Mọi người rút lui nhanh chóng, lại hội hợp cùng hai quần thể tu sĩ đánh du kích bên ngoài ma la đại quân. Mặc dù không có đại tu sĩ gia nhập, nhưng pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng tăng thêm năm sáu người.
Ma la đại quân đuổi ở phía sau bọn họ cũng đang gia tăng, không ngừng có chiến lực huyết ma la trở lên gia nhập vào. Vào lúc này mọi người đã dần dần thoát khỏi ma la đại quân trùng vây, từ bị vây công biến thành bị truy tập, ít nhất không còn tình cảnh bốn bề đều có địch nhân.
Sở Hải Thận cùng với Sở Hải Bình cũng đã bị trọng thương, chẳng qua là miễn cưỡng chống đỡ. Chỗ Sở Hải Khiếu cũng không khá hơn bao nhiêu, lúc trước ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng hắn liên thủ ngăn cản A Tu La lần nữa bỏ mình một người, còn dư lại hai cũng mặt như giấy vàng, đều có biểu hiện nội phủ bị thương.
Mười mấy vị pháp tướng tu sĩ trước sau chạy tới tăng viện cũng đã bỏ mình ba người, đều là lúc bất chợt bị vây công tới chết trong loạn chiến.
Sau khi Thuần Dương lão tổ xuất hiện lập tức cùng Thiên ma và hai đầu A Tu La rời đi chiến đoàn biến mất không thấy đâu nữa, nhưng rất nhanh lại có hai đầu A Tu La vội vã đi lên. Lúc này cho dù là Sở Phúc Vũ lão tổ dưới liên phiên cực kỳ phụ hà đại chiến cũng lộ ra kiệt sức, muốn đối phó hai đầu A Tu La nữa, mấy vị đại tu sĩ đều lực chưa như mong đợi, chỉ có thể dựa vào trung kỳ tu sĩ hội hợp mà đến liên thủ ngăn cản.
Vào lúc này chỗ chiến đoàn của Lục Bình cùng mọi người đã khiến cho không ít người chú ý. Trong bầu trời xa xăm ngừng có độn quang thoáng qua, hướng bên này tới gia nhập vào trong đại chiến cùng ma la.
Quy mô của chiến trường càng lúc càng lớn, đại chiến đã không còn vây lượn một nhóm người của Lục Bình nữa, mà là biến thành một cuộc hỗn chiến quy mô to lớn.
Nhưng lực lượng tương đối của nhân yêu hai tộc mà nói dù sao cũng yếu kém so với ma la đại quân, lúc này lại là bên ngoài Huyễn Linh thành, ma la đại quân cuồn cuộn không ngừng chạy tới, nhân yêu hai tộc lập tức sẽ lâm vào khốn cảnh. Vì vậy, sau khi cứu mấy vị đại tu sĩ tiến vào trùng vây, Huyễn Linh thành tu sĩ bắt đầu chậm rãi lui bước về phía Huyễn Linh thành.
Lục Bình dưới tình huống chiến cuộc đã định, sau khi cáo lỗi với Sở Phúc Vũ lão tổ, muốn đi tìm Thiên Khang lão tổ. Lần này tiếp ứng cuộc chiến, Huyễn Linh thành có thể nói là khuynh sào xuất động, cơ hồ tất cả pháp tướng tu sĩ đều tham chiến. Thiên Khang lão tổ cũng tất nhiên tham chiến rồi, tuy nhiên Lục Bình đến bây giờ vẫn chưa từng thấy Thiên Khang lão tổ.
Không ngờ không đợi Sở Phúc Vũ lão tổ đáp ứng, một bên Sở Thiên Nhai lão tổ đã nói trước:
– Tiểu tử, đưa cho ngươi ít một lễ vật, xem như là ta bồi thường cho linh đan mới vừa ăn của ngươi đi!
