Lục Bình đón ánh mắt trào phúng của Ngọc Tu La đó, trong hai mắt của hắn nổ bắn ra hai đạo thanh quang điệu mục, ngay cả Ngọc Tu La cũng không khỏi dưới ánh mắt nhìn chăm chú này chớp một cái.
Chính vào khoảng thời gian nháy mắt đó, Lục Bình đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Tu La. Ngọc Tu La sắc mặt cả kinh, lập tức liền nghĩ ra Lục Bình muốn làm gì, lúc nó xoay người nhìn, cũng đã muộn!
Lúc này Lục Bình đã treo đứng phía trên ma la đại quân đang lần nữa tổ chức, dưới chân của hắn mới vừa bị gần hai trăm con tu la sau khi tản ra lại lần nữa tập hợp, đồng thời ở phía xa như cũ có tu sĩ đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ tới.
Ngọc Tu La đó chỉ kịp hoảng hốt quát to một tiếng. Ma la dưới chân Lục Bình đều ngẩn ra, ngay sau đó lúc ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một khuôn mặt trả thù từ từ ẩn giấu một tia tàn khốc tươi cười giữa không trung.
Lục Bình hai tay một đoàn, một phủ xuống phía dưới. Một đạo tuyền qua màu tím lam nhất thời tạo thành trên đỉnh đầu của bọn ma la. Một loại hấp lực kỳ quái từ trong tuyền qua sinh ra dần dần lớn mạnh.
Bọn ma la cũng cảm giác được tựa hồ có một cổ gió lạnh thổi qua, lại tựa hồ là đái gió lạnh và khô lấy đi đại lượng hơi nước, khiến cho trong cơ thể sinh ra một loại cảm giác khô ráo, thậm chí là, khát nước?
Sao lại là khát nước? Đùa gì thế chứ?
Bọn ma la vừa mắng thầm trong bụng loại cảm giác quái dị này, vừa vận sử bản nguyên tinh khí trong cơ thể, muốn từ trong hư không bốn phía cấp thủ một ít dưỡng khí dùng để hóa giải loại cảm giác khát nước đột nhiên xuất hiện này. Nhưng lúc này bọn nó mới rõ ràng phát hiện, trong hư không quanh người lại không có một giọt nước tồn tại. Bọn nó đem bản nguyên tinh khí từ trong cơ thể của mỗi con vận chuyển tới cực hạn, cũng phát triển đến cực hạn, nhưng vẫn không thể từ trong hư không cấp thủ định điểm dưỡng khí.
Điều này chưa phải là kinh khủng nhất, làm bọn ma la đột nhiên sợ nhất không phải là không cách nào cấp thủ hơi nước, mà là bọn nó lúc vận chuyển bản nguyên tinh khí trong cơ thể mỗi con, phát hiện dưỡng khí trong cơ thể đang vô thanh vô tức đại lượng chạy mất, tựa hồ trong hư không che giấu một cỗ lực lượng vô hình. Loại lực lượng này dưới tình huống bọn ma la không biết làm sao đang thời khắc cấp thủ dưỡng khí trong cơ thể của mỗi một con ma la, mà ngọn nguồn của loại lực lượng này chính là đoàn tuyền qua màu tím lam treo trong tay Lục Bình ở giữa không trung.
Từ Lục Bình ở giữa không trung thi triển ra tuyền qua màu tím lam đến bọn ma la phát hiện dưỡng khí trong cơ thể bị đại lượng rút ra, bất quá chẳng qua là trong phút chốc thời gian, bọn ma la lúc này hết sức muốn thoát khỏi loại quỷ dị thần thông này của Lục Bình. Bọn nó cũng phát hiện theo đại lượng dưỡng khí trong cơ thể rút ra, chân nguyên trong cơ thể của đám tu sĩ đã dần dần vận chuyển không thông. Từng con một ma la ở giữa không trung lảo đảo, nhưng thủy chung không cách nào tránh thoát phạm vi tuyền qua trong tay Lục Bình bao phủ, chỉ để lại từng tiếng hét thảm vang lên.
