Tu luyện giới một mảnh ba quỷ vẫn quyệt, trừ những danh môn thánh địa, bộ lạc đại tộc, không ngờ không có ai có thể đủ nhìn thế cục của tu luyện giới lúc này.
Vậy mà thời điểm này, tu luyện giới lần nữa truyền đến một tin tức, cho tới nay Bắc Băng Nguyên Linh Minh Cự Viên nhất tộc rất ít lộ diện ở tu luyện giới đột nhiên hiện thân các nơi ở tu luyện giới.
Ngay sau đó Khổng Tước Vương Tộc Dương Vương đệ có một lần lúc không để ý bị người khích tướng lỡ lời, nói ngày đó trong trận Thanh Minh Giang đại chiến, một vị Thuần Dương tu sĩ cuối cùng gia nhập vào cuộc chiến thật ra thì chính là tiền tướng quân Viên Phá Không trong Linh Minh Cự Viên nhất tộc.
– Người đó là một người điên, so với Tiêu Bạch Vũ còn điên hơn. Người đó không thích đấu một mình, lại đam mê đánh quân đánh hội đồng, từ trước đến giờ phát hiện có người quần đấu, tất nhiên chính là đi lên vội vàng loạn đánh. Hắn một giáo cục như vậy, đánh càng về sau cho tới bây giờ trừ mình ra tất cả mọi người đều là địch nhân. Nếu là một chọi một, Lão Tử hiển nhiên không sợ, nhưng hắn vội vàng loạn đánh như vậy ai chịu nổi. Các ngươi cũng nhìn thấy, không riêng gì Lão Tử, tất cả mọi người đều hét lên mà giải tán!
– Nghe nói ngày đó, sau khi lão tổ ngài đại triển thần uy đánh bại Tiêu Dao Tử, trong lúc mọi người tản đi, Viên Phá Không đuổi theo Tiêu Bạch Vũ Tiêu lão tổ. Lão nhân gia ngài có biết là tại sao không? Chẳng lẽ vị Viên Phá Không tiền bối giúp Tiêu lão tổ trợ quyền tới?
Người vừa rót rượu cho Dương Vương đệ, vừa hỏi thăm chẳng qua là Trung Thổ một nhà dung huyết tiểu tu của tửu quán bình thường thôi.
Dương vương đệ nghiêng con ngươi dòm tiểu tu, hỏi:
– Tiểu tử, lá gan không nhỏ oa, dám mượn bộ của lão tử sao?
Ánh mắt đó khiến tiểu tu rót rượu bị dọa sợ đến mật gan sắp vỡ hết, lại nghe Dương Vương để cười “hắc hắc” một tiếng, nói:
– Đó để Lão Tử nói cho người nghe. Tiểu tu trong lòng nghĩ thầm:
– Ngài một Thuần Dương đại tu, làm cho ta một tiểu nhị ca rót rượu sợ hãi rất có cảm giác thành tựu sao?
– Thật ra thì đi, Viên Phá Không năm đó bị thua thiệt dưới tay của tên họ Tiêu điên đó!
– Ha, vậy vị Viên Phá Không lão tổ là đi báo thù sao? Lão tổ ngài năm đó có phải cũng bị bại dưới tay của Tiêu lão tổ hay không?
– Lão Tử làm sao có thể bại chứ?
Dương vương đệ nhất thời nhảy lên giống như đạp phải đuôi mèo vậy, đáp:
– Chính hắn bại bởi Lão Tử có được hay không? Có được hay không?
Tiểu nhị ca vội vàng gật đầu, đáp:
– Được, được! Tiêu lão tổ làm sao có thể là đối thủ của lão nhân gia ngài. Một thanh Ngũ Hành Linh Quang Phiến là có thể quạt ông ta trở lại Đông Hải!
Dương vương đệ nhất thời mặt mày hớn hở, trong thần sắc rất tán thưởng, ngay sau đó lấy ra một khối tảng đá thưởng cho tiểu tu.
Tiểu tu vội vàng nói cám ơn, lúc ngẩng đầu lên Dương vương để sớm đã biến mất không thấy. Khi đó mới phát hiện khối tảng đá trong tay lại là một khối cực phẩm linh thạch.
Ngày hôm sau, tửu quán bị đốt thành một mảnh phế tích. Hung thủ không biết, nhưng ngôn ngữ của Dương vương đệ trong tửu quán lại lưu truyền ra.
Linh Minh Cự Viên nhất tộc tiến vào Trung Thổ tu luyện giới mặc dù trải qua miệng của Dương Thọ Xương chứng thật cuối cùng, nhưng tu luyện giới như đạo hỏa tuyến đối với tất cả những chuyện này. Món Khai Thiên Di Vật trong tay Hàn Diệp lão tổ thủy chung nhớ mãi không quên.
Không biết sao vô luận là Lục Đại Thánh Địa hay hoặc giả là yêu tộc bộ lạc, đối với chuyện này đều ngậm miệng không nói. Vậy mà dời đổi theo thời gian, vẫn có tin tức dần dần truyền ra.
Hàn Diệp lão tổ không xuất hiện qua ở Ngũ Hành tông, mà đã từng bộc phát một cuộc đại chiến trong một cánh rừng ngoài mấy trăm dặm ở phía bắc Thanh Minh Giang. Sau đó đã từng có tu sĩ thấy Ngũ Đại Thánh Địa tu sĩ xuất hiện ở phụ cận, trong đó bao gồm mười một vị đích truyền tu sĩ lúc trước đã từng lao ra từ trên Bắc Minh bảo thuyền.
Vì vậy tu luyện giới lần nữa bị các loại lời đồn suy đoán tràn ngập. Có lời nói Hàn Diệp đã chết, Khai Thiên Di Vật đã bị rơi vào tay người khác; có lời nói Ngũ Đại Thánh Địa sau đó giết người diệt khẩu; có người nói Khai Thiên Di Vật có danh mà không có thực, chỉ là vì dẫn dụ Tiêu Bạch Vũ, vẫn vân.
Vậy mà khi đó hung thủ sát hại Hàn Diệp lão tổ cùng với món Khai Thiên Di Vật của Bắc Minh cuối cùng được chú, lúc này lại đang nhắm mắt dưỡng thần thỏa lòng trên lưng một con Huyền Quy trên Thanh Minh Giang.
Mặc dù Lục Bình nhìn qua thỏa lòng, bây giờ toàn bộ tâm thần đều đã bị chìm vào đến trên chiếc khăn tay do tơ hàn tằm bện thành bên trong tâm hạch không gian.
Hai mắt màu đỏ xanh của Long chi pháp tướng ánh sáng lập lòe. Từng tự phù bắt đầu hiện ra trên chiếc khăn tuyết trắng: Băng Nguyên đánh một trận, chuyện liên quan đến tiên thiên, hãy vì ngươi giết thấu thiên địa này, chỉ chết mà thôi!
Quyết tuyệt, bị thương, hào mại, túc sát, sát ý, kiếm ý, tình ý, …
Tất cả ý cảnh đập vào mặt chỉ trong hai mươi chữ này. Lục Bình trong lúc nhất thời vùi lấp sâu trong ý cảnh của hai mươi chữ biểu đạt khó có thể tự kềm chế. Long chi pháp tướng lắc đầu vẫy đuôi, Thuần Dương Chi Châu trong bụng ánh sáng đại phóng. Lục Bình thần niệm rốt cục phát giác không ổn. Bích Lân Hồn Hỏa hừng hực lên, bắt đầu cố gắng tránh thoát loại ý cảnh đó trói buộc.
Cũng may thần niệm của Lục Bình trác tuyệt, lại có Bích Lân Hồn Hỏa tương trợ, rất nhanh sau đó tránh thoát ra khỏi ý cảnh phức tạp biểu đạt trong hai mươi chữ đó. Tuy nhiên Lục Bình vẫn không nhịn được chảy mồ hôi lạnh cả người.
Chẳng qua là hai mươi chữ thôi, lại có thể mang đến cho Lục Bình cảm giác kinh sợ như vậy, khai thiên chi tổ quả thật đều là nhân vật núi cao buộc phải ngước nhìn.
Lục Bình tỉnh lại không còn kịp suy tư ý nghĩa biểu đạt ra của Giao đạo nhân bao hàm trong hai mươi chữ nữa, lĩnh ngộ thần thông diệu pháp có thể tích chứa trong đó, cũng bắt đầu suy nghĩ miên man ý tứ của hai mươi chữ đó biểu đạt.
Băng Nguyên đánh một trận, Giao đạo nhân đây là muốn đánh cùng ai?
Ban đầu khai thiên, trừ Khai Thiên Thất Tổ tự thân, còn có ai có thể uy hiếp được Giao đạo nhân sự tồn tại như vậy. Chẳng lẽ uy hiếp đến từ bên ngoài phương thiên địa này sao?
Tuy nhiên suy nghĩ một chút quan hệ giữa Giao đạo nhân cùng Bằng đạo nhân, suy nghĩ một chút Giao đạo nhân vì cầu xin Hổ đạo nhân luyện chế Chân Linh Chi Kiếm mà không thể được, Lục Bình càng muốn tin tưởng chỉ sợ là giữa Khai Thiên Thất Tổ nổi lên tranh chấp.
Như vậy mục đích tranh chấp là gì?
Có lẽ nguyên nhân trên mấy chữ “Chuyện liên quan đến tiên thiên”, vậy mà ” tiến thiên” chỉ cái gì? Lục Bình lại vẫn như cũ đầu óc mơ hồ. Tu luyện giới hiểu biết về ” Tiên thiên “, càng giống như là đang nói “Trời sanh”, “Thiên phú”, chẳng qua là những thứ đó vô luận như thế nào cũng phải cùng bảy vị khai thiên lão tổ không có quan hệ gì.
“Có thể vì nàng mà giết thấu cả thiên địa này, chỉ có chết mới thôi!”
Đây cũng rất dễ hiểu, tựa hồ Giao đạo nhân cũng không coi trọng một trận đánh sắp đến của Băng Nguyên, đã khoát ra ngoài sinh tử, chẳng qua mạng này tựa hồ giao đãi cũng không phải là cho ông ta, mà là vì người khác mà đánh vậy.
Giao đạo nhân đánh vì người nào?
Xem một chút chiếc khăn này, xem một chút vết thêu dấu hình chim loan dưới góc phải của chiếc khăn, câu trả lời của vấn đề tựa hồ đã tự nhiên có rồi.
Băng Nguyên đánh một trận, Giao đạo nhân nên vì Loan đạo nhân mà chiến. Mục đích của chuyện này liên quan “Tiên thiên” cũng đang vì Loan đạo nhân tranh thủ, thậm chí không tiếc trả bằng tánh mạng của mình.
Về phần Giao đạo nhân vì sao phải vì Loan đạo nhân mà đánh, cái này dường như cũng không phải chuyện gì nan giải. Khai Thiên Thất Tổ bốn nam ba nữ, trong đó Hổ Đạo Nhân chính là một cô gái thân thể khôi ngô, rõ ràng là một con cọp mẹ, hung hãn dị thường, còn Loan đạo nhân cùng Thiền đạo nhân đều là đại mỹ nhân thiên kiều bá mị.
Lấy cá tính phong lưu thiên hạ của Giao đạo nhân, nếu đúng thật lạy dưới gấu quần của Loan đạo nhân dường như cũng không là chuyện gì kỳ quái. Mặc dù vì thế còn phải trả bằng tánh mạng của mình, có lẽ rất nhiều người xem ra bây giờ không đáng giá, thậm chí trò đùa. Nhưng cũng không ai biết Giao đạo nhân có đúng như những lời “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” hay không, cũng dự định tự mình đi nghiệm chứng một phen.
Tất cả bí ẩn tựa hồ cũng vây quanh cái gọi là “Tiên thiên” này, rốt cuộc “Tiên thiên” trong miệng Giao đạo nhân có ý gì, Lục Bình lại không có chút đầu mối nào.
Lục Bình ngồi dậy từ từ trên lưng Huyền Quy, đưa hai cánh tay vươn mạnh người một cái, rồi sau đó ánh mắt cũng nhìn lại bầu trời phương bắc.
Bắc Băng Nguyên, tương truyền các lão tổ của tu luyện giới lịch đại thành tựu Chân Linh cuối cùng cũng sẽ biến mất nơi đó. Mà nơi đó cũng chính là chỗ Khai Thiên Thất Tổ biến mất.
Tu luyện giới tương truyền năm đó Khai Thiên Thất Tổ ở nơi đó vì phương thế giới này mở ra một đạo cánh cửa đi thông thế giới bên ngoài, sau đó từ Bắc Băng Nguyên biến mất. Tất cả mọi người đều cho rằng thất tổ đã đi ra khỏi thế giới này từ chỗ đó. Mà sau đó tu luyện giới lịch đại xuất hiện Chân Linh tu sĩ cuối cùng đều rời khỏi phương thế giới này từ cửa ra đi thông bên ngoài phương thế giới này do Bắc Băng Nguyên thất tổ lưu lại.
Truyền thuyết đó thật ra thì không phải là gió tự nhiên nổi lên, mà là năm đó thất tổ có thông truyền thiên hạ trước khi đi về phía Bắc Băng Nguyên. Hơn nữa bên ngoài chỗ lối đi đó thất tổ liên thủ còn bố trí một đạo đại trận, không phải là thành tựu Chân Linh tu sĩ căn bản không có tư cách thông qua đại trận.
Chỗ đại trận đó trừ khảo nghiệm tư cách của tu sĩ rời khỏi phương thế giới này ra, cũng vì bảo vệ lối đi này. Chẳng những nó bảo vệ tu sĩ không bị phương thế giới này hủy đi, đồng thời cũng vì bảo vệ lối đi không bị thứ bên ngoài phương thế giới này xâm nhập.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như lối đi đi thông bên ngoài phương thế giới này dưới đại trận nặng nề che ánh ở Bắc Băng Nguyên còn cất giấu rất nhiều bí mật của phương thiên địa này không cho người ngoài biết. Đáng tiếc tất cả người có thể hiểu được bí mật sau khi tiến vào đại trận cũng không trở về nữa.
Đại trận của Bắc Băng Nguyên là mục tiêu cố gắng cuối cùng của tất cả tu sĩ phương thế giới, hướng tới chỗ đó, từ khoảnh khắc nó xuất hiện bị phủ thêm một tầng áo khoác thần thánh. Nhưng mà lúc này Lục Bình nhìn tới phía bắc, không ngờ trong lòng tự nhiên dâng lên một tầng ấm ảnh.
Phía sau đại trận rốt cuộc có cái gì?
Lục Bình lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện này nữa, lấy tu vi bây giờ của hắn vẫn không có tư cách hy vọng xa vời nơi đó. Nhưng mà điều Giao đạo nhân tay thủ thư trên chiếc khăn truyền rầm rĩ thiên hạ. Như vậy bất kể có người thật đúng là từ trong thủ thư ngộ được thần thông diệu pháp gì hay không, ít nhất nội dung của thủ thư sợ rằng không chỉ một người biết. Ít nhất bản thân Hàn Diệp lão tổ đã biết, nếu không thì làm sao có thể bị Ngũ Đại Thánh Địa truyền ầm ầm thiên hạ.
Chẳng qua Lục Đại Thánh Địa đem Giao đạo nhân thủ thư truyền ầm ầm thiên hạ, lại cũng không phải là truyền ra nội dung của thủ thư. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Lục Đại Thánh Địa chẳng qua là mượn dùng thủ thư muốn dụ giết Tiêu Bạch Vũ, nhưng cũng không muốn buông tha cho chiếc khăn của Giao đạo nhân thủ thư. Chẳng lẽ Lục Đại Thánh Địa bản thân lại là muốn che giấu tin tức này sao?
Lục Bình tuy có chút không chắc chắn, nhưng loại khả năng này tính cũng không phải là không có. Ít nhất Lục Đại Thánh Địa thành lập với khai thiên ban đầu, lão tổ sáng lập ra môn phái ít nhiều gì đều có liên lạc trực tiếp hoặc là gián tiếp cùng Khai Thiên Thất Tổ. Nếu nói người nào biết được nhiều bí mật nhất của phương thế này, sợ rằng chỉ có Lục Đại Thánh Địa.
Bên trong tâm hạch không gian, thần niệm phủ xuống. Long chi pháp tướng lần nữa trợn to hai mắt cẩn thận xem xét thủ thư trên chiếc khăn. Lần này nó cũng không phải là đang nhìn nội dung của thủ thư, mà là đang quan sát tự thể của thủ thư.
Tiêu Bạch Vũ năm đó ngộ ra được tuyệt thế kiếm thuật thần thông trong tám chữ do Giao đạo nhân thủ thư, Lục Bình làm sao có thể bỏ qua cơ hội bực này, chung quy là muốn thử một lần.
Thế nhưng cứ một đoạn thời gian quan sát như vậy, ngay cả bản thân Lục Bình cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, cũng không thu hoạch được gì, trong lòng khó tránh khỏi nổi giận. Hắn thầm nói chẳng lẽ cũng chỉ có Tiêu Bạch Vũ thuần túy kiếm tu bực này hơn nữa vừa có ngộ tính kỳ tuyệt thiên hạ mới có thể từ trong đây ngộ ra chút gì sao? Hay hoặc giả là trong hai mươi chữ này căn bản cũng không tích chứa tuyệt thế kiếm thuật gì cả?
Lục Bình bất đắc dĩ lần nữa tỉnh lại từ trong nhận định, hướng về bốn phía xem một chút, phát hiện Huyền Quy đang thuận lưu mà lên. Hôm nay cũng không biết tới nơi nào, chẳng qua nhìn Thanh Minh Giang chảy xuôi tựa hồ chậm rãi rất nhiều. Hai bờ sông cũng không còn gò núi cùng rừng rậm, mà là vừa nhìn bình nguyên vô tận, nghĩ rằng hiện tại xem ra là trung du của Thanh Minh Giang.
Biển xanh biếc sôi trào trên bình nguyên, lại không còn là nước biển, mà là nông điền. Bóng người trong nông điền đầy rẫy, đó là những người phàm đang làm lụng trong đó.
Cảnh tượng bực này ở hải ngoại ngược lại cũng có, nhưng rộng lớn giống như Trung Thổ lại căn bản không có. Hơn nữa hải ngoại tu luyện giới vô luận tu sĩ hay người phàm, số lượng đều hơn xa với Trung Thổ phong phú trù mật. Tuy nhiên tỷ lệ giữa hải ngoại tu sĩ cùng người phàm ngược lại hơi cao so với Trung Thổ.
Trong nông điền cũng không hề bởi vì tụ linh chi địa tồn tại mà hình thành linh điền. Vì vậy cũng thường có thể nhìn thấy giữa thiên không có cấp thấp tu sĩ bay lên, mà trên đất người phàm đối với lần này cũng sớm đã không nhìn thấy qua.
Ánh mắt của Lục Bình sắc bén bực nào, rất nhanh sau đó phát hiện những cấp thấp tu sĩ phần lớn đều là một ít luyện huyết tiểu tu. Nhưng pháp khí dùng để bay lên dưới chân tiểu tu lại phần nhiều là pháp khí chi lưu. Hắn nghĩ tới mình năm đó lúc luyện huyết hậu kỳ lấy được một món pháp khí như vậy thì đã mừng rỡ. Trung Thổ những luyện huyết tu sĩ đối với độ thông dụng của pháp khí hiển nhiên hoàn toàn cao nhiều hơn nếu so với Bắc Hải.
Nhớ tới luyện hóa pháp khí, Lục Bình cũng đột nhiên “ồ ” lên một tiếng. Chiếc khăn này nghiêm chỉnh mà nói chẳng qua là vật luyện chế có phẩm chất cực cao mà thôi, bản thân cũng không coi là pháp khí pháp bảo chi lưu. Người lấy được hiển nhiên cũng không dùng chân nguyên đi luyện hóa.
Mà lúc này Lục Bình tự nhiên nảy ra một ý nghĩ: sao không thử dùng chân nguyên luyện hóa một phen xem sao?
Chân nguyên giống như ba đào biển rộng, trong nháy mắt đem cả mặt khăn tay ngâm vào trong đó. Thải loan dưới góc phải của chiếc khăn thải quang đại phóng, thải loan trông rất sống động càng như sống lại vậy. Cùng lúc đó, ba đoàn khí tức không khỏi đột nhiên bị chân nguyên hùng hồn của Lục Bình hấp dẫn. Hai mắt của Lục Bình càng ngày càng sáng, bên trong quả thật có kỳ hoặc.