Sơ Diệp lão tổ muốn dọn sạch Hàn Diệp lão tổ chỉ có hai biện pháp. Một chính là lấy được sự ủng hộ của Côi Diệp lão tổ đích truyền hệ phái có tính đại diện lớn nhất trong Bắc Minh các phe phái thế lực, mà Côi Diệp lão tổ cũng là đạo lữ của Hàn Diệp lão tổ.
Như vậy thứ hai nhất định phải là Sơ Diệp lão tổ nắm trong tay chứng cớ Hàn Diệp lão tổ phản bội Bắc Minh. Cho nên Sơ Diệp lão tổ không tới thời điểm mọi sự đã sẵn sàng cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Vậy mà Hàn Diệp lão tổ cũng không ẩn dụ người như vậy. Thời điểm Hàn Diệp lão tổ cảm giác được mình tựa hồ đã bị Sơ Diệp lão tổ hoài nghi, thực lực sau lưng của lão ta lập tức có thể mượn ma la đại quân trong Huyễn Linh thành đưa Sơ Diệp lão tổ vào chỗ chết.
– Linh bảo Lưỡng Đoạn, làm sao có thể trong tay của người?
Hàn Diệp lão tổ bất chấp linh bảo trên đỉnh đầu vừa đối mặt lập tức hao tổn chút bản nguyên, sau khi tránh qua một kéo thang lang, lúc này cao giọng quát hỏi. Một đạo nóng bỏng lóe lên trong hai mắt làm sao trốn khỏi ánh mắt của Lục Bình.
Lục Bình cười đùa nói:
– Nghe tiền bối nói như vậy, cái linh bảo này nếu không phải có thể trong tay vãn bối, lại xem ra phải trong tay của người nào mới đúng?
Hàn Diệp lão tổ nhất thời cứng họng. Lục Bình cũng lập tức hiểu ra, ban đầu Sơ Diệp lão tổ suất lĩnh Bắc Minh đệ tử đã nhất định là một tử cục. Hàn Diệp lão tổ coi như không phải là người tham dự cũng tất nhiên là người biết chuyện.
Khó trách Bắc Minh Nhị đại đệ tử Lâm Tĩnh Đường hận thấu xương Hàn Diệp lão tổ. Lúc hắn sắp chết không ngờ thà tiết lộ bảo tàng của Bắc Minh cho Lục Bình, cũng lấy đây là điều kiện hy vọng Lục Bình có thể giết chết lão ta.
Hàn Diệp lão tổ mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lục Bình, làm sao không biết hắn đã đoán được cái gì, cười lạnh một tiếng, nói:
– Thật là đập phá thiết hài vô mịch sử, đắc lại toàn bất phí công phu (đạp nát giày sắt chẳng tìm được đâu, có được không ngờ lại chẳng mất chút sức nào), bản phái đang cần tế vụ dùng để trấn áp Đoạn Thủy nhất mạch. Ngươi liền đem vật này đưa tới cửa, như vậy, hôm nay sợ rằng càng không thể giữ ngươi lại được!
Lục Bình cười khẩy nói:
– Vậy cũng phải xem tiền bối ngươi có bản lĩnh này!
Một từ “bản lãnh” nặng nề ra khỏi miệng, phảng phất hoàng chuông đại lữ vậy, theo nó đến còn có ánh sáng màu thủy lam lấy liên hoa trận đồ dưới chân Lục Bình làm trung tâm, hướng về bốn phía một đường khuếch tán. Mười hai viên Nguyên thần châu bị đông kết sau lưng Hàn Diệp lão tổ ngũ thải hao hết sạch đại phóng. Hàn Diệp lão tổ thầm nói một tiếng “không tốt”, nhưng không chờ tới lúc lão ta có động tác, mười hai viên Nguyên thần châu đã tránh thoát sự trói buộc của Hàn Diệp lão tổ hàn băng thần thông, lần nữa treo ở chân trời.
Hàn Diệp lão tổ vào chớp mắt Nguyên thần châu muốn tránh thoát cấp tốc rút đi bên ngoài liên hoa trận đồ. Thế nhưng liên hoa trận đồ dưới chân Lục Bình lại vào giờ khắc này bắt đầu kéo dài theo phương hướng Hàn Diệp lão tổ rút đi. Trong lúc nhất thời Hàn Diệp lão tổ không cách nào thoát khỏi phạm vi bao trùm của liên hoa trận đồ.
Cùng lúc đó, sau khi mười hai viên Nguyên thần châu tránh thoát phong ấn, không cần Lục Bình quá tay tăng thêm pháp quyết cách không ngự vật, mười hai viên Nguyên thần châu đã bị cách không phá vỡ không gian, chia ra làm mười hai phương hướng. Hàn Diệp lão tổ lui về phía sau lần nữa vây bên trong trận pháp .
Cách không ngự vật, hơn nữa còn là ngự sử mười hai món Dưỡng linh pháp bảo. Thành tựu không gian thần thông của người này cơ hồ cùng mình nghĩ thông suốt, nhưng thần niệm lại quỷ dị như vậy, không ngờ lại có thể ngự sử mười hai món pháp bảo đồng thời cách không.
Thời gian dây dưa với Lục Bình càng dài, một phần bất đắc dĩ trong lòng Hàn Diệp lão tổ càng nặng. Bởi vì trước mắt tên tu sĩ tu vị thấp hơn mình quả thật có thực lực cùng mình phân đình kháng lễ, hơn nữa thủ đoạn càng liên tục không dứt. Mỗi khi Hàn Diệp lão tổ cho rằng đã ép hết thủ đoạn của Lục Bình, thì hắn đều sẽ biểu diễn ra thủ đoạn khiến cho người ta sáng mắt lên ngay. Hơn nữa mỗi một loại thủ đoạn mới mẻ này đối với Hàn Diệp lão tổ mà nói đều là khiến cho lão ta kinh hãi đảm chiến.
Bản mệnh nguyên thần đại trận, linh bảo Lưỡng Đoạn, Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng với một chuỗi Ngũ Hành phi kiếm thần bí khó lường hết lần này tới lần khác lại đáng ghét đến chí cực. Cẩn thận tính toán, cái này tổng cộng là mười ba món dưỡng linh pháp bảo, bốn món linh bảo, trong đó còn bao gồm một món Nhị kiếp linh bảo.
Nếu là tu sĩ tầm thường xem ra sợ rằng cho rằng đây chí ít cũng là bảo vật của mười mấy vị pháp tướng tu sĩ, nhưng hiện giờ lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trên một người, hơn nữa còn để cho người này ngự sử như không vật gì.
Hắn đúng thật chỉ có pháp tướng trung kỳ tu vi thôi sao?
Chính Hàn Diệp lão tổ lúc này cũng sinh ra hoài nghi. Bởi vì từ khi bắt đầu đến bây giờ, trên người Hàn Diệp lão tổ cũng chỉ có ba món linh bảo, trong đó hai món nguyên vốn chính là thành đôi thành cặp, giống như Tế Thủy Trường Lưu kiếm trong tay Lục Bình vậy.
Giờ khắc này, nhìn qua càng giống như Hàn Diệp lão tổ ngược lại bị Lục Bình ép hết thủ đoạn, tỏ ra sức cùng lực kiệt rồi.
Song phương lại là một phen đấu nhau dữ dội nữa, thế nhưng Lục Bình một song phi kiếm thi triển vô thượng thần thông lại không dưới Hàn Diệp lão tổ. Tử Ngọc Huyền Băng giác đang cùng linh bảo Lưỡng Đoạn mặc dù đều là Nhị kiếp linh bảo, nhưng lại bị thế công bén nhọn của linh bảo Lưỡng Đoạn hoàn toàn áp chế. Coi như vốn là ưu thế trên một ít tu vi, Lục Bình dựa vào bản mệnh nguyên thần đại trận tương trợ, chẳng những được ưu thế địa lợi triệt tiêu, thời gian dài ngược lại bắt đầu kéo rút thực lực của Hàn Diệp lão tổ.
Mười hai viên Nguyên thần châu đã dần dần trở thành thủ đoạn thắng bại của song phương đại chiến. Hàn Diệp lão tổ hộ thân pháp bảo, hộ thân thần thông lần nữa bị Nguyên thần châu công phá. Mà các loại thủ đoạn khác lại bị Lục Bình không ngừng áp chế, khiến cho lão ta thậm chí dần dần bắt đầu lực bất tòng tâm.
Hàn Diệp lão tổ hiển nhiên sẽ không vì vậy bỏ qua. Trong một tiếng rống to, một con bạch mao bằng hổ phá vỡ lồng ngực của lão ta, từ bên trong tâm hạch không gian cứng rắn chui ra, rồi sau đó thân hình một đường phồng lớn. Một con cự hổ pháp tướng cao một trượng dài ba trượng nằm sau lưng Hàn Diệp lão tổ, ánh mắt giống như thực chất vậy đang có thể nói là nhìn lom lom.
Lục Bình đột nhiên lui về phía sau. Một đạo tiếng huýt gió bén nhọn từ trước người quét qua. Cái đuôi khổng lồ dài một trượng năm thước không ngờ vô thanh vô tức đảo qua phía Lục Bình, Lục Bình ở xa mười mấy trượng bên ngoài cũng không thể không tránh phong mang của nó.
Thế nhưng Lục Bình mặc dù tránh được, lại trùng hợp nện trên một viên Nguyên thần châu, đập viên Nguyên thần châu ngũ thải quang tinh tứ tán, một đường lăn lộn thiếu chút nữa bay ra ngoài trận đồ.
Vào tích tắc băng hổ pháp tướng đột nhiên xuất thủ mặc dù khiến cho Lục Bình ứng phó không kịp, hơn nữa Hàn Diệp lão tổ cho gọi ra pháp tướng thực lực rõ ràng tăng lên gấp đôi. Phút chốc Nguyên thần châu bị đánh bay, một đôi Tử Ngọc trục cùng với Tử Ngọc Huyền Băng Tủy ngọc giác một mực bị Lục Bình áp chế nhất thời thoát khỏi sự dây dưa của Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng Lưỡng Đoạn.