Ngọc Tu La đó lúc này rốt cục sát đáo, Lục Bình hơi có chút tiếc nuối, chỉ đành phải tạm thời tránh lui ra. Vì vậy tuyền qua màu tím lam trong tay nhất thời băng tán, Lục Bình thần thông rốt cục bị tính toán.
Vào phút chốc tuyền qua màu tím lam trong tay của Lục Bình băng tán, trong gần hai trăm con ma la bị quỷ dị thần thông của hắn bao phủ, có gần một trăm con ma la nhất thời biến thành thấy khô bị rút sạch hết dưỡng khí. Gió biển thổi vào, những thứ tượng điêu khắc này toàn bộ hóa thành bụi bậm đầy trời.
Trong gần một trăm con ma la chi là đại ma la đương với đoán đan kỳ đã đạt tới gần một nửa, không chỉ có như vậy, trong hơn trăm con ma la còn thừa lại cũng có hơn ở một nửa bị Lục Bình thần thông liên lụy. Mặc dù bọn nó phản ứng kịp thời miễn cưỡng thoát được tánh mạng, nhưng bộ vị bị liên lụy cũng bởi vì dưỡng khí rút ra mà trở nên khô héo.
Lần này tấn công Cách Tử đảo, năm con ma la cấp bậc pháp tướng tổng cộng mới hội tụ năm trăm đại tiểu ma la, nhưng chỉ là Lục Bình giữa lật tay dùng hạng nhất thần thông, liền làm cho ma la đại quân tổn thất một phần năm. Hơn nữa trước đó đông đảo tu sĩ trên Cách Tử đảo dựa vào Tử Mâu Khiên Dẫn Trận đột nhiên đánh bất ngờ, chỉ dựa vào hai lần này đã khiến cho ma la nhất phương tổn thất một trăm năm mươi chiến lực, có gần năm mươi con ma la khác bị thương.
Lục Bình thần thông sát thương cực lớn như thế này chẳng những làm màu sắc của Ngọc Tu La kịch biến, hơn nữa khiến cho ba vị pháp tướng lão tổ của mấy phe ghé mắt, càng thêm khiến cho toàn bộ nhân yêu hai tộc tu sĩ trên Cách Tử đạo tập thể thất thanh.
Ngọc Tu La đó giống như phong hổ, bởi vì mấy phe bộ hạ trong thời gian ngắn bị thương vong cực lớn mà Ngọc Tu La này lộ ra có chút điên cuồng từ vừa mới bắt đầu liền phát khởi công kích lưỡng lại câu thương về phía Lục Bình. Cho dù là mạnh như Lục Bình, trong lúc nhất thời dưới sự tấn công bất kể giá nào đó cũng không khỏi không tiết tiết bại lui.
Nhưng Lục Bình dù sao cũng không phải là hạng người dễ đối phó, mặc dù rơi vào hạ phong những trận cước lại không loạn chút nào. Một đôi Tế Thủy Trường Lưu kiếm đem “Sấm Thủy kiếm quyết” diễn dịch đang phong tạo cực. Ngọc Tu La thể công tuy mãnh liệt, nhưng dưới Lục Bình nghiêm mật phòng thủ thì không cách nào làm hắn bị thương chút nào.
Lực lượng tiền phong của ma la đại quân mặc dù đã làm hết sức rút ra lực lượng lớn nhất tăng cường đến trước Cách Tử đảo, nhưng đám người Thiên Khang lão tổ nếu đã quyết định chủ ý trì hoãn, hiển nhiên cũng không cùng ma la tử đấu. Cho dù là đầu Ngọc Tu La đó cùng Lục Bình đối chiến, trong thời gian ngắn cũng không cách nào làm gì được hắn.
Sau khi Lục Bình thi triển ra quỷ dị thần thông nhất cử tế giết trăm tên ma la. Ma la đại quân đối với thế công của Cách Tử đảo như cũ yếu bớt không ít. Sau khi có Tử Mẫu Khiên Dẫn Trận cùng với Vinh Thành lão tổ vị trận pháp tông sư này đề thăng đối với hộ đảo trận pháp, tu sĩ trên Cách Tử đảo hoàn toàn có thể du nhận có thừa ngăn cản ma la tấn công thực lực rất suy yếu.
