản loại công kích quỷ dị này, đột nhiên họ lại nghe được định đầu truyền tới một tiếng kêu trong trẻo. Một con kim sí bằng điểu không biết lúc nào đã sớm quanh quẩn ở đỉnh đầu bọn họ, lúc đáp xuống, hai móng sắc bén dễ dàng bắt được mấy con thủy xà màu đen tan tành.
Trong lúc Lục Bình đấu pháp với con huyết ma trước mắt này, trong một đám ma la sau lưng huyết ma, đầu Đại tu la cầm đầu nhìn một chút sáu nhân tộc tu sĩ ở bên ngoài mười mấy trượng sau lưng Lục Bình, lại nhìn một chút Lục Bình đã bị huyết ma “cuốn lấy”, con ngươi vòng vo chuyển liền dẫn mười mấy tên thủ hạ chia làm hai đường bao lấy sáu nhân tộc tu sĩ kia.
Nhân tộc tu sĩ rất nhanh liền phát hiện ý đồ của ma la, tên đoán đan điên phong tu sĩ thấy có hai tên tu sĩ cố gắng chạy trốn, vội vàng ngăn cản nói:
– Lúc này trốn làm gì, ma la khắp nơi đều trên biển tiễu trừ nhân yêu hai tộc tu, ít nhất chúng ta đi theo vị lão tổ này sau đó còn có thể đột xuất vòng vây.