Danh tiếng của Đạo Thiên lão tổ ở tu luyện giới thật đúng là không nhỏ, hơn nữa không phải bởi vì ông ta là người đại thần thông có tu vi cao tuyệt. Trên thực tế, thời gian Đạo Thiên lão tổ chân chính thành danh đến khi ông ta mai danh ẩn tích cũng bất quá chỉ là một khoảng mấy trăm năm khi ông ta tiến cấp pháp tướng sơ kì cùng với pháp tướng trung kỳ, sau đó mai danh ẩn tích.
Sở dĩ Đạo Thiên lão tổ có danh tiếng bên ngoài hơn nữa truyền lưu đến nay, là bởi vì người này hoàn toàn có thể cũng coi là tu luyện giới đệ nhất đạo tặc. Trung Thổ không ít mật kho bảo địa của đại trung hình môn phái đều đã từng bị ông ta xông vào lấy trộm qua.
Nhưng còn chân chính khiến cho ông ta thành danh cũng có đồn đãi nói rằng Đạo Thiên lão tổ khi tiến cấp pháp tướng trung kỳ đã từng thành công tiềm vào một nhà thánh địa môn phái truyền thừa chi địa, đánh cắp cái gì cũng không người nào biết. Chính bản thân Đạo Thiên lão tổ cũng không từng thổ lộ qua nửa từ, thánh địa bị trộm cũng chưa từng có một ai đứng ra bác bỏ tin đồn. Tu luyện giới mặc dù có các loại suy đoán, thậm chí có không ít tu sĩ liên quan tới thánh địa đều đã từng trực diện hỏi thăm qua vấn đề này.
Nhưng mà một ít thánh địa cao cấp tu sĩ rõ ràng biết được nội tình vào lúc bị hỏi thường thường đều nghe rồi nhìn trái phải giả vờ không biết, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này. Điều đó khiến một ít tu sĩ vốn còn không tin lời đồn đãi càng thêm vững tin Đạo Thiên lão tổ đích xác đã từng tiến vào thánh địa truyền thừa bảo địa, trong lúc nhất thời Đạo Thiên lão tổ được gọi là thiên hạ đệ nhất đạo.
Thân phận xuất thân của Đạo Thiên lão tổ thử yêu cũng không phải bí ẩn. Mặc dù ông ta tự xưng mình là Tầm Bảo Thử, tu luyện giới vẫn cho là một loại yêu tộc chủng tộc bí ẩn hơn nữa số lượng hiếm hoi. Dù sao Thử Chi nhất tộc tuy nói chủng loại đa dạng, nhưng đều là cấp thấp chủng tộc, có thể có tiềm chất thành tựu dung huyết kỳ tu vi hầu như cũng không, chớ đừng nói chi là như Đạo Thiên lão tổ đem tu vi một đường đẩy lên tới pháp tướng trung kỳ như vậy.
Nhưng mà không ngờ tới là, kỳ thực bản thân của Đạo Thiên lão tổ bất quá chỉ là một con Tâm Linh Thử cấp thấp nhất của tu luyện giới mà thôi. Tầm Bảo Thử cũng bất quá là tôn xưng của tộc Tâm Linh Thử đối với thành tựu cá nhân ông ta đạt được mà thôi, chứ không phải là một chủng tộc.
Chỉ nghe Đại Bảo nói tiếp:
– Đạo Thiên lão tổ được xưng thiên hạ đệ nhất đạo tặc. Ông ta ở tu luyện giới bày ra động phủ bí tàng cũng không chỉ có một, đem bảo vật mà ông ta thu nạp được đặt trong một ít động phủ, nhưng mà đồ của Đạo Thiên lão tổ lão nhân gia ông ta người ta lại đâu để tìm như vậy. Các người xem như tìm được động phủ nhưng cũng tuyệt không khả năng thu vét xong hết đồ vật bên trong, tất nhiên vẫn có chỗ bí ẩn như trước cất giấu bảo vật chưa hề phát hiện.
Đại Bảo nói điều này ngược cũng không là lời nói vô căn cứ. Bởi vì Đạo Thiên lão tổ chính là nhân vật gần vạn năm trước, nhưng mà đến hiện tại, tu luyện giới đã công khai phát hiện động phủ bí tàng của Đạo Thiên lão tổ không dưới hơn mười chỗ. Trong mỗi một chỗ hoặc nhiều hoặc ít đều có thể phát hiện một nhóm bảo vật.
Nhưng mà chân chính kẻ khác tán dương chính là, thường thường lúc phát hiện một chỗ Đạo Thiên bí tàng, nguyên vốn sau khi thu vét hoàn tất lấy đi sạch bảo vật bên trong trước kia, người tới sau đều có thể ở bên trong lại tìm được một ít gì đó người trước không tìm được. Thậm chí tiền tiền hậu hậu mấy tốp tu sĩ vào trong bí tàng đều phát hiện, vẫn không phát giác xong hết bảo bối bên trong, phảng phất mỗi một chỗ Đạo Thiên bí tàng đều vừa ra chậu châu báu vậy. Bảo vật bên trong dù không trân quý, nhưng cũng có thể làm được tới dường như cuồn cuộn không dứt.
Đám sáu người Thanh Hồ hiển nhiên biết cũng không thu hết bảo vật trong Đạo Thiên bí tàng đã được bọn họ phát hiện. Trên thực tế, khi bọn họ tiến vào bí tàng chỉ thu nạp mấy thứ bảo vật bên ngoài mà thôi, tức đã là như thế, cũng khiến cho bọn họ may mắn còn sống dưới sự đuổi giết của Cửu Huyền lâu.
Thanh Hồ dẫn bọn họ một đường về phía nam tìm kiếm Lục Thiên Bình, ngoại trừ muốn tìm hắn che chở, còn có hy vọng Lục Bình có thể đái lĩnh bọn họ đi tra xét chỗ bí tàng đó. Dù sao Lục Bình trên danh nghĩa là chủ nhân của bọn họ, hơn nữa thực lực thủ đoạn đều đã đạt đến một độ cao làm bọn họ kính ngưỡng.
Thanh Hồ kinh ngạc hỏi:
– Ngươi nói ngươi có thể thu sạch bảo vật trong Đạo Thiên bí tàng sao?
Thanh Hồ biết được Đại Bảo mặc dù thực lực tương đối thấp trong mấy người theo đuổi Lục Bình, nhưng là thủ hạ đệ nhất linh sủng của hắn, quan hệ với hắn không tầm thường.