Huyết Chanh kiếm sắp sắp đâm vào mặt đất của hầm mỏ, kích phát Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, nhưng Lục Bình vẫn không nhúc nhích. Tế Thủy Trường Lưu kiếm vẫn giáo sát về phía Trương Hi Di.
Đinh!
Trên mặt đất hiện ra một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa, một đạo tinh bích không biết lúc nào đã bày ra trên mặt đất. Huyết Chanh kiếm dưới một kích không ngờ lại vô công quay trở lại.
Trương Hi Di mặt xám như tro tàn, Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã một trái một phải đâm vào thân thể của hắn, nhất cử phá hủy hết tâm hạch không gian.
Chính vào lúc này, thân thể của Trương Hi Di đột nhiên nổ tung, một con pháp tướng quái ngư kỳ dị từ trong nhảy ra. Hai cái vây cá dưới bụng cơ hồ muốn hóa thành một đôi cánh, quạt một cái giữa không trung, pháp tướng quái ngư nhất thời bắn tới chỗ sâu của hầm mỏ.
Không ngờ lại là Côn ngữ pháp tướng, Bằng huyết mạch!
Lục Bình cũng không lo lắng đối với Trương Hi Di pháp tướng chạy trốn, quả nhiên liền thấy một tiếng vang “bình” thật lớn. Bốn phía hầm mỏ lóe lên mười hai đạo ngũ sắc hào quang, cùng Bạch Ngọc Liên Hoa điều tương hộ ứng trên mặt đất của hầm mỏ, tạo thành một đạo phong bế tinh bích không gian. Trương Hi Di pháp tướng đụng ở phía trên cũng như đụng phải thiết bản.
Trương Hi Di cũng coi là quyết tuyệt, thấy không cách nào chạy trốn, Côn ngữ pháp tướng nhất thời bành trướng muốn tự bạo, lại thấy một cây kéo lạnh bảo làm bị thương nặng mình lúc trước xuất hiện trong tay Lục Bình lần nữa.
Lục Bình cắt một cái trước khi không, Đường lang một mực nằm trên mu bàn tay của hắn cũng theo đó giương hai lưỡi đại đao nhấp cắt một cái. Trương Hi Di pháp tướng không kịp tự bạo thì đã bị cắt thành hai đoạn, chết không thể chết hơn được nữa.
Lục Bình nhìn linh khí nồng độc lập tức bạo tán thầm nói một tiếng “đáng tiếc”, ngay sau đó một cây đuốc lập tức xóa sạch toàn bộ dấu vết đấu pháp. Thân thể của Trương Hi Di trừ trữ vật pháp khí cùng với một thanh Huyết Chanh kiếm ra, toàn bộ biến thành hư vô.
Lục Bình phất tay đem Thập Nhị Nguyên Thần Châu cùng Bạch Ngọc Liên Hoa, nhìn Huyết Chanh kiếm nằm dưới đất nói:
– Đi ra đi!
Một đứa trẻ tóc đỏ, y phục màu chanh gầy yếu có lỗ mũi đỏ như trái mận xuất hiện trước mặt của Lục Bình. Nó nhìn Lục Bình hơi có chút e dè sợ hãi, rồi ngay sau đó nhìn chằm vào con Đường lang đang giương nanh múa vuốt trên mu bàn tay của hắn, tựa hồ như giật mình sợ hết hồn vậy, đặng đặng đặng lui về phía sau mấy bước.
Đường lang múa may hai thanh đại đạo nhất thời đắc ý cười “dát dát”. Lục Bình đối với cái gã huyênh hoang khoác lúc này không có biện pháp nào trị cả, nhưng bất quá mới vừa rồi cái tên đầu to này đúng là có tác dụng chấn nhiếp, đối với việc thu hồi món linh bảo này cũng có chút hữu dụng.
Tuy nhiên Lục Bình nhìn qua thân thể của đứa bé khí linh gầy yếu này không khỏi nhíu mày một cái. Sau khi bạn sinh linh bảo trải qua cải tạo, may mắn vượt qua lôi kiếp mặc dù sẽ có thể trở thành linh bảo cho tu sĩ sử dụng, nhưng nếu so sánh với cùng cấp linh bảo bình thường luyện chế mà thành thì kém một bậc.
