Hai người tiền tiền hậu hậu đại chiến ba canh giờ ở bầu trời Thanh Minh Giang, một canh giờ cuối cùng Viên Long thậm chí cảm thấy được Lục Bình đã nhường rồi. Vì chính là để cho Viên Long vào lúc ấy chiến được thống khoái, chiến được lâm ly, mà quả thật Viên Long chiến rồi quên hết tất cả, căn bản không phát giác dấu vết Lục Bình nương tay.
Sau ba canh giờ, Viên Long bị Lục Bình dẫn nước của Thanh Minh Giang trói buộc tứ chi, thừa dịp trong nháy mắt hắn thoát khỏi, Thủy U Vô Hình kiểm điểm vào trán của Viên Long, rồi sau đó trường kiếm lần nữa biến mất tung tích.
– Thống khoái, thống khoái!
Linh Minh Cự Viên thua chẳng những không tiếc nuối chút nào, mà còn hô to thống khoái, đối với Linh Minh Cự Viên ham mê chiến đấu mà nói, một cuộc đại chiến hàm sướng lâm ly so với thắng bại đều trọng yếu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Linh Minh Cự Viên đại thần thông cường giả Thuần Dương lão tổ Viên Phá Không thích quần đấu. Bởi vì lấy thủ đoạn của vị Viên Phá Không lão tổ này, một chọi một ở tu luyện giới đã rất khó tìm đối thủ, chỉ có quần đấu mới có thể tìm được một ít cảm giác thống khoái.
Hai người lần nữa rơi vào trên lưng Huyền Quy, lại thấy Linh Minh Cự Viên hướng sau ót cào cào một cái, trong tay sinh ra một vò bằng đá cao một thước.
Viên Long dùng cái tay như bồ phiến vỗ một cái vào vò đá, nói:
– Lão Viên ta uống nhiều giai nhưỡng của Lục huynh người như vậy, trong lòng cũng áy náy lắm. Cũng may trong tay của lão Viên ta còn có một vò Hầu Nhi tửu bảo bối đứng đầu Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta như vậy, cũng muốn mời người uống.
Lục Bình vừa nghe là Hầu Nhi tửu, ánh mắt nhất thời cũng sáng lên, ngạc nhiên hỏi:
– Thật là Hầu Nhi tửu chứ? Cái này ở tu luyện giới không phải là bảo bối sao?
Viên Long đắc ý cười, đáp:
– Cũng không phải vậy, Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta tuy nói có Hầu Nhi tửu, nhưng sản lượng cũng cực kỳ có hạn. Lấy thân phận của lão Viên ta, mười năm có thể phân thượng một vò nhỏ xem như không dễ rồi.
Lục Bình nhìn một chút cái vò đá bụng bự kích cỡ khoảng một thước trong tay Viên Long, trong lòng thầm tự trù trừ, mười năm mới phân một vò nhỏ. Hết cái vò rượu lớn này của Viên Long phải dùng bao nhiêu cái mười năm, như thế này lát nữa chắc phải coi chừng một chút, đừng uống cạn bảo bối này của hắn, chẳng qua là Hậu Nhi tửu chính là bảo vật mạnh gân tráng cốt mà tu luyện giới không thể có nhiều. Hiệu quả tăng cường đối với thân thể của tu sĩ cực kỳ rõ ràng, nếu vì vậy bỏ lỡ cơ hội tốt này cũng thật đáng tiếc!
– Nhưng mà…
Theo sát Lục Bình liền cảm giác được sự trù trừ lúc trước nhất thời ném đến ngoài chín tầng mây đi, chỉ nghe Viên Long nói tiếp:
– Nhưng mà một vò này coi như không giống nhau, chính là lão Viên ta trộm được từ chỗ Tiền tướng quân của nhà ta trước khi ra Bắc Băng Nguyên. Nếu nói là ngày xưa lão Viên ta còn thể không bỏ được mời Lục huynh người uống, nhưng mà một lần này chúng ta lại có thể buông ra uống!
– Ha ha, được, Lục mỗ cũng chỉ cung kính không bằng tòng mệnh, đúng lúc Lục mỗ thèm thuồng ướt át với Hầu Nhi tửu nổi tiếng thiên hạ a!
Tiền tướng quân của Linh Minh Cự Viên nhất tộc, đó không phải là vị Thuần Dương Lão Tổ Viên Phá Không thích quần đấu nhất hay sao? Khó trách sao Viên Long có thể tìm được một vò lớn Hầu Nhi tửu này. Đã như vậy, hiển nhiên Lục Bình cũng sẽ không khách khí rồi, Hầu Nhi tửu chính là bảo vật khó được nha!
Một chén Hầu Nhi tửu vào miệng, liệt tính nồng đặc ẩn giấu trong điểm hương, giống như một hớp nham tương dọc theo cổ họng một đường xuống phía dưới, rồi sau đó đột nhiên phát ra một đoàn liệt hỏa, thiêu đốt tứ chi trăm hài. Thậm chí Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được liệt hỏa đoán luyện đối với thân thể.
– Rượu ngon, quả thật là rượu ngon!
Loại cảm giác thư thái toàn thân này khiến cho Lục Bình hô to thống khoái, không khỏi lại đưa một chén Hầu Nhi tửu vào miệng.
Ngược lại lúc này thì Viên Long một bên nhìn Lục Bình uống hết một chén tiếp theo một chén như thế trong đầu phảng phất đao cắt vậy. Chẳng qua là Linh Minh Cự Viên nhất tộc từ trước đến giờ hào sảng, nhất là gặp được bạn tốt hợp tánh càng như vậy. Do đó mặc dù Linh Minh Cự Viên đau lòng Hầu Nhi tửu, nhưng nhìn thấy Lục Bình uống thống khoái, trong đầu của hắn cũng cao hứng. Chẳng qua là loại tâm thái mâu thuẫn này trừ Linh Minh Cự Viên nhất tộc người khác tuyệt ít có thể thế hội.
Lục Bình uống mỗi một chén rượu đầy hào khí, nhưng thời gian giữa từng chén lại dài, vì để có đầy đủ thời gian dùng để luyện hóa dược tính linh khí trong rượu này.
Cũng may hai người không phải là cứ uống rượu thì chỉ uống thôi, thỉnh thoảng nói pháp luận đạo, trao đổi lẫn nhau, khoảng thời gian này trừ một cuộc đại chiến trước đó ra, hai người đều có thể cho là được ích lợi không nhỏ.
Một vò rượu đó uống suốt hai ngày, nhưng vẫn như cũ không quá uống cạn hai phần ba mà thôi. Cuối cùng Lục Bình nhìn thấy sắc mặt của Viên Long đều đổi xanh rồi, trong lòng thầm giác buồn cười. Tuy nhiên Hầu Nhi tửu còn dư lại Lục Bình xem như là uống nữa, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có điều trợ giúp đối với tăng cường thân thể, lúc này mới nói:
– A nha, đáng tiếc đáng tiếc! Hầu Nhi tửu này có thể nói rượu ngon đệ nhất thiên hạ, đáng tiếc tại hạ cũng là không thắng tửu lực, không thể uống nữa rồi.
Hiển nhiên Viên Long không chịu, hắn mặc dù đau lòng rượu ngon, lại coi trọng một người bạn tốt tâm tính tương đầu trước mắt hơn, dĩ nhiên muốn một lực khuyên can Lục Bình uống cạn rượu rồi nói sau. Lục Bình lại lấy mình không thắng tửu lực làm lý do, kiên quyết không hề uống nhiều nữa, bất đắc dĩ, Viên Long lúc này mới đem vò rượu thu vào sau ót.
Lúc này Lục Bình mới hỏi:
– Viên huynh, ta thấy Thiên Quân Bống của huynh mặc dù uy lực khá lớn, nhưng tựa hồ lại ít đi chút biến hóa, không biết là duyên cớ nào?
Linh Minh Cự Viên thích lấy gậy gộc làm bản mệnh pháp bảo, đây cũng là bởi vì duyên cớ năm đó Viên đạo nhân lấy một cây thân thiết côn. Chẳng qua gậy gộc của Linh Minh Cự Viên nhất tộc nghĩ đến đều lấy dài ngắn lớn nhỏ vân vân biến hóa đa đoan trứ xứng. Vậy mà một cây Thiên Quân Bổng trong tay Viên Long có uy lực lớn là tuyệt đối khá lớn, nhưng biến hóa lại thiếu rất nhiều, đây cũng làm Lục Bình tò mò.
Viên Long nghe Lục Bình nói đến bản mệnh pháp bảo của hắn, khó tránh khỏi thở dài một cái, nói:
– Thêm nữa là bởi vì còn trẻ ta khinh cuồng, một lòng muốn vượt qua lôi kiếp thành tựu linh bảo, cuối cùng ít đi mấy phần để uẩn. Tuy nói cuối cùng thành công vượt qua lôi kiếp, nhưng mà bản nguyên của linh bảo cũng hơi lộ vẻ chưa đủ, uy lực vậy là đủ rồi, nhưng hy sinh đi các loại biến hóa.
Lục Bình ngạc nhiên nói:
– Bản nguyên của linh bảo không thể so với bản nguyên của người. Bản nguyên chưa đủ cũng không phải là bản nguyên bị tổn thương rất có thể lấy kỳ trận diệu vật dụng luyện bổ túc.
Mặc dù Lục Bình không tinh thông nhiều với luyện khí, nhưng hắn đến cảnh giới bực này, kiến thức cũng không thiếu.
Viên Long cười khổ đáp:
– Kỳ trận diệu vật há là dễ dàng có thể có được như vậy sao? Lần này lão Viên ta theo bản tộc tu sĩ tới Trung Thổ du lịch, một trong những mục đích chính là hy vọng có thể tìm được kỳ trân diệu vật bổ túc bản nguyên của cây gậy này. Nếu không linh bảo biến hóa sẽ ít đi, ngày sau muốn tiến hơn một bước cũng khó khăn càng thêm khó khăn.
Lục Bình gật đầu một cái, suy tư chốc lát, không nói gì thêm. Viên Long đang muốn mở miệng dự tính cáo từ, lại đột nhiên nghe Lục Bình vui vẻ hỏi:
– Có rồi! Viên huynh, huynh hãy xem một chút vật này có thể trợ giúp Thiên Quân Bổng của huynh hay không?
Viên Long ngẩn ra, khi ánh mắt nhìn về phía vật trong tay của Lục Bình, hai mắt nhất thời thả ra hai đạo lam quang. Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Viên Long quát to một tiếng, hỏi:
– Chính là vật này, Thiên Cơ Lưu Sa Thiết, vật này thật là Thiên Cơ Lưu Sa Thiết sao?
Lục Bình nhìn thấy hai đạo lam quang trong hai mắt của Viên Long, thần sắc hơi sửng sờ. Lam quang ấy rõ ràng cũng là “Tam Thanh Chân Đồng”, chẳng qua là Tam Thanh Chân Đồng truyền thừa chia ra làm ba mạch, theo thứ tự là “Thái Thanh Chân Đồng “, “Ngọc Thanh Chân Đồng “, “Thượng Thanh Chân Đồng “, ba loại thần thông có thiên thu, chẳng phân biệt được cao thấp. Lam quang của Viên Long hiển nhiên tu luyện là “Thượng Thanh Chân Đông ” nhất mạch, còn Lục Bình tu luyện là “Ngọc Thanh Chân Đồng ” nhất mạch. Chỗ bất đồng là, Lục Bình đã đem nhất mạch đó tu luyện tới đại thành, còn Viên Long hiển nhiên chưa tìm đủ chín loại thiên địa kỳ thủy thích hợp.