Mà nguyên vốn bốn người Huyền Hư chân nhân là nguy hiểm nhất, thời điểm huyết ma đối chiến nguyên vốn đã bị đám ma la nhìn ra chỗ mấu chốt nhất để phá cục. Nhưng đầu huyết ma đó ngay từ đầu thiếu chút nữa ăn xong một thua thiệt của đám người Huyền Hư chân nhân.
Trong lúc sau khi huyết ma thấy nghênh hướng mình lại là bốn tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, mặt ngoài phệ hồn độc vụ quanh người đột nhiên bắn ra bốn con hắc vụ chi xà. Bốn con hắc vụ xà quanh quẩn khắp mọi nơi giữa không trung, sau đó mới nhanh chóng vọt tới bốn người Huyền Hư, Huyền Dũng.
Đám người Huyền Hư chân nhân hơi biến sắc mặt, nhưng mà chính vào lúc này, bằng điểu màu vàng quanh quẩn ở đầu của bốn người đột nhiên từ trong tường vân vọt ra. Hai cánh chấn động cả lên đánh hai cánh của hai con hắc xà tan thành mây khói. Một đôi móng nhọn tìm tòi, lại bắt được bảy tác hai con hắc xà khác, một xé xé ra biến thành tan tành.
Huyết ma thấy bằng điểu màu vàng này không nghĩ nó lại dễ dàng phá giải thiên phú thần thông do mình thi triển như vậy, thần sắc hơi sững sờ. Nó xem ra bốn người trước mắt này cho dù là liên thủ chỉ sợ cũng không cách nào cử trọng nhược khinh phá giải thần thông của mình như vậy.
Trong lúc huyết ma hơi ngẩn ra, một cổ nguy hiểm tuyệt đại đột nhiên phát ra, phệ hồn hắc vụ quanh người huyết ma cấp tốc co rúc lại, tựa hồ muốn ngưng tụ một mặt vụ thuẫn quanh người của nó. Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng màu xanh đột nhiên từ trên sau lưng của bằng điểu màu vàng nhảy xuống. Thương Liễu kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, nhất cử phá vỡ vụ thuẫn ngưng tụ quanh người của huyết ma.
Trong hắc vụ truyền tới một tiếng gào thét, một cổ sương mù màu đen phún bạc ra, thổi thẳng về phía Lục Tiểu Bình làm hắn lộn đầu một cái. Lúc này đám người Huyền Hư chân nhân đã từ bốn phía xông tới, bắt đầu triển khai vây công với huyết ma này.
Thủ đoạn của huyết ma thường thường đều khó lòng phòng bị, vì vậy thời điểm đối mặt huyết ma, tu sĩ thường thường so với đối mặt một con Huyết Tu La còn phải nhức đầu. Nhưng có Quải Vân phàm phòng thủ, lại có Lục Tiểu Bình tập nhiễu, bốn người Huyền Hư chân nhân dưới sự liên thủ lại có thể vững vàng chiếm cứ thượng phong.
Trên Cách Tử đảo, Huyền Hằng chân nhân gật đầu một cái với mười mấy tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ quanh người, nói:
– Nhờ cậy chư vị rồi!
Trong tay hắn khéo léo tế lên một cái chuông đồng. Chuông đồng ở giữa không trung đột nhiên phồng lớn, Huyền Hằng chân nhân dựa theo sự phân phó lúc trước của Lục Bình, trong tay pháp quyết liên tiếp bấm ra. Chuông đồng ở giữa không trung chấn động cả lên, một tiếng chuông to lớn từ trên Cách Tử đạo vang lên.
Mấy chục con ma la mới vừa lấn vào Cách Tử đạo công kích thủ đương kỳ trùng, bị tiếng chuông chấn cho phát hoảng. Mười mấy tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ trên Cách Tử đảo tung người tuôn ra, trong nháy mắt một trận chém giết mấy chục con ma la này không biết làm sao, lập tức từ giữa không trung rơi mất mười mấy đầu đại tiểu ma la, ngoài ra còn có mười mấy đầu bị thương bỏ chạy. Lần này ma la đánh vào lại một lần nữa bị đánh lui.
Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, ma la đại quân phát động cả ngày không gián đoạn đánh vào đạo phòng tuyến thứ bảy, trừ đảo tự cá biệt xuất hiện cục diện phân phục tranh đoạt ra, còn lại đảo tự đều vững vàng chưởng khống trong tay nhân yêu hai tộc liên thủ.
