Lục Bình cười “Khục khục” hai tiếng, hướng về Dương Như Quân hỏi:
– Các tỷ muội của ngươi có mấy người, sao trước đây không nghe ngươi nói qua?
Dương Như Quân thần thần bí bí cười, nói:
– Cứ đi đi thì các ngươi sẽ biết.
Lục Bình thấy nàng nói như thế, không không hỏi gì nhiều, mà hướng về Bá quy Hạng Tay Bình ở dưới chân hỏi:
– Hạng huynh, huynh có biết Không Minh hải ở nơi nào không?
– Không Minh hải?
Hạng Tây Bình dừng lại một chút, tựa hồ đang suy tư cái gì đó, sau một lát mới nói:
– Ngươi là đang nhắm đến Không Minh Phái năm xưa sao?
Lục Bình nghe được y nói một cái là trúng mục đích của mình, vì vậy hỏi ngược lại:
– Hạng huynh tại sao lại nói như vậy, chẳng lẽ nói có rất nhiều người đi Không Minh hải hay sao?
Hạng Tây Bình đáp:
– Người đi Không Minh hải không nhiều lắm, nhưng cũng coi là tiếp nối không dứt. Hơn nữa, người đi vào trong đó đều là kẻ có chút tinh thông đối với trận pháp. Không Minh Phái năm xưa dùng trận pháp độc bộ thiên hạ, về sau bị các đại môn phái của hải ngoại tu luyện giới liên thủ diệt phái. Tuy nhiên, cũng vì bị diệt phái, trận pháp do Không Minh Phái bố trí triệt để mất đi khống chế, khiến cho chỗ đó trở thành một vùng biển đầy cấm chế, rất nhiều bậc đại thần thông cũng vô pháp xâm nhập vào trong đó. Sau này, nơi đó trở thành nơi mà rất nhiều trận pháp cao thủ mong mỏi đến nghiên cứu nhất.
Dương Như Quân lúc này chen lời nói:
– Nghe nói Lục huynh chính là luyện đan tông sư cực kỳ cao minh, chẳng lẽ đối với trận pháp cũng có nghiên cứu hay sao?
Rồi nàng ta lại ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Lục huynh lần này tới nam hải chăng lẽ lại là vì Không Minh hải mà đến?
Lục Bình tuy trong lòng cả kinh, nhưng sắc mặt không thay đổi lắc đầu đáp:
– Ta ở Đông hải đã từng được chứng kiến thành tựu về trận pháp của Không Minh Phái, trong lúc nhất thời giật nảy mình, lần này tới nam hải du lịch, tự nhiên tiện đường muốn đi Không Minh hải chiêm ngưỡng một phen!
Ba người một đường nói chuyện, trong nháy mắt đã đến một chỗ biển san hô. Bầu trời xanh bao la truyền đến vài tiếng kêu trong trẻo, ba con khổng tước hình thể cực lớn bay lượn giữa không trung, thấy một tòa “Đảo nhỏ” khổng lồ như thế trôi tới trên mặt biển, liền đua nhau bay tới.
Dương Như Quân hưng phấn hướng phía ba con khổng tước phất tay, sau đó tự mình bay lên giữa không trung hóa thành bản thể, biến thành một con khổng tước màu xanh nước biển cánh giang dài chừng ba trượng bay về phía ba con khổng tước kia.
Lục Bình thấy bốn con khổng tước xoay quầng giữa không trung, líu ríu tiếng to tiếng nhỏ không biết đang trao đổi cái gì, rồi sau đó bốn con khổng tước đồng loạt đáp xuống lưng Hạng Tây Bình, hóa thành bốn nữ tử. Bốn nữ tử này có quần áo và hình thức ăn mặc giống Dương Như Quân, khuôn mặt cũng tương tự, chỉ là màu của quần áo là căn cứ bản thể lông vũ của bốn người mà định ra.
Dương Như Quân chỉ vào một nữ tử quần áo màu xanh biếc bên trái, nói:
– Vị này chính là Nhị tỷ Dương Uyển Quân của ta.
Dương Uyển Quân là một vị nữ tử thanh lệ ít nói, Lục Bình chắp tay chào cùng người này. Nàng ta nhếch miệng mỉm cười, cũng không nói gì, liền nghe Dương Như Quân lại chỉ vào một người mặc quần áo mày hỏa hồng cùng với người mặc đồ màu vàng nhạt ở phía bên phải nói:
– Đây là Tứ muội Dương Lệ Quân cùng Ngũ muội Dương Thục Quân của ta.
Dương Lệ Quân tính tình hoạt bát, nhìn Lục Bình “Hì hì” cười một tiếng, còn Dương Thục Quân thì nhỏ tuổi nhất, tựa hồ ít trao đổi cùng người, từ đầu đến cuối không nhìn Lục Bình một cái, khi Lục Bình chào cũng chỉ mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lục Bình cùng hai người chào hỏi xong, Dương Như Quân lúc này mới chỉ hắn nói:
– Vị này chính là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình đạo hữu mà ta nói cùng các tỷ muội, lúc đến thỉnh lão Hạng cũng do Lục huynh ra sức, cho nên hành trình đến Ngũ Hành Quy Tàng này mới mời Lục huynh cùng tham gia!
Dương Như Quân vừa nói xong liền nghe một tiếng hừ lạnh theo đáy nước vang lên, hiển nhiên Hạng Tây Bình đối với chuyện lúc trước Lục Bình thiếu chút nữa là ném lão lên trời vẫn còn canh cánh trong lòng.
Dù Dương Như Quân nói là do Lục Bình ra lực, nhưng trên thực tế Hạng Tây Bình là vì triệt để thua ở trong tay Lục Bình mới không thể không đáp ứng đi Ngũ Hành Quy Tàng, trong khi đó Dương Như Quân trước đây chẳng thể làm gì Hạng Tây Bình, lúc Lục Bình ra tay, nàng chẳng qua là đứng một bên lược trận mà thôi.
Nhưng nàng vừa dùng lời nói như vậy, khiến cho người ta hiểu lầm nàng là công thần mời Hạng Tây Bình tới, còn Lục Bình ngược lại chẳng qua là một trợ thủ mà thôi.
Lục Bình thấy nàng vừa nói vừa đem đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mình, hiển nhiên là sợ hắn vạch trần, nhịn không được cười lên, cũng không so đo gì chuyện này.
Nữ tử mặc quần áo hoa hồng Dương Lệ Quân thì hoan hô một tiếng, nói:
– Tam ty quả thật là lợi hại, một đại gia hỏa như vậy mà cũng bị tỷ tìm tới được. Muội cùng Nhị tỷ, Ngũ muội ba người đi khắp nơi tìm kiếm Bá quy, Nhị tỷ một mực tìm ngoài ngàn dặm mà không gặp được một đầu. Muội tuy gặp được một đầu, nhưng hình như người ta từ đầu tới cuối không lý gì muội, đánh thì cũng đánh không lại. Ngũ muội thì gặp đến ba đầu, đều chỉ là Đoán Đan kỳ Bá quy, tu vi quá thấp hình thể cũng nhỏ, căn bản không có cách nào giúp chúng ta trùng kích ngũ hành chi địa bị ma la vây kín.
Dương Như Quân cười cười không tự nhiên, trong lúc lợi đãng nhìn sang Lục Bình, lại chứng kiến Lục Bình đang ngưng thân nhìn về phía sau mình.
Dương Như Quân như có cảm giác, trong chớp mắt quay về phía sau nhìn lại, chứng kiến chân trời vốn là mặt biển mênh mông không biết lúc nào có nhiều hơn một tòa núi nhỏ màu đen. Núi nhỏ càng ngày càng càng gần, hiển nhiên cũng là một con rùa biển cực lớn có hình thể tương xứng cùng Hạng Tây Bình.
– Đúng là đại tỷ đến rồi. Đại tỷ thật là lợi hại, rõ ràng cũng tìm tới một đại gia hỏa, oa, Tam tỷ, cái đại gia hỏa so với lão Hạng do tỷ tìm tới không sai biệt gì nhiều lắm nè!
Tứ muội Dương Lệ Quân hiển nhiên là tính tình hoạt bát, từ khi gặp mặt Lục Bình cho đến giờ, trong miệng một mực không dứt lời.
“Núi nhỏ” càng ngày càng gần, Lục Bình đã có thể ẩn ước nhìn thấy trên “Núi nhỏ” có một lãnh diễm nữ tử mặc quần áo màu vàng kim óng ánh đang đứng.
– Đại tỷ, đại tỷ!
Tứ muội Dương Lệ Quân dẫn đầu hướng về lãnh diễm nữ tử bay đi, không đợi những người khác kịp nói, liền líu ríu đem hết thảy mọi chuyện kể qua cho lãnh diễm nữ tử nghe. Dương Như Quân bên cạnh thì hướng Lục Bình giới thiệu nói:
– Đấy chính là đại tỷ Dương Hoa Quân của chúng ta, cũng là người có thực lực cao nhất trong năm tỷ muội của chúng ta.
Đúng lúc này, đầu Bá quy đó cũng đã tới phụ cận. Hạng Tây Bình dưới chân Lục Bình phát ra một tiếng rống to trong nước trước, ngay sau đó đầu Bá quy dưới chân lãnh diễm nữ tử Dương Hoa Quân cũng phát ra một tiếng rống to, hiển nhiên là hai con rùa khổng lồ này đang trao đổi với nhau.
– Bình huynh, ngươi cũng bị bọn họ ‘Mời’ đến rồi sao?
Con rùa khổng lồ dưới chân Dương Hoa Quân cái đầu cũng chìm dưới mặt biển, hướng rùa khổng lồ dưới chân Lục Bình chào hỏi.
– Còn có biện pháp nào, nhưng đi một chuyến cũng tốt, ta đã một hai trăm năm không có tu luyện nghiêm túc, nhân cơ hội này đi vào trong đó tu luyện một phen, như vậy vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên xong rồi lại có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn cho thật tốt.
Bá quy dưới chân Dương Hoa Quân gọi là Hạng Tĩnh Vũ, nghe vậy cười khổ nói:
– Cũng đành như thế mà thôi, chỉ có điều muốn đột phá ma la phòng tuyến vào Ngũ Hành Quy Tàng cũng không dễ dàng gì. Mấy trăm năm nay không giao thủ cùng ai, sợ là ngoại trừ cường hành công từ ngoài vào, cũng không biện pháp nào khác. Không biết mấy người bọn hắn có bản lĩnh gì, ngươi cảm thấy bọn họ thế nào, có bao nhiêu phần chắc chắn có thể tiến vào được ngũ hành chi địa?
Hạng Tây Bình đáp:
– Nếu không phải là đụng với Ngọc Ma La hay những thứ đồng dạng như thế, thì vấn đề không phải là quá lớn. Huống chi năm nữ hài tử này là Khổng Tước Vương tộc ở Vô Tấn Sơn Mạch, lại là loại ngũ hành khổng tước cực kỳ hiếm thấy. Năm người này liên thủ thực lực ắt khó có thể đo lường được.
Hạng Tĩnh Vũ “Ừm” một tiếng, nói:
-Ngũ hành khổng tước thực lực tự nhiên là không thể nghi ngờ, không biết nhân tộc tiểu tử kia như thế nào?
Không đợi Hạng Tây Bình trả lời, chỉ nghe Dương Hoa Quân cũng mở miệng nói với Dương Như Quân cùng mọi người:
– Lục huynh có thể gia nhập cùng chúng ta tự nhiên là vô cùng tốt. Chỉ có điều ngũ hành chi địa hung hiểm dị thường, Lục huynh cần phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu là đến lúc gặp tình huống cực kỳ nguy hiểm, sợ là ngay cả tỷ muội chúng ta cũng khó có thể giúp ích được gì!
Ngầm ý trong lời nói của Dương Hoa Quân Lục Bình tự nhiên nghe hiểu, chẳng qua là khuyên bảo Lục Bình nếu thực lực không đủ thì đừng có đi mạo hiểm, nếu là đến thời khắc nguy cấp, năm tỷ muội của nàng ta cũng sẽ không vì hắn mà đưa thân mình vào hiểm cảnh.
Ý tứ trong lời nói của Dương Hoa Quân tự nhiên Dương Như Quân nghe cũng tinh tường, hướng Lục Bình ném cái nhìn áy náy, đang muốn há miệng giải thích cho hắn, thì Dương Lệ Quân ở một bên hưng phấn nói:
– Có thực lực hay không còn khó mà nói, cùng ta đánh một hồi là biết ngay thôi!
Dương Như Quân biến sắc, nàng tự nhiên là biết rõ thực lực của Lục Bình, Tứ muội Dương Lệ Quân thực lực bất quá sàn sàn như mình, làm thế nào sẽ là đối thủ của Lục Bình. Nhưng không đợi nàng há miệng ngăn cản, Dương Lệ Quân đã muốn hóa thành một đoàn hỏa cầu nhào tới Lục Bình.
Dương Như Quân ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản, chợt nghe Dương Lệ Quân vừa muốn đến tiếp chiến cùng Lục Bình đã kêu một tiếng cả kinh, cả người bay về so lúc trước còn nhanh hơn, toàn thân đã bị tóe nước ướt sũng.
Cho dù là Dương Như Quân sớm hiểu rõ thực lực của Lục Bình, nhưng thực sự không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cho Dương Lệ Quân nhận chịu đòn thê thảm như vậy, còn ba người khác thì dĩ nhiên càng giật mình hơn.
Khi Dương Lệ Quân hóa thành một đầu sóng lửa trùng kích về phía Lục Bình, trong nội tâm của hắn đối với loại lời nói khinh miệt ngầm của Dương Hoa Quân như vậy cũng đúng là cực kỳ không ưa, tự nhiên cũng có ý lập uy.
Thấy Dương Lệ Quân cả người đánh tới, Lục Bình thi triển thần thông ngưng tụ hơi nước từ bốn phía, tạo thành một cái bàn tay cự đại chộp tới trước mặt Dương Lệ Quân.
Dương Lệ Quân thầm cười nhạo Lục Bình chủ quan, cứ cái bàn tay đơn giản tạo thành từ hơi nước như vậy mà định ngăn chặn sóng lửa của mình sao? Lúc này nàng định trêu cợt hắn một phen, để tiện cho tên nhân tộc tu sĩ này mất mặt cực lớn không còn chỗ giấu!
Dương Lệ Quân ở sâu trong sóng lửa, hai tay đột nhiên vung lên, sóng lửa cực lớn hóa thành một con khổng tước nghểnh cổ ngao hỏa, mổ tới bàn tay do Lục Bình ngưng tụ hơi nước tạo thành.
Khổng tước lửa chẳng những không đem cái bàn tay hơi nước này hong khô, ngược lại bản thân thoáng cái đã bắt đầu sụp đổ.
Dương Lệ Quân lúc này rốt cục biết được gặp được cao thủ, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu khởi động, sóng lửa liên tục không ngừng từ phía sau rót vào hỏa khổng tước, nhưng hết thảy điều này đều không giúp ích được gì.
Bàn tay hơi nước của Lục Bình trực tiếp chụp xuống cổ của hỏa khổng tước gạt một cái, cả người con hỏa khổng tước lập tức tan thành mây khói. Bàn tay hơi nước dư thế không nghỉ, xem sóng lửa đây trời dập tắt không còn gì, trực tiếp xâm nhập vào trong chụp tới Dương Lệ Quân, và trong tiếng kinh hộ của Dương Lệ Quân, bàn tay hơi nước thoáng cái sụp đổ, hóa thành một đám nước mưa ùa xuống phía dưới, biến Dương Lệ Quân thành con người nước.
Hỏa khổng tước Dương Lệ Quân cùng Lục Bình giao thủ chỉ ở trong mấy động tác mau lẹ là đã phân ra thắng bại. Lần đại đại này ngoài Dương Như Quân cùng với Hạng Tây Bình ra, đều nằm bên ngoài dự kiến của những người khác.
Hơi nước trên toàn thân Dương Lệ Quân bốc hơi, sau một lát đã hong khô quần áo, chỉ còn búi tóc lúc này có chút mất trật tự. Nàng nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt tràn đầy sợ hãi, trong miệng lầm bầm nói:
– Cái gì nha, cái tên giả heo ăn thịt hổ. Tam tỷ cũng thiệt là, ngay cả tu vi của người ta cao thấp thế nào cũng nhìn không ra!
Nàng nhỏ giọng phàn nàn, nhưng không hề nhớ tới ngoại trừ Tam tỷ của mình ra, những người khác có ai nhìn được Lục Bình sâu cạn như thế nào chứ?
Dương Hoa Quân thì biểu lộ trịnh trọng nói với Lục Bình:
– Thì ra Lục huynh có thực lực như thế, tỷ muội chúng ta mắt nhìn kém rồi, trong lời nói có nhiều chỗ càn rỡ, kính xin Lục huynh chớ trách!
Dứt lời, không đợi Lục Bình trả lời, liền hướng Dương Như Quân nói:
– Tam muội, Hạng Tây Bình đạo hữu có lẽ là do vị Lục huynh này mời đến a, ta xem kẻ đứng ở một bên trợ lực chính là muội!
Dương Như Quân ấp úng nói không ra lời, khuôn mặt đỏ bừng. Dương Hoa Quân rõ ràng nói không sai, Hạng Tây Bình không phải bại dưới tay nàng, nàng thậm chí ngay cả trợ lực cũng không, căn bản chỉ có Lục Bình dùng lực lượng của một người đánh bại Hạng Tây Bình, sau đó mới khiến lão ta đáp ứng cùng hai người cùng đi ngũ hành chi địa. Bất quá lúc này nàng lại nói không ra lời, chỉ lấy ánh mắt nhìn Lục Bình cùng với Hạng Tây Bình vùi sâu giữa nước biển.
Lục Bình cũng không thèm để ý, mà Hạng Tây Bình ở đáy biển lại truyền ra tiếng cười “Hắc hắc” nhẹ, cuối cùng cũng không vạch mặt nàng.
Hai con Bá quy tụ hợp, Hạng Tĩnh Vũ liền nhằm hướng nam bơi đi, Hạng Tây Bình bám theo sau.
Có lẽ là bởi vì Lục Bình cố ý giấu diếm thực lực cường hoành, hay hoặc giả là bởi vì nguyên nhân khác, năm người Dương thị tỷ muội cùng tụ tập trên lưng Hạng Tĩnh Vũ, lưu lại Lục Bình một mình đứng ở trên lưng Hạng Tây Bình bơi theo ở phía sau.
Lúc này hai con Bá quy bởi vì trên lưng chỉ có mấy người, cho nên đều rút nhỏ thân hình lại. Bối giáp của Hạng Tĩnh Vũ vẫn tròn cao như trước, còn Hạng Tây Bình thì hơi dài, thân hình cả hai đều thu nhỏ lại chừng mười trượng.
Hai con Bá quy một trước một sau bơi giữa nam hải, trong cảm giác của Lục Bình, thì thực sự chúng bơi về phía nam một ngày một đêm, rồi sau đó quay ngược lại hướng tây nam bơi một ngày, lại chuyển hướng chánh tây một ngày hai đêm, về sau lại hướng về hướng chính đồng bơi một đêm. Quả thực, sự di chuyển này khiến cho Lục Bình cảm giác có chút choáng váng.
Mấy ngày trôi qua, Ngũ Hành Quy Tàng không tìm được, hai con Bá quy tựa hồ cứ bơi vòng vòng trên biển, nếu không có Dương thị Ngũ tỷ muội thủy chung ngồi ở trên lưng Hạng Tĩnh Vũ phía trước, Lục Bình đã cho rằng hai con Bá quy này đang cố ý vòng vo, không chịu dẫn bọn hắn đi tới Ngũ Hành Quy Tàng.