Mà loại chênh lệch đó thường thường biểu hiện ở hai phương diện, thứ nhất chính là khí linh yếu đuối. Vô luận là Huyết Chanh kiếm còn là nhánh cây linh bảo trong tay Khương Thiên Lâm lão tố, khí linh đều phải cực kỳ nhỏ gầy yếu đuối nhiều hơn. Mà khí linh càng yếu đuối, như vậy phẩm chất bản thân của linh bảo càng thấp xuống; thứ hai chính là linh bảo từ bạn sinh linh bảo cải tạo mà thành ngày sau sẽ mất năng lực tiến hơn một bước.
Lục Bình cũng không nói thêm gì cùng tiểu nam hài, chỗ sâu ngón tay chỉ lên trán trán của nó. Một đoàn ánh sáng màu tím lam nhất thời nổ tung trên trán của nó, trong nháy mắt liền xâm nhiễm hết gần nửa thân thể.
Tiểu nam hài không chút ngăn cản loại hành động bá đạo của Lục Bình, mặc cho chân nguyên của hắn bắt đầu luyện hóa, quay thẳng về hướng hắn mà lạy:
– Huyết Chanh ra mắt lão gia!
Lục Bình gật đầu một cái, sắc mặt của tiểu nam hài vui mừng. Huyết Chanh kiếm cuốn lên lập tức bắn tới Lục Bình, trong nháy mắt vào đến trong tâm hạch không gian của hắn, cũng đâm đầu liền bị một đạo lôi quang của Thất Bảo Lôi Hồ dồn đến ngoài pháp tướng khánh vân ra, cùng Tế Thủy Trường Lưu kiếm chiếm cứ lằn ranh nương tựa pháp tướng khánh vân.
Lục Bình khẽ mỉm cười, thầm nói:
– Tên tiểu tử này tên có vẻ khá khí phách, nhưng thật ra thì là một kẻ chịu bị áp bức, ngay cả Thất Bảo Lôi Hồ là dưỡng linh pháp bảo mà cũng không dám chọc. Bất quá Thất Bảo Lôi Hồ cái tên quen bắt nạt kẻ yếu này phách lối quen rồi, xem ra phải tìm một cơ hội để cho nó chịu chút đau khổ mới được!
Lấy thực lực của Thương Hải tông, tại thời điểm Huyễn Linh thành đại hội lần trước hoàn toàn có thể tranh một vị trí trong hai mươi lăm nhà môn phái thuộc hàng nhị đẳng. Nhưng Thương Hải tông chỉ phái một Đông Vân lão tổ tới, cuối cùng mặc dù miễn cưỡng có tiến bộ, nhưng địa vị thứ ba thuộc hàng tam đẳng thật ra là đã đánh giá thấp thực lực của Thương Hải tông.
Mà hết thảy thứ mà Thương Hải tông thực hiện, cố nhiên có yếu tố lúc ấy Thương Hải tông toàn lực mưu lấy phân ngạch của linh thạch quáng mạch trên Hàn Băng đảo, nhưng sợ rằng quan trọng hơn cũng bởi vì đạo Truyền tống trận bí ẩn do Không Ngộ lão tổ lưu lại này.
Lục Bình vỗ vỗ trữ vật pháp khí của Trương Hi Di, không biết hắn đã đào được bao nhiêu cực phẩm linh thạch ở bên trong này, xem ra chắc là sẽ không làm mình thất vọng.
Thần niệm quét vào trong trữ vật pháp khí, trong tiếng loạn hưởng tích lý ba lạp, phong ấn ở mặt ngoài của trữ vật pháp khí nhất thời bị thần niệm của Lục Bình quét tan nát.
Thần niệm của Lục Bình dò vào trong pháp khí, trong lòng nhất thời lấy làm kinh hãi. Trong trữ vật pháp khí này trừ tài sản của Trương Hi Di vốn chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đó ra, phần lớn đều bị linh thạch để đống tán loạn chiếm cứ hết.