Vào lúc mặt trời lặn, bầu trời Huyễn Linh thành nhiệm nhiệm dâng lên hai ba mươi đạo tia sáng chói mắt, theo sát sau hai ba mươi đạo ánh sáng này là hơn tám đạo ánh sáng có vẻ nhỏ hơn. Sau khi mấy trăm đạo ánh sáng lao ra Huyễn Linh thành liền lập tức tách ra phóng tới các đảo tự trên phòng tuyến thứ bảy.
Sau khi trải qua cả ngày đối kháng, Huyễn Linh thành một cục sau khi cửu đại môn phái đánh cuộc đạt thành nhất trí, bên trong bên ngoài Huyễn Linh thành chuẩn bị rốt cục thỏa đáng. Sau đó chính là hai ba mươi vị pháp tướng tu sĩ cùng với hơn tám trăm đoán đan kỳ tu sĩ bị đánh trúng, bắt đầu tăng viện phòng tuyến thứ bảy, đối với ma la đại quân triển khai đại quy mô phản kích.
Người cầm đầu tăng viện Cách Tử đảo là một vị nữ tu. Lục Bình ngược lại nhận biết người này, chính là Tiêu Dao phái pháp tướng trung kỳ tu sĩ Ngọc Hoàn lão tổ, phía sau là bốn mươi đoán đan kỳ tu sĩ, trong đó có một nửa đều là nữ tu, xem ra tất cả đều là Tiêu Dao phái tu sĩ theo Ngọc Hoàn lão tổ đi tới Huyễn Linh thành.
Thấy lại có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ xuất hiện, hai đầu Ngọc Tu La cùng với hai đầu Huyết Tu La đang cùng quyết chiến với chư vị pháp tướng tu sĩ của Chân Linh phái chợt đều rú dài, đồng thời thoát khỏi đối thủ lui về phía sau.
Trong tay của Ngọc Hoàn lão tổ bay ra một thanh ngọc như ý, bắn tới đầu huyết ma bị Huyền Hư chân nhân cùng với Lục Tiểu Bình vây công mà chậm một bước.
Huyết ma đảm hàn, một mực muốn tránh ra, không nghĩ ngọc như ý này cũng là một món dị bảo. Trong lúc sau khi huyết ma mới vừa tránh ra, cũng đồng thời độn vào trong hư không biến mất không thấy đâu nữa, đợi đến lúc nó xuất hiện lần nữa vẫn là xuất hiện ở bầu trời của huyết ma.
Như ý đột nhiên vừa rơi xuống, vào trong phệ hồn hắc vụ nện trên đầu của huyết ma, cũng không phát ra chút tiếng thở nào. Phệ hồn hắc vụ nhất thời băng tán, một con huyết ma bể đầu chảy máu cũng hoàn toàn hôn mê đi.
Lục Tiểu Bình từ giữa không trung lộn đầu một cái lật trên vai huyết ma, Thương Liễu kiếm năm tắc trong tay vung lên, đầu lâu của huyết ma nhất thời bay lên thật cao.
Giữa không trung truyền tới thanh âm kinh ngạc của Ngọc Hoàn lão tổ, nói:
– Thân ngoại hóa thân?
Cùng lúc đó, trên hai hòn đảo ở đông bắc cùng tây bắc đảo liên, Ngọc Lâm phái Toàn Ngọc lão tổ cùng với đám người Thương Hải tông Trương Hi Di sau khi đuổi chạy ma la vây công đảo tự của mỗi người, lại là rất nhanh lấy được tin tức.
– Cái gì, Cách Tử đảo bình yên vô sự, Lục Thiên Bình trên đường tuôn ra, còn dẫn một nhóm tu sĩ tán lạc trong Vân Lạc bí cảnh, tăng viện đến trong Cách Tử đảo sao?
– Thật là vận khí tốt a!
– Cái gì, trong đám tu sĩ đó lại còn có Ngọc Lâm phái đệ tử của ta sao, là ai?
– Lưu Vĩnh Xương sư đệ à? Hắn không chết, thật là tốt quá. Cái gì, hắn lại có thể giúp Chân Linh phái phòng thủ Cách Tử đảo sao?
