Chương 1237: Kiếm phá Ngũ Hành

Kiếm phá Ngũ Hành

Trong Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, Phùng Lục cùng bảy vị Thuần Dương lão tổ tụ tập chung một chỗ hợp lực thay nhau công kích ngăn cản Ngũ Hành Đại Trận.

Đặc biệt là ngay từ đầu, sau khi trải qua một phen thử dò xét, sự công kích của Ngũ Hành Đại Trận càng lúc càng dâng cao. Sau đó không biết từ đâu truyền đến hai đạo tiếng kêu thảm thiết, Thuần Dương Ngũ Tử tựa hồ lập tức rảnh tay ra bắt đầu xuất thủ. Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận vận chuyển càng lúc càng nhanh chóng thuận sướng. Năm vị Thuần Dương lão tổ công kích thường xuyên, lực độ mạnh mẽ đã đạt tới cao phong nhất.

Năm vị Thuần Dương thay nhau xuất thủ khắp nơi bên trong đại trận. Mỗi một người xuất thủ đều có thể nghiệm tụ lực của năm người. Cho dù là Phùng Lục cũng bảy vị Thuần Dương lão tổ hợp lực ngăn cản, nhưng cũng không cách nào làm được tâm thần hợp nhất giống như Thuần Dương Ngũ Tử, từ đầu tới cuối đều thuộc về trong phòng ngự bị động.

Cũng may vô luận Thuần Dương Ngũ Tử tiến công ra sao, Phùng Lục cùng bảy vị Thuần Dương lão tổ đều đã có tiền xa chi giám, thủy chung vững vàng tù chung một chỗ liên thủ ngăn cản năm người tấn công. Mặc dù họ thủ cũng cực kỳ thảm hại, nhưng thủy chung không dám có một người thoát đi khỏi.

Lâm Vũ lão tổ nơm nớp lo sợ. Ông ta không ngờ nguyên vốn mấy phe chiếm hết ưu thế sao lập tức bị người vây trong Ngũ Hành Thuần Dương đại trận. Ông ta mắt thấy đại thù của mình được báo, không chừng còn có thể có chút tiện nghi từ trong tay của Thuần Dương Ngũ Tử, không ngờ cũng lập tức từ đao trở thành thịt cá, sự tương phản như thế này thật đã làm Lâm Vũ lão tổ rất như đưa đám.

Bộ trận pháp này ông ta dĩ nhiên là đã nghe nói qua, hiển nhiên cũng biết uy lực. Đừng xem mọi người hiện tại hợp lực vẫn có thể ngăn cản được sự đánh vào của trận pháp, nhưng mọi người cuối cùng không cách nào làm được tâm thần hợp nhất giống như Thuần Dương Ngũ Tử. Chỉ cần một lúc sau tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở, đến khi đó trong đại trận này còn không phải là mặc cho người xẻ thịt!

Nhưng sáu vị Thuần Dương khác từ đầu đến cuối đều chưa từng nói câu nào với ông ta. Thậm chí ngay từ đầu Viên Phá Không còn ôm địch ý với ông ta, thời điểm ban đầu ông ta mới vừa xuất thủ, Viên Phá Không một côn đó quét ngang nửa bên bầu trời uy thế còn sờ sờ trước mắt.

Cho dù là hiện tại bảy người hợp lực ngăn trở thế công của Thuần Dương Ngũ Tử, sáu người khác cũng chỉ bất quá đón nhận Lâm Vũ lão tổ thần thông phối hợp, như cũ chưa từng có bất kỳ trao đổi nào với ông ta.

Sáu người này thủy chung xuất thủ như một, phối hợp cực kỳ ăn ý, cùng so sánh, biểu hiện của Lâm Vũ lão tổ sẽ phải kém một bậc. Ngay từ đầu thủy chung không cách nào cũng sáu người hợp phách, coi như đến cuối cùng hơi có chút ăn ý, cũng chỉ có thể làm một ít phụ trợ cho sáu người, chủ động đi nghênh hợp thế công của sáu người.

Đây chính là chỗ làm Lâm Vũ lão tổ kỳ quái. Sáu người này mỗi người thân phận bất động, đều là tu luyện giới nhất phương chư hầu, trong ngày thường tiến hữu lui tới, làm sao có thể lúc vừa ra tay sẽ có thể phối hợp ăn ý như vậy?

