– Tử Kim Thọ đan duyên thọ ba mươi năm!
Tần Thế Quân thất thố trong giây lát đưa đến tất cả tu sĩ tại chỗ đua nhau kêu lên. Không ít tu sĩ cũng như cùng Tần Thế Quân từ chỗ ngồi, hai mắt nhìn chằm chằm vào hồn viên đan hoàn màu tím bầm trôi lơ lửng trên đài, bao gồm cả huynh đệ Sở Hải Khiếu cùng với Sở Hải Thận trong thần sắc kinh nghi bất định.
Thấy Lục Bình khẽ gật đầu về phía phương hướng chỗ của hai người, Sở Hải Khiếu lúc này mới như có điều suy nghĩ chậm rãi ngồi xuống. Sở Hải Thận thấy vậy cũng ngồi xuống, nhưng mà hắn vẫn là không nhịn được đưa đầu qua, thấp giọng hỏi:
– Khiếu ca, không phải nói trong tu luyện giới mười lăm năm Thọ đan trở lên nhất định hàm hữu Vạn Diệu Ngọc Lộ sao? Đan dược này có phải do chính bản thân Lục huynh luyện hay không? Như thế, chẳng phải là nói trên tay Lục huynh có Vạn Diệu Ngọc Lộ hay sao?
Sắc mặt của Sở Hải Khiếu biến đổi, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới đáp:
– Mười có tám chín phần là bản thân Lục huynh luyện chế rồi, hãy chờ một viên Thọ đan đó đấu giá xong rồi tính sau!
Tần Thế Quân chậm chậm thần sắc, lúc này mới nói ra nghi vấn của mọi người, nói:
– Lục huynh đúng là đại thủ bút, vô luận môn phái nào, nếu là trong tay luyện thành chí bảo như Tử Kim Thọ đan, đều phải trăm phương ngàn kế ẩn giấu mà đợi thời khắc mấu chốt chi dùng. Như Lục huynh trực tiếp lấy ra giao dịch như vậy, cũng coi là tuyệt vô cận hữu rồi, chẳng qua là không biết Lục huynh muốn dùng viên Tử Kim Thọ đan này đổi chút gì?
Thọ đan màu tím bầm lóe ra ánh sáng nhạt trong không trung, cho dù là không gian phù lục cũng không cách nào che giấu loại tia sáng yêu dã đó thấm vào, làm cho sắc mặt Lục Bình đứng sau đạn hoàn mơ hồ không rõ.
– Nghênh Phong Cổ Lãng thuật! Tại hạ cần một bộ chỉnh Nghênh Phong Cổ Lãng thuật truyền thừa!
Lầu các chúng tu lần nữa xôn xao!
Tần Thế Quân sắc mặt khác thường, hơi kinh ngạc hỏi:
– Nghênh Phong Cổ Lãng thuật, quý phái đang kiến tạo bảo thuyền sao? Quý phái hôm nay còn không có tư cách cự đại hình tông môn, xem ra quý phái rất có lòng tin với mình a!
Nghênh Phong Cổ Lãng thuật, là động lực phù trận lúc bảo thuyền đi tới trên biển!
Bình thường trên bảo thuyền đều cần ít nhất một cái đại hình linh mạch để cung cấp động lực di chuyển. Nhưng nếu muốn đem linh mạch lực lượng chuyển hóa thành động lực di động của bảo thuyền trên mặt biển phải cần phải có loại động lực phù trận Nghênh Phong Cổ Lãng thuật này.
Nghênh Phong Cổ Lãng thuật cũng không phải là chỉ có vậy, phàm là hải ngoại đại hình môn phái bình thường có bảo thuyền đều có bất đồng Nghênh Phong Cổ Lãng thuật phù trận của mỗi người.
Nghênh Phong Cổ Lãng thuật phù trận trên bảo thuyền hài cốt của Phi Linh phái năm đó đã sớm bể tan tành. Chân Linh phái mặc dù đã từng thu thập qua một ít truyền thừa không trọn vẹn liên quan tới Nghênh Phong Cổ Lãng thuật, nhưng đúng là vẫn bất thành thế hệ.
Lục Bình đã từng cẩn thận hỏi thăm qua Huyền Thần chân nhân, Thiên Giang lão tổ, Thiên Tuyết lão tổ, Huyền Câu chân nhân cùng trận pháp, luyện khí, chế phù tông sư, Nghênh Phong Cổ Lãng thuật ít nhất cũng cần một loại vô thượng thần thông bí thuật chuyển hóa.
Chân Linh phái truyền thừa vô thượng thần thông như vậy cũng có mấy loại, nhưng không có một loại thích hợp dùng để chuyển hóa thành Nghênh Phong Cổ Lãng thuật phù trận.
Bản thân Lục Bình đổi chế “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” ngược lại có chút có thể, đáng tiếc sau khi trải qua đổi chế đem mầm móng ngưng tụ trong Nguyễn Thần châu, “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” hôm nay chỉ có thể coi là là một loại đứng đầu đại thần thông kiếm thuật, còn cách xa nhau khá xa cùng vô thượng thần thông.
Nghe Tần Thế Quân hỏi thăm, Lục Bình cười đáp:
– Chẳng qua là không mưa chuẩn bị dù thôi. Tần huynh xuất thân Thủy Tinh cung, tất nhiên không biết quá trình kiến tạo bảo thuyền rất dài và nhiều hạn chế bực nào. Nếu là đợi đến môn phái có hai vị đại tu sĩ mới bắt đầu kiến tạo, sợ là thời gian hai ba trăm năm cũng không tốt có thể thành. Thêm nữa là nói hôm nay hải ngoại có môn phái tấn thăng đại hình tông môn, một nhà đó không tiến hành công trình kiến tạo bảo thuyền!
Tần Thế Quân bị Lục Bình nói sửng sốt. Hắn xuất thân Thủy Tinh cung, chính là thánh địa danh phó kỳ thực của tu luyện giới, truyền thừa từ Thất Tổ Khai Thiên đến nay một mực thuộc về tầng chót nhất của tu luyện giới. Hắn hiển nhiên không biết được những môn phái khác thảm hại, không thể làm gì khác hơn là cười cười ngượng ngùng, cũng không trả lời.
Thọ đan trong tu luyện giới là một tồn tại cực kỳ đặc thù, bình thường mà nói, một viên mười năm Thọ đan cũng đã di túc trân quý. Mười lăm năm Thọ đan chẳng những cần Vạn Diệu Ngọc Lộ, thậm chí đối với luyện đan tông sư có kỹ thuật cao siêu mà nói đều một sự khiêu chiến không nhỏ; hai mươi năm Thọ đan đối với luyện đan tông sư mà nói còn nắm chặc một chút chưởng khống, nhưng phải nói là ba mươi năm Thọ đan muốn luyện chế thành công, chính là luyện đan tông sư cũng phải dựa vào cơ duyên.
Một viên ba mươi năm Thọ đan đi một nhà môn phái vượt qua quần cảnh già trẻ không thể kế thừa tiếp nối lẫn nhau, một viên ba mươi năm Thọ đan đủ một pháp tướng tu sĩ trước khi tọa hóa có cơ hội đột phá tu vi bình cảnh, lại một lần nữa kéo dài nghênh đón thọ nguyên, không đủ nhất cũng có thể ung dung bố trí truyền thừa nhà mình, một viên ba mươi năm Thọ đan đủ một nhà môn phái truyền thừa vạn tái cơ nghiệp.
Trong lúc Lục Bình cùng Tần Thế Quân đối thoại, trên mặt đài trước mặt Lục Bình đã lóe lên mấy đạo ánh sáng lúc thi triển không gian thần thông. Bốn năm cái ngọc giản thoáng hiện từ trong không gian lối đi, rơi vào trên mặt đài.
Lục Bình cười cười với Tần Thế Quân, bắt đầu chuyên chú đại khái nội dung ghi lại trong ngọc giản trước mặt.
Tần Thế Quân hơi sửng sờ, chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì. Chốc lát sau, một đạo không gian ba động mịt mờ truyền tới từ quanh người của Tần Thế Quân, tu sĩ bốn phía cũng không hề có cảm giác.
Lục Bình liên tiếp tra xét mấy loại ngọc giản ghi lại Nghênh Phong Cổ Lãng thuật, trong lòng không khỏi đều có chút thất vọng. Không phải là nói những truyền thừa khác có gì sai sót, mà là bởi vì những truyền thừa khác hiển nhiên đều đến từ hải ngoại các đại môn phái, sau khi trải qua mấy ngàn thậm chí hơn vạn năm, phần lớn nội dung đại khái trong những truyền thừa khác khắc ấn lên chỗ lạc ấn của bản phái truyền thừa thế hệ. Chân Linh phái mặc dù có thể cầm tới sử dụng, nhưng khó tránh khỏi có nhiều chỗ tương bội cùng truyền thừa thế hệ của Chân Linh phái nhà mình, cần phải hao phí rất nhiều tinh lực sửa đổi rất nhiều là chuyện nhỏ, chỉ sợ vì thế sẽ yếu bớt hoặc là ảnh hưởng năng lực đi tới của bảo thuyền.
Chính vào lúc này, không gian lối đi trước đài lần nữa khai ích, một cái ngọc giản màu tím rơi vào trong tay Lục Bình.
Lục Bình dường như phát hiện điều gì, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Tần Thế Quân, lại đúng dịp thấy hắn khẽ gật đầu ra hiệu với mình.
Lục Bình trong lòng chợt động, thần niệm xâm nhập trong ngọc giản tra xét nội dung trong đó, trên mặt cũng lộ vẻ rất kinh ngạc, ngay sau đó liền khôi phục yên tĩnh. Rồi sau đó Lục Bình đem những ngọc giản khác trừ cái ngọc giản đó ra lại trở về, tiếp theo bỏ tử sắc Thọ đan vào trong ngọc tủy bình, dựa theo truyền động ấn ký lưu lại trên cái ngọc giản này, chuyển đưa ngọc tủy bình đi.
Dưới đài không ít tu sĩ có ý tưởng với tử sắc Thọ đan trên mặt không khỏi đều lộ ra vẻ thất vọng.
Cách đó không xa thần sắc của Tần Thế Quân khẽ động, mỉm cười với Lục Bình, Lục Bình đã bất động thanh sắc mang đi xuống.