Huyễn Linh thành phản kích mặc dù chỉ là tạm thời đánh lui ma la vây công, để cho phòng tuyến thứ bảy vẫn vững vàng chưởng khống trong tay nhân yêu hai tộc tu sĩ. Nhưng mọi người biết, một ngày quyết chiến hôm nay bất quá chẳng qua là lực lượng tiền phong của ma la đại quân mà thôi, ma la đại quân chủ lực sẽ chạy tới rất nhanh, đến khi đó mới là thời khắc chân chính song phương đối lũy.
Tuy nhiên Chân Linh phái thành công bảo vệ Cách Tử đảo, mặc dù cũng bỏ ra giá cao hơn ba mươi đoán đan tu sĩ hoặc thương hoặc mất đi, nhưng trong này Chân Linh phái đệ tử chỉ là có mười mấy người thôi. Tổng thể mà nói, thương vong trong các phái trấn thủ đảo tự không coi là nghiêm trọng, nhưng mà cũng không lớn lắm so với lúc trước các phái tính toán đối với Chân Linh phái.
Sau khi Cách Tử đạo đại chiến kết thúc, các phái cùng với yêu tộc các bộ lạc tộc quần tu sĩ đua nhau cáo từ trở về trong môn phái của mỗi người. Lục Bình cùng Thiên Khang lão tổ nhất nhất đưa tiễn. Lục Bình lần này cứu về nhân yêu hai tộc tu sĩ trong Vẫn Lạc bí cảnh tổng cộng có bốn năm mươi người, phân bố ở các môn phái cùng với yêu tộc bộ lạc. Hơn nữa tu vị thực lực đều không coi là quá kém, chính là lực lượng trung kiên trong môn phái cùng với chủng tộc của mỗi người. Những tu sĩ này trở về, sự cải thiện đối với địa vị cùng với gặp phải hoàn cảnh của Chân Linh phái tương lai ở tu luyện giới cũng có thể đưa đến ảnh hưởng tích cực.
Đặc biệt là Vinh Thành lão tổ cùng Phong Hành Liệt, Vinh Thành lão tổ đối với Tử Mẫu Khiên Dẫn đại trận si mê dị thường. Sau khi ông ta nghe nói nghe nói đây là kiệt tác của Chân Linh phái một vị trận pháp tông sư, lúc này bày tỏ có lúc sẽ tới Bắc Hải du lịch, hướng Huyền Thần chân nhân chính diện lãnh giáo, đồng thời cũng mời Chân Linh phái tu sĩ đến Đông Hải Tử Hà tông làm khách.
Phong Hành Liệt thì há mồm nhìn Thiên Khang lão tổ nói:
– Nghe nói quý phái đã từng mấy lần cố gắng liên lạc Hỏa Loan nhất tộc lại khổ không tìm được cửa đường. Lão phu ở Phong Loan nhất tộc của ta cũng coi là có chút địa vị, cùng Hỏa Loan nhất tộc mấy vị pháp tướng tu sĩ cũng có giao tình. Nếu là quý phái không khí, lão phu có thể đại diện làm liên lac!
Lục Bình đối với chuyện Chân Linh phái cùng Hỏa Loan nhất tộc tiếp xúc cũng chỉ là dựa vào suy đoán lúc trước. Dù sao năm đó Xích Linh hoa của Lục Bình bị Đan các cầm đi trực tiếp sử dụng, nhưng mà Thiên Khang lão tổ đối với chuyện này cũng biết được cực kỳ rõ ràng, nghe vậy nhất thời mừng rỡ, nói:
– Chuyện này làm phiền đạo hữu rồi, nếu là có thể thành, đạo hữu trực tiếp đem tin tức truyền tới Kinh Chập đảo ở tây nam của Vẫn Lạc bí cảnh, hoặc là cũng có thể giao cho Lục tiểu tử.
Thừa dịp kẽ hở ma la công kích, Chân Linh phái ngay đêm đó liền rút lui ra khỏi Cách Tử đảo, mà theo sát Chân Linh phái vào đóng ở Cách Tử đảo chính là Ngọc Lâm phái Toàn Ngọc lão tổ.