Người này mấy ngày nay rốt cuộc trộm đào được bao nhiêu linh thạch trong linh thạch quáng mạch, sao lại có vẻ đói không chọn lựa đồ ăn thế này? Thượng phẩm linh thạch thì cũng tạm đi, ngay cả trung hạ phẩm linh thạch đều thu lấy, chẳng lẽ không sợ sau khi hầm mỏ khai mở ra bị người dễ dàng phát hiện dấu vết đào trộm hay sao?
Một ý niệm giống như tia chớp vậy thoáng qua trong đầu óc của Lục Bình. Trong đầu của Lục Bình cả kinh: Trương Hi Di cùng Thương Hải tông quyết sẽ không bất trí như thế. Nghĩ tới suy đoán trong lòng của Lục Bình ngày đó liên quan tới ma la đại quân kịp lúc kéo tới, chẳng lẽ nói trong này còn cất giấu bí ẩn gì không muốn người ta biết hay sao?
Nghĩ tới đây, Lục Bình liền nhớ tới trước đó đã phát hiện tu sĩ thần bí nọ trong rừng cây nhỏ không ngờ lại có thể lợi dụng đại trận phong ấn Nguyên Linh đảo âm thầm giám thị Đông Vân cùng Trương Hi Di. Lục Bình hồi tưởng tới nội dung ghi lại trong ngọc giản do Không Ngộ lão tổ lưu lại trong mật thất, trong lòng nhất thời gấp lên, trong miệng huýt gió một cái gọi về phía chỗ sâu của hầm mỏ.
Những tiếng huýt của Lục Bình mới vừa phát ra, toàn bộ Nguyên Linh đảo nhất thời chấn động. Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận trên vách đá chung quanh của hầm mỏ nhất thời vận chuyển. Hết đạo phù văn này tiếp theo một đạo khác bắt đầu sáng lên, Lục Bình thâm nói một tiếng: hỏng rồi!
Chính vào lúc này, chỗ sâu của hầm mỏ đột nhiên truyền tới thanh âm chạy trốn. Chỉ chốc lát sau, Lục Đại Bảo đầu đầy mồ hôi chạy như bay từ bên trong ra, hộ:
– Lão đại, không xong, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa đào được một viên cực phẩm linh thạch, đột nhiên liền dẫn động cả tòa Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận. Tôi dựa theo lời ngài phân phó, một mực chưa từng đụng chạm đến vách tường bốn phía của hầm mỏ nha!
Lục Bình đã điểm thật nhanh chỗ sâu ngón tay về phía phù văn lóe lên trên vách tường. Phù văn bị điểm trúng liền lóe ở lên, linh quang càng mãnh liệt hơn so với lúc trước.
– Không phải là duyên cớ xuất phát từ người, mà là tên khốn Trương Hi Di này ăn cắp Linh thạch quáng quá mức, dẫn động toàn bộ trận pháp căn cơ của Huyền Linh ngũ đảo!
Đại Bảo mới vừa chạy đến bên người Lục Bình liền thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy tức thời trợn to đôi mắt ti hí, hỏi:
– Toàn bộ Huyễn Linh ngũ đảo sao? Đây chẳng phải là nói ma la có thể nhân cơ hội đó tiến công vào sao?
Lục Bình không còn kịp trả lời nữa, hai tay đồng thời điểm ra, cuối cùng hai đạo phù văn bị điểm trúng, Truyền tống trận nhất thời thành hình, Lục Bình kéo Đại Bảo, nói:
– Đi mau!
Trong chỗ núi đá ngoài Nguyên Linh đảo, ánh sáng màu trắng hơi yếu chợt lóe rồi biến mất từ trong hai khối nham thạch. Một thanh niên pháp tướng tu sĩ cả người trên dưới yêu khí đằng đằng đột ngột xuất hiện từ trong chỗ núi đá.
Lục Bình xoay người nhìn hai khối đá quái dị đó, hơi có chút do dự, cuối cùng vẫn không tiện tay phá hủy, mà là bước nhanh đi tới cửa động phong ấn của hầm mỏ trước người, lấy xuống viên Không Minh chi tinh từ trên cột đá.
Lúc này Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch chấn động đã kinh động chú ý của tất cả pháp tướng tu sĩ trên bầu trời Nguyên Linh đảo đang cùng ma la tác chiến. Chỉ là bởi vì thế công của ma la quá gấp rút, không ra nhân thủ xuống điều tra, mà Đông Vân lão tổ hiển nhiên cho rằng đây là bởi vì duyên cớ Trương Hi Di, càng không muốn mang người tới bắt sự điệt của mình đi, cũng không để ý đến lần này.
Lục Bình một đường ẩn giấu hành tung, cũng không ngu để có người phát hiện mình, trừ trên Nguyên Linh đảo lập tức bay đi về phía Huyễn Linh thành.
Lúc này Huyễn Linh điện đã rối loạn, chín vị nhân yêu hai tộc đại tu sĩ đã tề tụ trong điện. Họ đang vây quanh một khối trận bàn to lớn hiện lên ở mặt đất đại điện. Mấy vị tu sĩ có tu vi rõ ràng đều từ pháp tướng kỳ trở lên lúc này đang hoặc ngồi hoặc bò tra xét, suy đoán, truy tìm cái gì đó trong phù văn gì hiện lên trên trận bàn trên mặt đất.
Lúc này, mấy vị pháp tướng tu sĩ rõ ràng chính là trận pháp tông sư này làm gì còn có khí độ như huyền như nhạc của bậc tông sư như lúc bình thường nữa. Tương phản, dưới khí thế chèn ép, chín vị đại tu sĩ này càng ngày càng cảm thấy bị áp bức nặng nề, tất cả đều đổ đầy mồ hôi trán.
Rốt cục, một lão giả mặc đại bào màu lửa đó không nhịn được quát:
– Có tìm được hay không, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Một vị pháp tướng trung kỳ trận pháp tổng sự đột nhiên vui vẻ đáp:
– Tìm được rồi, là phương hướng tây bắc, Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch có vấn đề!
– Nguyên Linh đảo sao?
Đại hồng bào tu sĩ cao giọng nói: – Còn chờ cái gì, đi Nguyên Linh đảo!
Thân thể chưa di động, ống tay áo của ông ta lại đột nhiên bị một vị tu sĩ bên cạnh níu lại, nói:
– Trùng Thiên đạo hữu chậm đã!
Đại hồng bào tu sĩ chính là Hỏa Loan nhất tộc đại tu sĩ Diễm Trùng Thiên lão tổ. Ông ta thấy có người lại dám kéo ống tay áo của mình, đột nhiên quay đầu lại muốn gầm thét. Tuy nhiên ông ta lại thấy người nọ là Thủy Tinh cung Nguyên Xung lão tổ, thần sắc nhất thời hơi chậm lại, nhưng vẫn là tức giận:
– Ngươi kéo lão phu làm chi, linh thạch quáng mạch có vấn đề, Huyễn Linh ngũ đảo hộ đảo đại trận cũng bị suy yếu. Nơi đó vốn ma la đại quân đang toàn lực tấn công, một khi trận phá như thế nào cho phải?
Không đợi Nguyên Xung lão tổ giải thích, một vị trận pháp tông sư nằm trên mặt đất đoán cái gì đã trước một bước giải thích:
– Huyền Linh ngũ đảo đại trận căn cơ là ở linh thạch quáng mạch, những ảnh hưởng cũng ngược lại. Huyễn Linh đảo có vấn đề ở phía tây bắc, như vậy phương hướng trận pháp bị suy yếu phải là ở đông nam!
– Hướng đông nam, không phải là chỗ Thành Linh đảo mà tam đại bộ lạc chúng ta đóng sao?
Ba vị yêu tộc đại tu sĩ bao gồm Diễm Trùng Thiên bên trong dưới chân độn quang bốc lên khí, nhưng còn không đợi ba người rời Huyễn Linh điện, liền nghe đến một tiếng nổ rung trời truyền tới từ hướng đông nam của Huyễn Linh thành.
Chân trời phía đông nam, một cửa động to lớn phảng phất xé rách bầu trời vậy, vô số ma la đang thông qua cửa động chen chúc lao vào.
Lục Bình một đường phi độn đến Huyễn Linh thành, lúc này toàn bộ Huyễn Linh thành đã đánh loạn. Một đạo trận pháp của động treo thật cao xé rách bầu trời đông nam, ma la đại quân từ bên trong chen chúc mà vào đã tạo thành một cổ dòng nước đỏ ngầu.
Lục Bình một đường đi vội trong Huyễn Linh thành, đi tới chỗ vắng vẻ, may là vào lúc này lòng người bàng hoàng, không có người nào chú ý tới hành tung của hắn.
Lục Bình đi tới một chỗ vắng vẻ, một tầng thanh thủy thật mỏng trên mặt nứt ra vảy trên mặt đất. Lục Bình tháo hóa yêu trác trên cổ tay xuống, hắn liền khôi phục diện mục vốn có.
Lục Bình giao cho Đại Bảo trữ vật pháp khí của Trương Hi Di, lúc này Đại Bảo đang trong Hoàng Kim ốc điên cuồng sửa sang lại linh thạch Trương Hi Di ăn cắp. Lúc trước Lục Bình mặc dù không cẩn thận tra xét số lượng linh thạch trong đó, nhưng một phần trong đó là phần ngạch của Thượng Hải tông nhà mình trên Nguyên Linh đảo.
Giống như Thiên Khang lão tổ giao cho Lục Bình bảo quản linh thạch phần ngạch của Chân Linh phái vậy, Trương Hi Di cũng bảo quản linh thạch phần ngạch của Thượng Hải tông. Hơn nữa, Trương Hi Di còn đại quy mô ăn cắp có được số lượng trong hầm mỏ, số cao hơn so với phần ngạch của Chân Linh phái.
Khó trách Thương Hải tông vốn có cơ hội tranh thủ vị trí mười hàng đầu trong hải ngoại hai mươi lăm nhà môn phái để tiến vào Tụ Linh Đảo, nhưng lại dễ dàng bỏ qua. Chuyện trộm cắp như thế này đừng nói là môn phái nhị đẳng đứng hàng sáu đến mười ra, cho dù là năm vị trí đầu trong hàng nhất cũng kém không thể nào theo kịp Thương Hải tông.
Lục Bình đi ra từ trong hẻm nhỏ vắng vẻ, hắn quay người bước nhanh đi tới chỗ nhiều người, chỉ chốc lát sau cũng đột nhiên sửng sốt, lúc ngẩng đầu nhìn lại đúng dịp thấy nơi xa cũng đang có hai người nhìn tới hắn.
Sắc mặt của Lục Bình lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh đi tới nói:
– Vũ Văn huynh, không ngờ gặp huynh ở chỗ này!
Hai người chính là Vũ Văn Phi Tường cùng với vị người hầu pháp tướng trung kỳ được gọi là Văn tiên sinh.
Vũ Văn Phi Tường thấy là Lục Bình, trên mặt cũng nở nụ cười, chắp tay hỏi:
– Lục huynh cũng muốn đi Thành Linh đảo cứu viện hay sao?
Lục Bình khẽ gật đầu với Văn tiên sinh bên cạnh, đáp:
– Tại hạ vốn đường chạy tới, chẳng qua là lúc trước ở Huyễn Linh thành làm chút chuyện riêng, vào lúc này môn phái trưởng bối gọi vãn bối trở về, xem ra cũng bởi vì chuyện cứu viện Thành Linh đảo. Vũ Văn huynh cũng đi trước một bước, tại hạ cùng đồng môn tu sĩ chạy tới sau!
Vũ Văn Phi Tường cười nói:
– Cũng tốt, Lục huynh là chi tinh tương lai của quý phái, tiền bối của quý phái tất nhiên là phải xác nhận an nguy của Lục huynh trước mới có thể yên tâm!
Lục Bình cười nói:
– Vũ Văn huynh nói đùa, như vậy chốc lát sau chúng ta gặp lại!
Lục Bình vội vã từ giã Vũ Văn Phi Tường, trong lòng hắn thoáng qua tất cả nghi ngờ, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì phù chiếu của Thiên Khang lão tổ đúng là đã đến trong tay của mình.
Chính vào lúc này, từ phương hướng Huyễn Linh điện đột nhiên dâng lên chín đạo khí tức mạnh mẽ, sau đó chín đạo độn quang từ trong bắn ra. Trong đó có hai đạo xoay người đi về phương hướng tây bắc, bảy đạo độn quang còn thừa lại cũng một đường bay đi về phía đông nam Thành Linh đảo.