Trừ phi, mấy người này trước khi chuyện xảy ra đã có qua ăn ý!

Ý tưởng đột ngột đó khiến Lâm Vũ lão tổ lấy làm kinh hãi. Ông ta theo bản năng muốn phủ nhận loại khả năng này, nhưng từ sau khi tiến vào vô hình không gian, sáu người đều hành động nhịp nhàng, cùng với sau khi bị đại trận vây khốn tất cả mọi người biểu lộ thần sắc bất động cũng làm Lâm Vũ lão tổ càng ngày càng tin tưởng điều phán đoán này.

Đoàn người đây là cố ý, trước khi chuyện xảy ra bọn họ đã sớm có liên lạc, cũng sớm đã nghĩ tới có thể nghiệm bị vây trong Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, cũng đã nghĩ tới phương pháp ứng đối. Mà mình đây là lúc vô ý đã quấn vào trong tranh đấu giữa những thánh địa đại phái rồi!

Khó trách ngay từ đầu những người này đối với sự xuất hiện của mình sẽ có bài xích!

Lâm Vũ lão tổ lập tức nghĩ thông suốt nguyên nhân cũng hít một hơi khí lạnh. Đầu tiên ông ta thầm hố xui xẻo, tiếp theo chính là may mắn, nhờ mình đi theo sáu người này, nếu không kết quả của mình chỉ sợ cũng bước đi theo hai người khác đó rồi.

Mà bây giờ sau khi nhìn sáu người này bị vây khốn lại tỉnh táo ứng đối như vậy trong lòng Lâm Vũ lão tổ chợt động. Chẳng lẽ mấy người bọn họ còn có hậu thủ gì, có thể đánh vỡ Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận hay sao?

Ngay trong lúc tâm tư đó của Lâm Vũ lão tổ mới vừa nổi lên, một tiếng huýt gió truyền tới như cùng xuyên mây nứt đá vậy, thậm chí xuyên thấu qua Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận khiến cho tất cả mọi người bị vây cũng nghe được thanh thanh sở sở.

Thất Phiến lão tổ đột nhiên xoay người hét lớn với Lâm Vũ lão tổ:

– Không được nương tay, toàn lực xuất thủ!

Lâm Vũ lão tổ đột nhiên sửng sốt, liền thấy mọi người vốn còn đồng tâm hợp lực ngăn cản Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận giảo sát trong phút chốc tiếng huýt gió truyền tới đột nhiên loạn đả chung quanh bốn phương tám hướng trận pháp không gian. Từng đạo một đại thần thông, vô thượng thần thông phụ trứ trên từng món một Nhất kiếp linh bảo, Nhị kiếp linh bảo gào thét mà đi, không còn sự ăn ý lúc trước nữa.

Lâm Vũ lão tổ rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thầm nói những người này quả nhiên còn có thủ đoạn phía sau. Trước tiên, ông ta đem Bích Ngọc Thanh Phong Địch để ngang khóe miệng thổi một cái. Từng đạo một sóng âm hóa thành lưỡi dao sắc bén cũng một mảnh loan đả ra bốn phương tám hướng.

Bảy vị Thuần Dương lão tố đột nhiên bộc phát hiển nhiên không cách nào đánh vỡ Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, cho dù bình thường cũng bất quá khiến cho Thuần Dương Ngũ Tử luống cuống tay chân một trận thôi. Hơn nữa bọn họ nguyên vốn mong đợi nhất đối với tình cảnh như thế của bảy vị Thuần Dương lão tổ, bởi vì càng như vậy mới càng có thể bị bọn họ chia lìa bao vây. Một khi Thuần Dương Ngũ Tử lần nữa chưởng khống loại cục diện hỗn loạn, Phùng Lục cùng bảy vị Thuần Dương nghênh đón tất nhiên là số mạng kích phá.

Nhưng vừa khéo vào lúc này một người từ bên ngoài Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận giết tới đây. Một đạo kiếm quang hoành quan thiên địa, mang khí thế sát phạt chưa từng có từ trước đến nay, giống như muốn trảm phá thiên địa này vậy, lập tức cùng bảy vị Thuần Dương tu sĩ đột nhiên bộc phát trong Ngũ Hành trận tạo thành thế trong ứng ngoài hợp.

– Khai Thiên Kiếm Thuật, Giao tổ truyền thừa!

Thổ Linh Tử hú lên quái dị, trong thanh âm ẩn nhiên tiết lộ ra một ít hoảng lên!

Nếu là tu sĩ tầm thường cũng đã đành, cho dù những Thuần Dương tu sĩ khác cũng tốt, Thuần Dương Ngũ Tử cũng không cho là cái này nếu nói trong ứng ngoài hợp sẽ có thể đánh vỡ đại trận của bọn họ.

Nhưng người nọ chính là Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ, đã từng ngộ ra được thông thiên kiếm thuật từ trong bút tích của Giao đạo nhân!

Kiếm quang rơi xuống, bên trong Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận đột nhiên truyền tới một tiếng quát lên. Thanh âm nghe được chính là Thổ Linh Tử, liền thấy ánh sáng màu vàng trong ngũ thải đại trận ngưng tụ mặt ngoài của trận pháp, tạo thành một mảnh tâm thuần màu vàng đất, nghênh đón kiếm quang!

Nhưng ngay trong nháy mắt đó, kiếm quang chém ngang xuống vào khoảnh khắc chém về phía tấm thuẫn đột nhiên không thấy bắt đầu nhanh chóng lay động. Một đạo kiếm quang duy nhất cũng từ trên xuống dưới biến thành một đạo bóng kiếm, phảng phất trong nháy mắt một kiếm đó cũng đột nhiên lại biến thành trăm ngàn kiếm.
Trong nháy mắt trăm ngàn đạo kiếm quang chém về phía lá chắn màu vàng đất. Một tiếng phốc “xuy”, phòng ngự thủ đoạn do Thổ Linh Tử lấy Ngũ Hành Đại Trận ngưng tụ mà thành tức thì bị kiếm quang đột phá, rồi sau đó Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận cũng giống như giấy hồ vậy, thẳng bị kiếm quang cắt ngang mà vào. Các loại thần thông pháp thuật, linh bảo pháp bảo từ bên trong trận pháp phát ra tiếng nổ nhất thời thông qua đạo lỗ hổng đó mà vang tận mây xanh.

Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận uy chấn tu luyện giới mấy vạn năm không ngờ lại dễ dàng bị Tiêu Bạch Vũ cùng với bảy vị Thuần Dương lão tổ trong ứng ngoài hợp phá đi như vậy. Chẳng những là Lâm Vũ lão tổ không ngờ, chính là Thuần Dương Ngũ Tử cũng không nghĩ tới. Thổ Linh Tử đứng đầu Thuần Dương Ngũ Tử càng thêm khuôn mặt khó có thể tin, quát:

– Không thể nào, làm sao ngươi có thể phá được Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận?.

Thổ Linh Tử tu vi đã đạt đến Thuần Dương điên phong, khoảng cách hóa thành Chân Linh cũng chỉ còn lại có nhảy ra một bước cuối cùng. Mặc dù lão ta tự nghĩ mình đơn đả độc đấu có lẽ không phải là đối thủ của Tiêu Bạch Vũ, nhưng tu vi của lão dù sao cũng ở đó, càng thêm là sự tồn tại được xưng cùng cấp tu sĩ phòng thủ đệ nhất, nếu toàn lực phòng thủ tự tin cho dù đối mặt Tiêu Bạch Vũ cũng không bị thua.

Nếu như nói Tiêu Bạch Vũ là mũi nhọn sắc bén nhất trong Thuần Dương tu sĩ, vậy Thổ Linh Tử lão ta tự tin chính là lá chắn kiên cố nhất trong Thuần Dương tu sĩ. Mà bây giờ kết quả lại đả kích sự tự tin của Thổ Linh Tử như vậy, coi như lão ta phân tâm muốn đối phó bảy vị Thuần Dương bị vây bên trong đại trận, nhưng dựa vào Ngũ Hành Đại Trận thế nào cũng không phải bị Tiêu Bạch Vũ một kiếm đã phá phòng ngự rồi!

Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận trong nháy mắt bị phá, Thuần Dương Ngũ Tử lập tức lọt vào tình cảnh bị người vây công rơi vào hạ phong.