Không đợi Lục Bình cự tuyệt, Thiên Nhai lão tổ đã ném tới một cái ngọc giản. Lục Bình chỉ đành phải tiếp lấy, thần niệm đảo qua, trước tiên là bốn chữ lớn “Kinh Lôi kiếm quyết” trong ngọc giản, là một bộ thần thông kiếm quyết kết hợp giữa lôi thuật thần thông cùng kiếm thuật thần thông.
– Tiểu tử, ta thấy người kiếm thuật cao tuyệt, lại hiểu Quỳ Thủy Thần Lôi, nhưng người đem hai bộ thần thông này kết hợp lại thi triển cũng kém quá xa, hiển nhiên chẳng qua là tự mình người đang lần mò nghiên cứu. Bộ kiếm quyết thần thông này cũng là một hạng truyền thừa đặc biệt kết hợp hai loại thần thông. Đáng tiếc lão phu năm đó không thành tựu lôi chúc tính bản mệnh thần thông hạng truyền thừa này tiện nghi cho người rồi!
Lục Bình nguyên vốn muốn cự tuyệt, nhưng thời điểm thấy bộ truyền thừa này cũng lại do dự. Đúng như Thiên Nhai lão tổ nói, Lục Bình thăm dò trên hai người này kết hợp còn kém xa, có bộ thần thông này làm tham chiếu, ít nhất lúc hắn đối mặt ma la đại quân sẽ lộ ra càng thêm du nhận có thừa.
Sau khi Lục Bình cám ơn Sở Thiên Nhai xong, một bên Sở Phúc Vũ lão tổ lại phân phó Sở Hải Khiếu cùng Lục Bình đi tìm tiếp ứng Thiên Khang lão tổ.
Lục Bình trong lòng chợt động, sau khi cám ơn Sở Phúc Vũ lão tổ, đang muốn cùng Sở Hải Khiếu rời đi, một đạo truyền âm pháp kiểm cũng đột nhiên phủ xuống. Lục Bình đưa tay nhận lấy vừa nhìn, chân mày nhất thời nhíu lại.
Một bên Sở Hải Khiếu thấy vậy mở miệng hỏi:
– Lục huynh, là tin tức Thiên Khang tiền bối của quý phái sao?
Giữa lông mày của Lục Bình thoáng qua một đạo sát khí, đáp:
– Không sai, sư thúc tổ đã quay trở về Huyễn Linh thành, nhưng lúc này người bị thương nặng, tại hạ phải nhanh chóng chạy về Tụ Linh đảo.
Sở Hải Khiếu nói:
– Việc này không nên chậm trễ, ta hãy cùng người đi một lần!
Lục Bình không biết nghĩ tới chút gì, cuối cùng vẫn không cự tuyệt hảo ý của Sở Hải Khiếu, hai người cùng cởi độn quang đi Tụ Linh đảo.
Khi Lục Bình gặp lại được Thiên Khang lão tổ trong lòng chính là trầm xuống. Nguyên vốn tóc của ông ta đã hoa râm lúc này thành trắng phao, nếp nhăn trên chân mày phảng phất da của thân cây già vậy, cả người một bộ dáng già nua bệnh hoạn. Hiển nhiên lần này bị thương khiến cho nguyên khí của Thiên Khang lão tổ tổn hao nhiều, nguyên vốn cũng không nhiều thọ nguyên sợ rằng càng thêm còn dư lại không mấy.
– Sư thúc tố, ngài…
Thiên Khang lão tổ khẽ mỉm cười, nói:
– Lần này lại gặp người khác ám toán, bị hai đầu Ngọc Tu La đuổi giết, suýt nữa phải bị mất mạng rồi!
– Là ai?
Lục Bình lạnh giọng hỏi
Thiên Khang lão tổ lắc đầu một cái, không trả lời Lục Bình hỏi thăm, ngược lại thì có chút đắc ý nói:
– Mấy người bọn hắn mặc dù có lòng thiết kế, dẫn hai đầu Ngọc Tu La tới đây, những thủ đoạn lại rất non nớt, hơn nữa lão tổ cũng không phải là dễ đùa. Không ngờ chúng lại dẫn mấy đầu huyết ma la, mọi người cùng lâm vào trùng vây đồng quy vu tận vậy. Mấy tiểu tu đó nhất thời sững sờ, cuối cùng bọn chúng chết hai, lão phu cũng dựa vào Khai Sơn việt thoát đi ra, ha ha!
Thiên Khang lão tổ cười to vui vẻ, nhưng đột nhiên mặt liền biến sắc. Tiếng cười trong lúc bất chợt biến thành ho khan kịch liệt, ngay sau đó một hớp nghịch huyết ho khan đi ra.
Lục Bình không nói lời nào, đem một viên chữa thương đan dược muốn nhét vào trong miệng ông ta, lại bị Thiên Khang lão tổ một thanh ngăn trở, nói:
– Không cần lãng phí rồi, ta biết viên đan dược kia của ngươi luyện chế không dễ, cả Chung Đỉnh đan của Thiên Lô sư đệ đều so ra kém. Nhưng ta đây là cựu sang tái phát, thứ muốn chết, không phải là chữa thương đan dược có thể chữa xong.
Lục Bình trở tay lại lấy ra một viên Thọ đan màu tím, nói:
– Sư thúc tổ, đã như vậy, viên Thọ đan này luôn có thể dùng trên nóc!
Thiên Khang lão tổ vẫn lắc đầu, nói:
– Ta đã nói với người từ sớm, bất kỳ Thọ đan dùng đến trên người lão phu trên lãng phí. Lão phu rất rõ ràng thương thế của mình. Hơn trăm năm trước lão phu đáng chết rồi, cứng rắn chống đỡ đến bây giờ đã kiếm hơn một trăm năm, coi là chết cũng không tiếc!
Lục Bình biết được Thiên Khang lão tổ đã sớm có cái ý chết, chẳng qua là ngại vì tình nghĩa của môn phái một mực chống chịu cho tới bây giờ. Lúc trước trong mấy lần mưu tính của Chân Linh phái, Thiên Khang lão tổ đều diễn vài trò mã đi trước chốt, vĩnh viễn xung phong ở phía trước. Huyễn Linh thành mấy lần bộc phát thành phòng đại chiến, ông ta thà để mình bị thương, cũng phải bảo vệ cho được Lục Bình.
Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu đi ra từ trong mật thất của Thiên Khang lão tổ, Sở Hải Khiếu thấp giọng hỏi:
– Lục huynh, người đối với tu sĩ tập kích Thiên Khang tiền bối thấy thế nào?
Lục Bình thần sắc lạnh lùng, lạnh giọng đáp:
– Bản phái căn cơ không sâu, tám thành là gặp ghen tỵ, hơn nữa chuyện này sợ rằng còn phải rơi vào trên người Lục mỗ. Danh tiếng của Lục mỗ quá thịnh, sợ là chướng mắt người khác, dĩ nhiên, cũng có thể là trong lúc vô tình, bản phái đắc tội người nào đó.
Sở Hải Khiếu trầm ngâm chốc lát, tựa hồ châm chước cái gì, rồi sau đó lúc này mới uyển chuyển nói:
– Thiên Khang tiền bối vẫn ngậm miệng không nói tu sĩ tập sát ông ta, ta xem tiền bồi tất nhiên là đã phát giác điều gì. Nhưng thế lực sau lưng hung thủ quá lớn, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng.
Lục Bình gật đầu một cái, nhưng không lên tiếng thừa nhận, hắn làm sao không nghĩ tới điều này.
Sở Hải Khiếu thấy vậy lại nói:
– Lục huynh, quý phái có chuyện nghi nan, chớ có quên Bích Hải linh xà nhất tộc ta, chưa kể Thiên Vũ tộc thúc một thân tu vị nếu không phải Lục huynh xuất thủ đã sớm phế. Chính là giao tình của ta và ngươi hôm nay, cũng vạn vạn không lý khoanh tay đứng nhìn!
Tu sĩ tiếp ứng bên ngoài thành đánh một trận, năm vị đại tu sĩ bên ngoài thành xong trận, trong đó Thủy Tinh cung hai người, Bích Hải linh xà, Côn ngữ, Hỏa Loan tam đại bộ lạc các một người. Kết quả bốn vị đại tu sĩ tất cả đều trọng thương, thương thế giống như Sở Thiên Nhai lão tổ đều cho là nhẹ. Về phần Hỏa Loan nhất tộc Diễm Cửu Dương lão tổ là hoàn toàn mất tích, tám thành là chết ngay cả mảnh vụn đều không còn.
Nhưng vì tiếp ứng năm người bọn họ, Huyễn Linh thành pháp tướng tu sĩ cơ hồ khuynh sào ra, một phen đại chiến xong, lại là hai ba mươi vị pháp tướng tu sĩ hoàn toàn vẫn lạc.
Theo Lục Bình biết, Tụ Linh đảo là đất đứng hàng trước mười trung hình môn phái trú thủ, nguyên vốn cũng có hơn hai mươi vị pháp tướng tu sĩ, hôm nay đã chỉ còn lại có mười hai mười ba người. Huyền Linh ngũ đảo bị vây thời gian gần một năm liền bỏ mình gần một nửa.
Nguyên Linh đảo cũng không khá hơn chút nào, đặc biệt là đoạn thời gian thiên ma suất linh ma la đại quân đột nhiên giả vờ công Nguyên Linh đảo, mười lăm nhà môn phái gần ba mươi vị pháp tướng tu sĩ hôm nay còn dư lại chẳng khác gì số lượng ở Tụ Linh đảo. Mỗi một nhà môn phái chia đều còn một pháp tướng tu sĩ áp trục cũng không đủ.
Tụ Linh, Nguyên Linh hai đảo như vậy, Ngọc Linh đảo có hải ngoại yêu tộc mười hai chủng tộc trú thủ cũng không khá hơn chút nào.
Huyễn Linh đảo cùng với Thành Linh đảo nguyên vốn thực lực mạnh nhất, Huyễn Linh đảo mặc dù là cửu đại môn phái mấy vị đại tu sĩ trấn giữ, nhưng Huyễn Linh thành đồng thời cũng là phương hướng công kích chủ yếu của ma la đại quân. Thành Linh đảo đang bị Độc Tu La khai ích lỗ hổng suýt nữa vùi lấp, thương vong càng thêm thảm trọng.
Tiễn Sở Hải Khiếu đi xong, ba ngày sau, Lục Bình lần nữa đi tới trong nhã thất của một tòa trà lâu ở Huyễn Linh thành phường thị. Bắc Minh vị pháp tướng trung kỳ trung niên tu sĩ đó đã sớm chờ ở chỗ này rồi.
– Lâm tiền bối tới sớm, chuyện kia suy tính như thế rồi?
Lục Bình đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.
Trung niên tu sĩ lúc này sớm đã không có thần sắc lục thần vô chủ như lần trước lúc gặp nhau bị một phen ngôn ngữ của Lục Bình, mà là mỉm cười đáp:
– Trên người Lâm mỗ đúng là mang theo một phần Bắc Minh Linh thạch quáng phân ngạch, chẳng qua là chữa thương đan dược đó của Lục đạo hữu có vậy mà đã trị giá mấy khối cực phẩm linh thạch, khẩu vị không phải là quá lớn hay sao?
– Lớn sao?
Lục Bình nhướng mày lên, nghiêng mắt nhìn trung niên tu sĩ Lâm Tĩnh Đường một cái, nói:
– Vãn bối cũng không cưỡng bách tiền bối, nếu tiền bối cảm thấy không ổn, chính là có thể đi tìm những luyện đan sư khác!
– Ngươi…!
Lâm Tĩnh Đường chỉ Lục Bình lửa giận mới vừa dâng lên, nhưng không thể không tự đi dập tắt, lạnh lùng nói:
– Các hạ đây là làm khó người khác, còn có bốn ngày viện binh của hải ngoại tu luyện giới sẽ chạy tới. Bây giờ ngươi để ta đi đầu tìm luyện đan sư chứ, huống chi nếu là có thể tìm được những luyện đan tông sư khác, tại hạ cần gì phải thời gian dài như vậy mới tìm được đến chỗ của Lục đạo hữu!
