Mà Lục Bình hiển nhiên phá vỡ loại nhận thức thông thường như vậy. Hắn vào thời điểm vừa mới tiến cấp pháp tướng kỳ có thể tiến hành truyền tống cự ly ba mươi dặm, cơ hồ đều tương đương với khoảng cách truyền tống của đại tu sĩ, mà sau đó lại càng nắm giữ cách không ngự vật loại không gian thần thông bình thường pháp tướng trung kỳ tu sĩ mới có thể giao thiệp này.
Bây giờ Lục Bình tiến cấp pháp tướng trung kỳ, lại càng có thể dễ dàng thi triển đa trọng cách không ngự vật thần thông nguyên vốn thuộc về pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ như vậy, điều này làm sao không khiến cho Nam Ngọc lão tổ dưới tình huống không biết rõ tình hình lại càng hoảng sợ.
Nam Ngọc lão tổ có ý đồ ngăn cản đến đáo để, lần nữa hóa ra tường băng đến chặn lại Tế Thủy Trường Lưu Kiếm, lại không nghĩ tới thân của song phi kiếm đột nhiên nổ lên một đoàn lôi quang điện hỏa. Một đạo sét đánh đột nhiên tàn sát bừa bãi bốn phía, nhất cử bài trừ thủ đoạn phòng thủ của Nam Ngọc lão tổ.
Kinh Lôi Kiếm Quyết!
Đây là đại thần thông kiểm thuật mà Lục Bình có được ở Vẫn Lạc Bí Cảnh từ trong tay một vị đại tu sĩ của Bích Hải Linh Xà nhất tộc. Bộ kiếm thuật này có thể cùng Quỳ Thủy Thần Lôi hợp làm một thể, hóa thành một loại lôi kiếm thần thông càng thêm lăng lệ ác liệt, mặc dù không kịp uy năng vô thượng thần thông chính thức, nhưng phải mạnh mẽ hơn rất nhiều nếu so với đại thần thông tầm thường.
Lục Bình vào thời điểm tiến cấp pháp tướng trung kỳ tăng lên bản mệnh thần thông, vốn là bộ kiếm thuật thần thông này cũng gần với “Nịch Thủy Kiếm Quyết”, đồng dạng trong kế hoạch tăng lên của Lục Bình. Đáng tiếc bởi vì trên Chân Linh Chi Kiếm, Lục Bình lãng phí quá nhiều tinh lực vào việc chống cự lôi kiếp, bởi vậy “Kinh Lôi Kiếm Quyết” đó cuối cùng không thể được Lục Bình hóa thành bản mệnh thần thông.
Mặc dù như thế, đương nhiên thời điểm “Kinh Lôi Kiếm Quyết” cùng Quỳ Thủy Thần Lôi hai loại kết hợp thi triển ra, uy lực của nó có lẽ còn làm Lục Bình rất thoả mãn. Vị Nam Ngọc lão tổ trước mắt trong lúc nhất thời đều bị một bộ kiếm thuật bạo liệt đột nhiên xuất hiện làm cho luống cuống tay chân.
Nhưng mà dù sao Nam Ngọc lão tổ cũng là đại tu sĩ, mặc dù bị Lục Bình dùng thủ đoạn ngoài ý định lần nữa đoạt công mà trở tay không kịp, nhưng đổi thành cùng cấp tu sĩ khác chỉ sợ đã sớm bị Lục Bình làm cho chật vật không chịu nổi thậm chí bản thân bị trọng thương. Nhưng Nam Ngọc lão tổ đã dùng một thanh ngọc như ý, lập tức chống đỡ được bộ lôi kiếm thần thông này của Lục Bình.
Lục Bình tỉ mỉ chuẩn bị đòn sát thủ rõ ràng chỉ là bức ra bảo vật trên người của vị đại tu sĩ đó mà thôi!
Một thanh ngọc như ý xoay quanh trên đỉnh đầu Nam Ngọc lão tổ, cũng đồng dạng chỉ là một món Nhất kiếp linh bảo, nhưng khống chế trong tay một vị đại tu sĩ, uy lực của nó càng lớn, lớn đến có thể không đếm xỉa Tế Thủy Trường Lưu Kiếm một đôi phi kiếm Nhất kiếp linh bảo kia nổ lên lôi thuật thần thông, thoải mái đập bay chúng đi.