Thổ Linh Tử cố gắng lần nữa tụ lại năm người, lần nữa tạo thành Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, chỉ thấy một đạo lưu quang từ chân trời xẹt qua. Tiêu Bạch Vũ một bước bước ra từ trong lưu quang. Phi kiếm lần nữa chém xuống phía dưới một cái, kiếm quang thẳng xuống lập tức đi về phía ngũ thải quang mang lóe lên trong tay của Thổ Linh Tử.

Thổ Linh Tử thầm nói một tiếng không tốt, muốn hết sức tránh né, lại bị bảy vị Thuần Dương khác vây công bức bách, chỉ đành phải xuất thủ đón đỡ một đạo kiếm chém đó của Tiêu Bạch Vũ.

Nhưng Thổ Linh Tử lại một lần nữa lãnh giáo đến kiếm thuật thần thông như tôi khô lạp hủ của Tiêu Bạch Vũ. Lão ta lấy một món Nhị kiếp linh bảo thi triển ra vô thượng phòng ngự thần thôn “Đại Địa Chi Thai” tỉ mỉ luyện chế mà thành. Sau khi tiếp nhận liên tục tám kiếm của Tiêu Bạch Vũ, rốt cục vào lúc kiếm thứ chín thì cũng nhịn không được nữa, “Đại Địa Chi Thai” hoàn toàn vỡ vụn, một món Nhị kiếp linh bảo cũng đã bị tổn hao nhiều dưới kiếm quang liên tiếp không ngừng trảm kích.

Nhưng Tiêu Bạch Vũ chẳng những kiếm thuật sắc bén vô cùng, chân nguyên hùng hậu bền bỉ cũng vượt xa ra khỏi sự tính toán của Thổ Linh Tử. Sau khi Tiêu Bạch Vũ chém hết chín kiếm, dư thế không nghỉ, kiếm thứ mười theo nhau mà tới. Thổ Linh Tử chỉ kịp bản thân tránh một cái, mà ngũ thải hà quang trôi lơ lửng bên người lão ta thì không cách nào may mắn thoát khỏi. Tiếng vang “xay lạp” truyền tới như tiếng rõ to như vậy, ngũ thải hà quang linh quang mất hết. Một tấm vải cẩm vẽ đầy phù văn huyền ảo bị kiếm quang chém rách thành hai mảnh.

– Ngũ Hành trận đồ: Bốn người Thuần Dương Ngũ Tử cùng kêu lên. – Hắc, Ngũ Hành trận đồ, phá!

Viên Phá Không cao giọng hô to.

Từ trong lưu thủy Thanh Minh Giang dưới chân Lạc Tâm sơn, Lục Bình lúc này đang tồn thân bị cái lưu thủy dẫn dắt mà đến trong một cái chi mạch của Thanh Minh Giang thủy mạch. Chẳng qua lúc này hắn bị con thủy viên trước mắt lần nữa từng chút từng chút một tước đoạt quyền chưởng khống thủy mạch. Mà không gian hắn có thể chưởng khống cũng từng chút bị con thủy viên trước mắt này xâm lấn dần dần.

Ngay vào lúc Thuần Dương Ngũ Hành trận đồ trên người Thổ Linh Tử bị Tiêu Bạch Vũ một kiếm trảm phá, con thủy viên này đột nhiên dừng lại sự chèn ép đối với Lục Bình. Hơn nữa phảng phất có một cổ lực lượng bất ngờ từ trên người của thủy viên bị rút đi hết, khiến cho Lục Bình trong nháy mắt giống như một cái xo bị áp đến cực hạn, đột nhiên bắn ngược trở lại, nhất cử phá hết sự chèn ép của thủy viên trước đó, thậm chí còn chưởng khống một phần nhỏ cái chi mạch của Thanh Minh Giang thủy mạch.

– Đoàn người được việc chưa đủ, bại chuyện có thừa, thật là phiền toái!

Thủy viên thấp giọng mắng một tiếng, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bình lần nữa, sự phản kích của hắn cũng đã đến.

Ai nha, chậm một chút rồi.

Lục Bình vốn muốn thừa dịp ngay trong lúc thủy viên đột nhiên suy yếu, mất đi sự chưởng khống với thủy mạch nhảy ra thủy mạch chạy trốn, làm gì ngờ tới lúc này Linh Lung tửu đình cũng đột nhiên xuất hiện vấn đề.