Lục Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
– Thay vì đến lúc đó các hạ trở thành kẻ bại dưới tay người khác, toàn bộ đồ vật trên người trở thành chiến lợi phẩm của kẻ thù, chi bằng bây giờ tiện nghi cho tại hạ, cũng tốt để cho những người làm khó tiền bối có một trận không vui, tiền bối người thấy sao?
Lâm Tĩnh Đường cười lạnh đáp:
– Ngươi ngược lại tính toán như ý. Sao ngươi đoán chừng tại hạ không trốn thoát được, sau khi đưa cho ngươi nếu là tại hạ chạy đi rồi, chút tài sản này chẳng phải là bạch bạch tiện nghi cho sao ngươi?
– Ha, thì ra là tiền bối tin tưởng như vậy, đan dược này của vãn bối hiển nhiên cũng không cần luyện chế, tiền bối cứ tự tiện!
Lâm Tĩnh Đường nổi đóa!
Lục Bình lại nghiêm mặt nói:
– Tiền bối cho là tỷ lệ mình chạy đi được bao lớn? Xem như tiền bối chạy đi rồi, Bắc Minh có thể có bao nhiêu khả năng tránh thoát một kiếp trước mắt này?
Lâm Tĩnh Đường im lặng.
Sau nửa canh giờ, Lâm Tĩnh Đường như không chuyện gì xảy ra rời khỏi trà lâu.
Trong nhã thất, Lục Bình ngồi trước một cái trữ vật đại đặt trên bàn trà. Lục Bình đem trữ vật đại cầm trong tay cấn nhắc, nói:
– Ba trăm cực phẩm linh thạch, cũng có chút ít rồi, xem ra trong tư hạ của Lâm Tĩnh Đường còn ẩn tàng không ít. Lấy thanh thế của Bắc Minh, trong cửu đại môn phái cũng phải là sự tồn tại thuộc năm hàng trước, xem ra linh thạch phân ngạch ít nhất cũng phải một ngàn trở lên mới đúng!
Cửa phòng nhã thất bị gõ vang, chưởng quỹ của trà lâu đi vào, cười nói:
– Lục sư đệ tựa hồ thu hoạch khá phong hậu!
Lục Bình giữ giơ trữ vật đại cầm trong tay lên, nói:
– Cho dù là không tệ, nhưng bao nhiêu đây cũng ít một chút so với trong dự đoán!
Chưởng quỹ “ha” xong một tiếng, hỏi:
– Sư đệ bị Lâm Tĩnh Đường thuyết phục sao? Nói đến chuyện này ít nhiều cũng mạo hiểm chút nguy hiểm, nếu để cho những người trong cửu đại môn phái mưu đồ Bắc Minh biết được, đối với bản phái là bất lợi rất lớn!
Lục Bình rất tự tin nói:
– Hắn sẽ không nói!
Lục Bình đứng dậy đi ra ngoài trà lâu, đồng thời tựa hồ nhớ ra cái gì đó vậy, hỏi:
– Tên Tiểu nhị ca trong điểm của ngươi lai lịch thế nào?
Chưởng quỹ thần sắc căng thẳng, đáp:
– Hắn là gã sai vặt ta thu nuôi trong Huyễn Linh thành. Bởi vì hắn lanh lợi, liền truyền hắn phương pháp tu luyện, hôm nay đã có luyện huyết hậu kỳ tu vi. Nguyên vốn còn dự tính ngày sau nếu là có thể có thành tựu một phen, sẽ thu làm đệ tử, thể nào, đứa nhỏ này có vấn đề sao?
Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:
– Đó cũng không phải, mà là huyết mạch của đứa nhỏ này có vấn đề, sợ rằng ngay cả chính nó cũng không biết bản thân mình là một kẻ mang dòng máu cả nhân và yêu!
– Hả?