– Hừ, gian ngoan mất khôn, cái hào rộng cực lớn ngăn cách giữa pháp tướng hậu kỳ cùng pháp tướng trung kỳ không thua gì tu sĩ vượt qua một giai đoạn lớn. Nếu không có Kinh Lôi công tử hết lần này đến lần khác thỉnh cầu hạ thủ lưu tình, ngươi làm sao có thể khiêu chiến lão phu chứ?
Nhưng mà trả lời ông ta lại là hai đạo ánh đao giao thoa ngang trời cùng đất. Lục Bình tay cầm kéo linh bảo, một hư ảnh cực lớn nhảy cao cao boong boong lang giữa không trung. Một đôi đại đao phiến dẫn động hai đạo thiên địa ánh đạo chém tới Nam Ngọc lão tổ.
Người trước mắt tựa hồ quyết tâm không biết sống chết vậy, lần nữa khiêu khích giới hạn thấp nhất của Nam Ngọc lão tổ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn so với lần thứ nhất. Đến một lần này chính là Nam Ngọc lão tổ cũng rốt cục không dám biểu hiện ra loại thần thái cao cao tại thượng đó.
– Nhị kiếp linh bảo, cái kéo Lưỡng Đoạn, Bắc Minh Sơ Diệp chính là chết vào tay ngươi!
Tiếng kinh hồ cơ hồ giống như Lý Thế Càn, nhưng mà trong ngữ khí của Nam Ngọc lão tổ còn kinh ngạc hơn nữa, không phải là khiếp sợ như Lý Thế Càn.
Sơ Diệp vẫn lạc chỉ là khúc nhạc dạo cho việc Bắc Minh bị diệt, rất nhiều môn phái hoặc nhiều hoặc ít đều tham dự, đặc biệt là những đại tu sĩ, hết thảy nhúng tay vào phía sau màn. Mặc dù Ngọc Lâm phái không phải hải ngoại cửu đại môn phái, nhưng Nam Ngọc lão tổ với tư cách đại tu sĩ, thân phận cùng địa vị của ông ta khiến cho ông ta hiển nhiên cũng biết không ít nội tình.
Bọ Ngựa Lưỡng Đoạn có thể lập nên thanh danh lớn như vậy ở tu luyện giới, hiển nhiên không có khả năng chỉ là bởi vì nguyên nhân nó đã từng sinh ra ở Ngũ Hành Tông. Mặc dù Nam Ngọc lão tổ tự tin thực lực đại tu sĩ của ông ta cũng đã Ngự sử Nhất kiếp linh bảo ngọc như ý chống đỡ cùng Lưỡng Đoạn, nhưng cũng không dám có chút chậm trễ.
Ngọc như ý treo cao giữa không trung nổ lên một đoàn hào quang mờ mịt, rồi sau đó cả linh bảo bắt đầu phồng to lên, đập ngược lại tới trên đỉnh đầu Lục Bình.
Linh bảo trong tay của Lục Bình đột nhiên khua khoắng, từ bỏ không tiến công Nam Ngọc lão tổ, hai đạo lưỡi kiếm quang ngược lại hướng về ngọc như ý cắt bỏ đi.
Boong boong lang lang!
Tinh quang liên tiếp bắn tung bay tán loạn, hai đạo lưỡi kiếm quang trong bầu trời lập tức tiêu tán. Lục Bình bị ngọc như ý loan truyền đến sức lực nện tiếp liền lui về phía sau, tay phải nắm kéo run lên từng đợt.
Mà ngọc như ý trong bầu trời cũng lung la lung lay bay về tới trong tay Nam Ngọc lão tổ, nhìn xem trên dưới bản thể của ngọc như ý ôn nhuận bị kéo Lưỡng Đoạn trước mắt liên tiếp chém cắt khiến cho gồ ghề khắc ngấn, Nam Ngọc lão tổ đau lòng đến khóe miệng run rẩy.
Ngọc như ý đó chính là vật ưa thích của Nam Ngọc lão tổ, ông ta đã hao tốn không ít tâm tư trên kiện linh bảo đó. Hiện tại nó đang chuẩn bị vì ông ta vượt qua lần thứ hai lôi kiếp, không ngờ lúc này đây bị Lưỡng Đoạn đả thương nặng bản thể như thế, không biết còn phải tốn hao bao nhiêu thời gian cùng tinh lực mới có thể đền bù lại.
Nam Ngọc lão tổ đã sớm bị cơn giận dữ công tâm, chỉ Lục Bình không ngớt lời nói:
– Được lắm! Được lắm! Lão phu lần nữa nhường một bước, các hạ được một tấc lại muốn tiến một thước, như thế cũng đừng trách lão phu không nói tình cảm, quét mặt Vũ Văn thế gia ngươi!
Trong chốc lát Lục Bình bị ngăn cản ở chỗ này, tu sĩ trong Không Minh Hải đã có người sắp đuổi theo đến bên này. Lục Bình cảm thấy bực bội, những vị đại tu sĩ trước mắt lại cử động đầy vẻ ta đây, bày đặt nói rõ nhân quả, trong khi cùng Lục Bình giao thủ cũng vẫn làm như vậy, khiến cho Lục Bình cố nén giận không thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vị trước mắt đây lại là một vị đại tu sĩ, cho dù Lục Bình lần nữa xuất kỳ bất ý, mấy lần giao thủ nhìn qua như không chịu thiệt hại, thế nhưng không phải là để cho hắn tự do làm càn. Đánh hay không đánh, đánh như thế nào tựa hồ vẫn luôn là vị lão tổ này định đoạt, Lục Bình chiếm được thượng phong, nhưng lại chiếm không được chủ động.
– Muốn đánh cứ đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Lục Bình rốt cục nhịn không được chủ động ra tay. Tế Thủy Trường Lưu Kiếm dẫn động từng đạo kiếm quang sóng lớn, giống như tre già măng mọc đánh tới Nam Ngọc lão tổ, giữa không trung lại hóa thành “Nịch Thủy Kiếm Quyết” tựa hồ đem Nam Ngọc lão tổ vây công trong vòng kiếm thuật thần thông mà Lục Bình không ngừng biến hóa vậy.
“Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm Quyết”, “Thiên Đội Tuyết Kiếm Quyết”, “Đại Giang Đông Khí Kiếm Quyết”, nhiều loại kiếm thuật thần thông không ngừng chuyển đổi, được Lục Bình hạ bút thành văn, giảo sát mà đi về phía Nam Ngọc lão tổ.
Cùng lúc đó, trên tay Lục Bình ngưng tụ lên một đoàn quang mang màu tím lam, kéo dài dọc theo cái kéo nằm trong tay, rồi sau đó nổ bắn ra hai đạo lưỡi kiếm quang màu tím lam, hóa thành hai con quái giao, đột nhiên cắt một cái hướng về Nam Ngọc lão tổ đang thoải mái ngăn cản đòn công đánh như nước giội của Lục Bình nhưng vẫn kín không kẽ hở!
Lục Bình dùng kéo Nhị kiếp linh bảo thi triển “Thanh Giao Nháo Hải Kiếm Quyết”!
Nam Ngọc lão tổ hú lên quái dị, không dám chính diện ngăn cản thế công của Lục Bình, lại càng không muốn lấy ngọc như ý chính diện chống đỡ cùng kéo linh bảo, chỉ đành phải bứt ra thối lui. Hai đạo lưỡi kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất ở chỗ Nam Ngọc lão tổ vừa mới thối lui, một mảnh góc áo theo gió bay xuống!
Lục Bình thừa cơ mà lên, đột nhiên song phi kiếm trong tay thu nạp ngàn vạn kiếm quang. Rồi sau đó song kiếm giống như bình như gió tản ra, vô số kiếm quang hắt vẫy ra, Hải Nạp Bách Xuyên trong không trung, lăn lăn lộn lộn giảo sát mà đi về phía Nam Ngọc lão tổ.
Nam Ngọc lão tổ bất đắc dĩ chỉ đành phải mở ra con đường bên dưới, độn quang dưới chân Lục Bình lóe lên lập tức muốn độn đi, lại nghe sau lưng truyền đến một tiếng gầm rú hổn hển:
– Chớ để cho Văn Uyên chạy mất, người này từ trên Không Minh đảo chạy ra!