Cô gái nhỏ này thấy khí tức của thủy viên kịch liệt suy yếu, lại muốn Lục Bình nhân cơ hội bắt giữ con thủy viên đó. Lục Bình hỏi nguyên nhân Linh Lung cũng không nói ra đó là nguyên nhân gì, nhưng hắn lại cảm thấy, đây tựa hồ là một loại bản năng của Linh Lung vậy, một loại bản năng đến từ khí linh..

Tuy rằng trước đó Lục Bình cũng từng suy đoán con thủy viên này dường như cũng là một khí linh, hơn nữa nhìn trên nó là một bản thể muốn vượt qua xa khí linh của Linh Lung tửu đỉnh. Mà loại bản năng này của Linh Lung tựa hồ càng có thể chứng thật suy đoán của Lục Bình hơn.

Lúc này khí tức quanh thân thủy viên suy yếu. Thủy mạch trước đó nó chưởng khống cũng để cho Lục Bình liên tiếp cướp lấy, chính là thời cơ tốt nhất nhân cơ hội đánh bại thậm chí bắt sống con thủy viên này. Vì vậy Lục Bình không chút do dự xuất thủ.

– Ngu xuẩn!

Thủy viên trong lúc nhất thời bị Lục Bình phản kích đánh tiết tiết bại lui, sự mạnh mẽ lúc trước biến mất vô ảnh vô tung. Nhưng con thủy viên mặc dù thảm hại, lại thủy chung không thấy hốt hoảng, ngược lại lúc đối mặt Lục Bình chính diện cường công, trên mặt cũng treo nụ cười giễu cợt.

Trong lòng Lục Bình cả kinh nhận ra được dường như cũng có gì không đúng, nhưng lúc này thủy viên cũng quả thật không còn vẻ thần dũng lúc trước, bị Lục Bình vững vàng áp chế, trong lúc nhất thời hắn cũng không rảnh cân nhắc những thứ khác.

Vào lúc Tiêu Bạch Vũ một hơi liên tiếp chém ra mười kiếm, chém bể nát sự phòng ngự của Thổ Linh Tử. Sau khi trảm phá xong Thuần Dương Ngũ Hành trận đồ, chính là mạnh như Tiêu Bạch Vũ, một thời gian cũng cần tạm thời hóa giải một chút chân nguyên giữa liên tục toàn lực bộc phát xuất thủ tạo thành không đủ.

Thổ Linh Tử thành danh mấy trăm năm, một thân phòng ngự thần thông không giống bình thường. Danh hiệu được xưng cùng cấp tu sĩ phòng ngự đệ nhất cũng không phải bình bạch có được. Cho dù là Tiêu Bạch Vũ sau khi phá phòng ngự thần thông của lão, thực lực tự thân cũng khó tránh khỏi trong lúc nhất thời lâm vào trạng thái thấp nhất.

Không chỉ là một mình Tiêu Bạch Vũ, ngay cả Phùng Lục cùng bảy vị Thuần Dương lão tổ thấy Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận trận đồ bị trảm phá, một thời gian cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi Chu Bát Tả ra mắt khiêu khích, đến cuối cùng bị vây trong Thuần Dương Ngũ Hành trận liên thủ kháng địch, rồi đến trong ứng ngoài hợp phá hỏng Thuần Dương Ngũ Hành trận, đám người Phùng Lục có thể nói là từng bước nghiên cứu, mạo hiểm thậm chí vẫn lạc, vô luận là chân nguyên còn tâm thần đều hao phí cực lớn. Lúc này họ thấy được có thể bày Thuần Dương Ngũ Hành trận trận đồ bị Tiêu Bạch Vũ trảm phá, Thuần Dương Ngũ Hành trận không còn cách nào thành hình, chính là những Thuần Dương lão tổ trong nháy mắt cũng toàn bộ buông lỏng xuống.

Không có Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, Ngũ Hành tông Thuần Dương Ngũ Tử bất quá chính là năm vị Thuần Dương lão tổ mà thôi. Lúc này, mấy phe có tám vị Thuần Dương, hơn nữa thế lực từng người đều không dưới năm người đó, có thể nói đã ổn thao thắng khoán. Mưu đồ của Ngũ Hành tông thậm chí có thể nói sớm tuyên cáo thất bại rồi!

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset