Chương 1088: Bắc Minh nguy cục

Bắc Minh nguy cục

Nhưng mà bình tĩnh so sánh thực lực của Lục Bình với Khương Thiên Lâm lão tổ biểu hiện ra, Khương Thiên Lâm lão tổ cũng phải sửng sốt về Lục Bình.

Không biết từ bao giờ, con người trước mắt này bởi vì mình thưởng thức mới bắt đầu từ từ lộ ra tài năng ở trong Chân Linh phái, trở thành tiểu tu được mọi người coi trọng, để rồi hiện nay đã trưởng thành một cây đại thụ che trời không thua kém gì mình. Hơn nữa theo thế đầu đi xuống, vượt qua mình cũng chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi!

Hai người vừa theo Tiêu Dao phái bảo thuyền truy kích ma la đại quân, vừa đem thế cục hôm nay của Huyễn Linh ngũ đảo cùng với Bắc Hải mỗi người trao đổi một lần. Lục Bình thế mới biết, lão sư Liễu Thiên Linh đã ở hơn nửa năm trước thành công vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, thành tựu trung kỳ pháp tướng, mà Khương Thiên Lâm sau khi biết Trương Hi Di vẫn lạc cũng không khỏi than vãn trách dài một phen.

Mà sau khi biết Thiên Khang lão tổ cùng với Lục Bình ở Huyễn Linh đảo bị một cổ thế lực bí ẩn không người biết chú ý tới, cũng cảm thấy kinh ngạc. Không biết dưới tình huống Huyễn Linh ngũ đảo bị Thủy Tinh cung, cửu đại môn phái cùng với tam đại bộ lạc chưởng khống, còn có ai có thể có khả năng như vậy, có thể bí ẩn kinh doanh một cỗ thể lực cường đại như thế.

Sau khi Huyễn Linh thành đại chiến kết thúc, sáu chiếc bảo thuyền mấy trăm pháp tướng tu sĩ trở về Huyễn Linh đảo nghỉ ngơi và hồi phục. Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm lão tổ là trở về Tụ Linh đảo, thương nghị cùng Thiên Khang lão tổ.

– Nói như vậy hiện nay Càn Nguyên thành như cũ đang bị ma la vây khốn, mà Bắc Minh thuộc hạ các thế lực lớn nhỏ cùng với trước đó lúc ma la quá cảnh quét ngang, tất cả đảo tự bởi vì mất đi Bắc Minh trói buộc, hôm nay cũng đã lọt vào trong hỗn loạn sao?

Khương Thiên Lâm lão tổ từ Bắc Hải tới, tin tức phải linh thông hơn nếu so với Lục Bình cùng với Thiên Khang lão tổ kẹt thủ Huyễn Linh ngũ đảo.

– Không sai, hôm nay Bắc Minh cựu có phạm vi thế lực đã đại loạn, rất nhiều thế lực của hải ngoại đã bí mật tham gia, hoặc sáng hoặc tối cướp đoạt các loại tu luyện tự nguyện của Bắc Minh còn để lại bên ngoài, tiếp nhận sản nghiệp của Bắc Minh thuộc hạ thế lực lớn nhỏ. Kể từ khi Sơ Diệp lão tổ vẫn lạc, Hàn Diệp lão tổ dẫn người ra đi, cũng mang đi đại lượng tu luyện tự nguyện tích toàn mấy ngàn năm của Bắc Minh. Ngày xưa Bắc Minh tam diệp uy chấn Đông Hải hiện nay thì chỉ còn lại có Côi Diệp lão tổ một người đơn độc chống đỡ đại cục.

– Người sáng suốt vừa nhìn cũng biết ngày Càn Nguyên thành phá, chính là lúc Bắc Minh thọ chung chính tẩm. Cũng chính bởi vì như vậy, hải ngoại tu luyện giới tụ tập lực lượng cứu viện Huyễn Linh ngũ đảo, mặc dù cũng đồ kinh Bắc Minh, nhưng không bất kỳ một nhà môn phái đề nghị cứu viện Bắc Minh. Mặc dù tất cả mọi người đều biết, dù là chỉ cần có một chiếc bảo thuyền chuyển sang, Càn Nguyên thành lập tức có thể giải trừ!

– Bản phái đây, bản phái định làm như thế nào?

Thiên Khang lão tổ nói thẳng không kiêng kỵ hỏi:

– Nếu mọi người đều ở đây mò lợi ích, bản phái hiển nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi lần này tới Đông Hải trừ muốn theo các phái cứu viện Huyễn Linh thành, xem ra còn có là vì chuyện của Bắc Minh đúng không? Dù sao Bắc Minh cựu hữu hết thảy phạm vi thế lực bên trong đều là tiểu đầu, Càn Nguyên thành nơi đó mới là đại đầu!

Thiên Khang lão tổ dừng một chút, chỉ chỉ Lục Bình, nói:

– Nhưng mà lần này lão phu không tham dự rồi, ngươi mang tiểu tử này đi đi!

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Bản phái hiển nhiên sẽ không bỏ qua một lần cơ hội như vậy, Thiên Phàm cùng Thiên Tuyết hai vị sư thúc đã trước một bước lên vào Đông Hải rồi.

– Hả?

Thiên Khang lão tổ tinh thần chấn động cả lên, hỏi:

– Chẳng lẽ lần này bản phái muốn cướp thực từ trong tay của Thủy Tinh cung tám đại môn phái sao?

Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ liên thủ, vậy cho dù là không thua gì một vị đại tu sĩ tồn tại. Hai người này bí mật lẻn vào Đông Hải, rõ ràng chính là muốn cắn mạnh một cái vào thời điểm Bắc Minh bị chia nhau.

Lục Bình lúc này lại nói:

– Lần này sợ rằng không chỉ là Thủy Tinh cung cùng tám đại môn phái của hắn, yêu tộc có thể cũng muốn tham dự trong đó. Bây giờ tam đại bộ lạc mười hai chủng tộc tụ tập đại lượng tu sĩ, lại có Bích Hải linh xà nhất tộc Thuần Dương lão tổ áp trận, hiển nhiên cũng đã chia một chén súp!

Dứt lời, Lục Bình còn nghĩ trước đó Bắc Minh tu sĩ nhất nhất vẫn lạc, chỉ còn lại có một Lâm Tĩnh Đường. Mà chuyện Lâm Tĩnh Đường lại tìm Lục Bình xin giúp đỡ như hai vị lão tổ nói, ba trăm cực phẩm linh thạch đó của Lâm Tĩnh Đường giao cho Thiên Khang lão tổ rồi. Thiên Khang lão tổ lại ra hiệu hắn đem linh thạch giao cho Khương Thiên Lâm.

Lục Bình nói tiếp:

– Dựa theo Lâm Tĩnh Đường suy đoán, Sơ Diệp lão tổ vẫn lạc, trong đó có yêu tộc tam đại bộ lạc thủ bút, cho nên chuyện Bắc Minh tan rả cũng tất nhiên sẽ có yêu tộc tham dự.

Thiên Khang lão tổ thần sắc chợt động, hỏi: – Lâm Tĩnh Đường chạy đi rồi sao?

Lục Bình lắc đầu, nói:

– Không biết, hắn dù sao cũng pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nhân thủ của chúng ta ở Huyễn Linh thành ít, hơn nữa cũng đụng chạm không được hắn, bất quá hắn bây giờ đích xác đã mất tích trong Huyễn Linh thành.

Thiên Khang lão tổ như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói:

– Có yêu tộc tham dự, lấy tính tình của yêu tộc tán loạn không kềm chế được, đến lúc đó Càn Nguyên thành tất nhiên là một cục diện hỗn loạn, như vậy cũng có cơ hội cho bọn ta đục nước béo cò. Tuy nhiên chúng ta có thể dự liệu được loại cục diện này, khó bảo toàn những môn phái khác không ngờ tới, đến lúc đó sói nhiều thịt ít, còn phải nhìn thực lực và vận khí.

Hai ngày sau, Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm, Thiên Khang lão tổ ba người quay trở về Kinh Chập đảo. Họ chỉ dừng lại một ngày, Thiên Khang lão tổ liền mang nhóm lớn linh thạch cùng Nghênh Phong Cổ Lãng thuật do Lục Bình lấy được từ trên Huyễn Linh thành giao dịch hội trở về Chân Linh phái.

Khương Thiên Lâm lão tổ nguyên vốn còn muốn Thiên Khang lão tổ tiếp tục trấn giữ Kinh Chập đảo, ông ta cùng với Lục Bình và Thiên Phong lão tổ đi Bắc Minh tương trợ Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ, nhưng Thiên Khang lão tổ lại nói:

– Bản phái hiện nay năm vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ có bổn đều ở Đông Hải đây. Bắc Hải căn bản chi địa chỉ còn lại có Thiên Tượng sư huynh cùng với Thiên Linh sư điệt hai người trấn giữ, ngoài ra còn phải coi sóc hai yếu địa lớn là Hàn Băng đảo cùng với Xích Vụ đảo, làm gì có thể để mắt tới đây. Cuộc chiến Huyễn Linh đạo các phái đều bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Kinh Chập đảo có Thiên Phong trấn giữ là được, về phần chuyện Bắc Minh, bốn người các ngươi đi là được, lão phu không xen tay vào.

Khương Thiên Lâm lão tổ có chút không rõ, đang muốn mở miệng khuyên can, lại thấy Lục Bình ở một bên khẽ lắc đầu, biết được bên trong sợ rằng còn có những duyên cớ khác, chỉ đành phải mặc cho Thiên Khang lão tổ trở về Bắc Hải.

Sau khi Thiên Khang lão tổ rời đi, Thiên Lâm, Thiên Phong hai vị lão tổ đều đem ánh mắt nhìn về phía Lục Bình, Thiên Phong càng nói thêm:

– Ta nói Lục sư điệt, ta sư bá của ngươi nguyên vốn là một người tính tình nhảy thoát, làm gì nại phiền ở một chỗ mà đợi lâu. Ngươi hôm nay để cho ta trấn thủ Kinh Chập đảo này coi là chuyện gì xảy ra? Nếu là không nói rõ, cẩn thận lão phu sau lưng cáo người điều trạng!

Lục Bình thở dài một cái, đáp:

– Không phải là sư điệt càn rỡ, mà là sư thúc tổ lão nhân gia ông ta thọ nguyên đến. Ông ta trở về Bắc Hải, đây là muốn an bài hậu sự!

Thiên Lâm cùng Thiên Phong hai người nhất thời thất kinh, Thiên Phong cao giọng nói:

– Cái gì, không thể nào, Thiên Khang sư thúc ít nhất xem ra còn có bốn năm mươi năm thọ nguyên mới đúng, sao an bài hậu sự nhanh như vậy chứ?

Thiên Lâm tỉnh táo một chút, lập tức nghĩ tới điều gì, hỏi:

– Trên Huyễn Linh ngũ đảo xảy ra chuyện gì?

Lục Bình gật đầu một cái, đem chuyện Thiên Khang lão tổ bị thương cùng với không chịu dùng tử sắc Thọ đan duyên thọ nói cùng hai người, lại nói tiếp:

– Chuyện Huyễn Linh đảo chỉ là một dụ nhân thôi, sư thúc tổ trên thực tế sớm có tử chí, theo đệ tử suy đoán sư thúc tổ liên phiên đại chiến đều toàn lực xuất thủ, hôm nay thọ nguyên nhiều nhất bất quá hai mươi năm. Mà sư thúc tổ đã từng nói, môn phái dự tính muốn đem Khai Sơn việt truyền cho Thiên Sơn sư thúc, nhưng Thiên Sơn sư thúc chỉ có pháp tướng sơ kỳ tu vi, muốn hoàn toàn chưởng khống khai Khai Sơn sợ rằng còn lực chưa như mong đợi. Cho nên sư thúc tổ dự định lợi dụng hai mươi năm thọ nguyên cuối cùng này ngưng luyện pháp tướng chi hồn.

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset