Chương 1247: Hóa Thủy thần phù

Hóa Thủy thần phù

Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người mặc dù lúc này vẫn may mắn có thể chạy trốn dưới Càn Khôn Bảo Đỉnh. Nhưng sau khi họ trải qua một phen sinh tử đại chiến, vẫn nghe được tin tức Ngũ Hành tông đem thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà liên đồng, mọi người không khỏi còn một phen thở dài bất lực.

Thời khắc thủy mạch liên đồng, đông đảo tu sĩ vây công Ngũ Hành tông bắt đầu đua nhau rút đi. Những kẻ muốn nhân cơ hội đại sát một phen khiến cho sau khi Ngũ Hành tổng liên đồng thủy mạch cũng không dễ dàng gì tự nhiên cũng có rất nhiều. Nhưng họ nhìn thấy bốn vị Thuần Dương lão tổ chậm rãi hạ xuống giữa bầu trời, cùng với cách đó không xa, Thuần Dương tu sĩ lấy Tiêu Bạch Vũ cầm đầu xa xa quan sát nhưng chưa hề nhúng tay nữa, bọn họ không thể không lựa chọn lập tức cách xa.

Sau khi hai đại thủy mạch của thủy hệ liên đồng cũng không phải là nói không khả năng chặt đứt. Mà Ngũ Hành tông lấy phương thức bắt cóc đem địa mạch, thủy mạch, sơn mạch, linh mạch dọc đường vận hà toàn bộ liên tiếp chung một chỗ, nhất vinh cầu vinh nhất tổn câu tổn, mọi người cũng không hội tụ dưới Lạc Tâm sơn triển khai đại chiến lần này.

Có thể thoát khỏi những phương thức trói buộc đó mà cắt đứt thủy mạch hay không?

Cũng không phải là không, tu luyện giới thật đúng là có một cái bảo vật có thể làm được tới như vậy. Hơn nữa món bảo vật đó còn đã từng chính là vật của Ngũ Hành tông, chẳng qua đáng tiếc sau đó mất đi, Ngũ Hành Động lần tìm mà không thể được.

Ngay từ đầu, Ngũ Hành tông cũng không muốn sử dụng loại phương pháp cơ hồ đắc tội nửa tu luyện giới để lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang. Hơn nữa muốn dùng món bảo vật đó chặn lấy một đoạn thủy mạch, cứ như vậy thần không biết quỷ không hay, cũng không giống như hiện tại làm cho mưa gió đầy trời, còn bỏ ra giá cao lớn như vậy.

Đáng tiếc món bảo vật đó được rồi lại mất đi, và tình cảnh của Ngũ Hành tông lúc này lại đến mức cực kỳ lúng túng. Cũng may Ngũ Hành tông cơ duyên đủ, không ngờ lại lấy được một món vật đồng nguyên cùng món bảo vật nọ, chính là nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù trước đó.

Mặc dù nửa tờ thần phù không cách nào giống như món bảo vật tùy ý cắt đứt thủy mạch, nhưng rốt cuộc cũng có thể cung cấp một loại phương pháp. Hơn nữa, loại phương pháp này nhìn qua tựa hồ hoành đại hơn, nhưng mạo nguy hiểm cũng đề thăng gấp đôi.

Nhưng mà cũng may cuối cùng thành công, như vậy hết thảy bỏ ra trước đó hiển nhiên đều đáng giá, chỉ cần cái mạch có thể giữ vững thông suốt, chí ít cũng có thể bảo đảm Ngũ Hành tông mấy ngàn năm phồn vinh thịnh vượng.

Ngay vào lúc Ngũ Hành tông trên dưới âm thầm may mắn lần này bỏ ra giá cao Thuần Dương tu sĩ vẫn lạc, đúng là vẫn liên thông xong cái thủy mạch. Hai đạo nhận quang ngất trời đột nhiên từ đáy Lạc Nhai Thủy phóng lên cao. Mà trung ương của hai đạo nhận quang đó chính là vị đại nghệ thuật gia mới vừa dung hợp liên thông thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà.

Lạc Tâm sơn phụ cận tất cả tu sĩ đều ngẩn ngơ, lần này tranh đoạt đối với hai cái thủy mạch đã đến hồi kết, Ngũ Hành tông đã chiến thắng, không ngờ lúc này còn có người tới khiêu khích. Chẳng lẽ không biết đại đỉnh chớp lóe ngũ sắc quang hoa trong tay Thổ Linh Tử ngay cả Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đều kiêng kỵ vô cùng sao?

Nhưng rất nhanh thì có người kinh hô:

– Không xong rồi, người nọ là muốn chặt đứt thủy mạch, mau ngăn cản hắn, nếu không thủy mạch đứt đoạn, một phần ba Trung Thổ sẽ phải sơn băng địa liệt rồi.

Bao gồm người của Ngũ Hành tông bên trong đều lấy làm kinh hãi. Người nào cũng không ngờ lúc này lại có thể thật đúng là có người xuất thủ chặt đứt thủy mạch. Chẳng lẽ hắn thật đúng là cũng không biết hậu quả khi làm như vậy sao?

Hai đạo nhận quang đã sát lại với nhau, nhìn dáng dấp thật là muốn thắt đoạn thủy mạch liên thông.

Thủy Linh Tự đột nhiên kêu hoảng thành tiếng:

– Nhanh lên, nhanh, ngăn cản hắn!

Ngay sau đó bà ta đột nhiên phát hiện mình lỡ lời, vội vàng lấy phương thức truyền âm thần niệm nói chút gì với ba vị Thuần Dương khác, vẻ hoảng lên trên mặt cũng không che giấu được nữa.

Ba vị Thuần Dương khác sau khi nghe Thủy Linh Tử nói cũng luống cuống, Thổ Linh Tử hét lớn:

– Nhanh, đều đi xuống, ngăn cản hắn, tìm ra người đó cho ta!

Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người trong lúc nhất thời có chút sờ không rõ hư thực, nhưng một bên Chu Bát Tả đã nhận ra lai lịch của hai đạo nhận quang, bất chấp thương thế tự thân, lớn tiếng kêu lên:

– Chính là linh bảo Lưỡng Đoạn, là linh bảo tiễn đạo do Ngũ Hành tông Đoạn Thủy lão tổ lưu lại, là một nửa khác của Hóa Thủy Thần Phù. Mau chặn người của Ngũ Hành tông! Hai đạo nhận quang sau khi cắt xong thủy mạch sẽ không dẫn tới những thứ tai nạn khác!

Thời điểm Chu Bát Tả kêu lên ”linh bảo Lưỡng Đoạn”, Tiêu Bạch Vũ cùng với Phùng Lục và mấy vị Thuần Dương tu sĩ thương thế không nghiêm trọng lắm đã trước sau xông ra ngoài.

Đợi đến thời điểm Chu Bát Tả giải thích xong, tu sĩ lúc trước vẫn làm khách xem nhất thời một cỗ não vọt tới về phía Ngũ Hành tông lần nữa.

Vốn chúng tu còn cho là hết thảy đều đã bụi yên gió lặng, đột nhiên phát hiện thì ra kết quả của chuyện trước đó bọn họ hao hết sức lực chính trâu hai hổ, thậm chí mạo nguy hiểm vẫn lạc tranh thủ để có cơ hội xoay chuyển tình thế, và cơ hồ tất cả mọi người tóe ra ý chí chiến đấu vượt xa trước đó.

Có cái câu chỉ có mất đi mới biết quý những gì đã mất, lúc ở trước mọi người vốn cho là một phen cố gắng đã trôi theo dòng nước, lúc này chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho người đã vẫn lạc chết đi một cách vô cớ như vậy, không thể khiến cho họ trả giá cao mà không chút thu hoạch.

Chúng tu nổi điên một phen lần nữa phát khởi đánh vào Ngũ Hành tông tu sĩ thậm chí so với lúc trước càng thêm mãnh liệt. Ngũ Hành tông đầu tiên là bị hai đạo nhận quang ngất trời đó hấp dẫn tâm thần, tiếp theo đột nhiên bị chúng tu đánh vào mãnh liệt như vậy. Trong lúc nhất thời, họ lộ ra chuẩn bị chưa đủ, vừa lên tới thì có mấy vị pháp tướng tu sĩ chết, trong đó còn có một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ lúc trước đã bị thương.

Ngũ Hành tông bốn vị Thuần Dương lão tổ tất cả đều giận dữ, nhưng lúc này hai đạo nhận quang sắp khép lại mới là chỗ muốn chết. Thổ Linh Tử giơ lên Càn Khôn Bảo Đỉnh trong lòng bàn tay, ngũ sắc hoa quang nhất thời nổ bắn ra từ trong đỉnh.

Mà trong lúc đạo ngũ sắc hoa quang nhanh chóng hiện ra, Thổ Linh Tử thân là người chưởng khống lại có vẻ mệt mỏi. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như sau khi bệnh nặng mới khỏi già hết mấy tuổi vậy. Thậm chí Thổ Linh Tử vốn chỉ là ăn mặc như một trung niên lúc này ở góc tóc bên trán không biết vì sao và thời điểm nào đã sinh ra vài sợi tóc trắng.

Đạo ngũ sắc hoa quang chớp mắt bắn ra liền chia ra làm hai luồng, sau đó chia ra hóa thành một cái bàn tay, bắt đi trên hai đạo nhận quang khép lại.

Đây chính là oai của Khai Thiên Thần Khí, nếu hai đạo nhận quang thật đúng chính là linh bảo lưỡng Đoạn trước đó Ngũ Hành tông trăm tìm mà không thể được. Như vậy thanh linh bảo này ít nhất cũng phải thao túng trong tay người đại thần thông thành tựu Chân Linh mới có thể sánh ngang vai của Càn Khôn Bảo Đỉnh sao?

Tiêu Bạch Vũ một kiểm đánh tới, ba vị Thuần Dương khác muốn tiến lên ngăn cản, lại bị ba người Phùng Lục, Thất Phiến lão tổ, Chu Bát Tả sau đó chạy tới kéo. Tiêu Bạch Vũ một kiếm rơi xuống, Thổ Linh Tử không thể không chia ra một cái bàn tay khổng lồ năm màu nắm chặt kiếm quang của Tiêu Bạch Vũ. Rồi sau đó Liệt Thiên Kiếm Thánh kiếm thuật thần thông được xưng đệ nhất thần kiếm của tu luyện giới lại dễ dàng bị bàn tay năm màu nghiền nát như vậy rồi.

Nhưng vào lúc sau khi nghiền nát kiếm thuật thần thông của Tiêu Bạch Vũ, một cái bàn tay khổng lồ năm màu cũng bị suy yếu, hơn nữa còn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất cùng một cái bàn tay khổng lồ năm màu khác liên thủ tạo ra hai đạo nhận quang.

Có thể coi là chỉ có một cái bàn tay khổng lồ năm màu, đó cũng chính là thần thông mà Khai Thiên Thần Khí thi triển ra!

Mắt thấy một cái bàn tay khổng lồ năm màu sẽ phải bắt được một đạo nhận quang trong đó, một tiếng sáo kỳ dị đột nhiên độn vào trong tại Thổ Linh Tử đang toàn lực ngự sử Càn Khôn Bảo Định.

Loại “Phạt Thần” của người thượng cổ đại thần thông truyền thừa nguyên vốn chính là vô thượng thần thông cực khó phòng ngự. Nếu bình thường, Thổ Linh Tử coi như không cách nào hoàn toàn che giấu, nhưng chí ít cũng có thể ngăn cản được.

Nhưng bây giờ, toàn bộ tinh lực của Thổ Linh Tử đều đặt trên ngự sử Càn Khôn Bảo Đỉnh đối phó linh bảo Lưỡng Đoạn. Mà trước đó, Lâm Vũ lão tổ đã bị trọng thương trạng thái nửa chết nửa sống, làm gì ngờ tới ông ta sẽ liều chết xuất thủ.

Thổ Linh Tử bị ảnh hưởng, cái bàn tay khổng lồ nằm màu không khỏi cũng hơi chậm lại. Trong một khoảnh khắc đó, một đạo phù lục lóe ra thất sắc quang trạch đột nhiên từ trong nước thẳng đứng lên vào trong bàn tay khổng lồ.

Thất Sắc Phá Cấm Phù!

Trong tiếng kinh hô của mọi người, bàn tay khổng lồ năm màu trong nháy mắt bị xóa đi hết ít nhất một nửa sáng bóng, rồi sau đó Tiêu Bạch Vũ một kiếm đuổi theo. Đạo bàn tay khổng lồ năm màu lần nữa bị suy yếu, hai lần đề thăng, uy lực của bàn tay khổng lồ năm màu còn chưa đủ đến một phần ba lúc trước!
Hai đạo nhận quang rốt cục lần lượt thay đổi, kéo thẳng bàn tay khổng lồ suy yếu nghiêm trong thành hai đoạn. Rồi sau đó trong ánh mắt tuyệt vọng của hết thảy Ngũ Hành tông, nước của Ngọc Lan Hà trong vận hà phía bắc Lạc Nhai Thủy cùng với nước của Thanh Minh Giang ở phía nam, hơn nữa bản thân Lạc Nhai Thủy, mặt sông của ba đạo con sông biểu hiện bằng như mặt kiếng, sau đó bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Băng!

Một tiếng nổ trầm muộn truyền tới từ đáy Lạc Nhai Thủy, nghe vào giống như thứ gì băng bó bị gãy vậy.

– Đứt rồi! Đứt rồi! Thủy mạch bị cắt đứt rồi, địa mạch, thủy mạch, linh mạch dọc đường vận hà đều không nhận được ảnh hưởng cùng hư hại chút nào!

Tu sĩ vây công Ngũ Hành tông nhất thời hoan hô lên!

Ngược lại từng người hết thảy Ngũ Hành tông đột nhiên từ thiên đường phủ xuống địa ngục, từng người một mặt xám như tro tàn, như cha mẹ chết.

Thổ Linh Tử cắn răng nghiến lợi quát lên:

– Lục soát, tìm cho ra người núp dưới mặt nước nhìn không thấy đó!

Thổ Linh Tử mới vừa ra lệnh xong, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng hỗ khí cấp tại phôi của Kim Thiền lão tổ:

– Thần phù, nữa tờ Hóa Thủy Thần Phù!

Mọi người sửng sốt, khi đua nhau giương mắt nhìn, thì ra là sau khi cắt đứt hai cái thủy mạch dung hợp cũng như liên đồng , nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù hóa vào trong nước lần nữa hiển lộ ra từ trong thủy mạch. Kim Thiền lão tổ đầu tiên nghĩ tới, chớp mắt thủy mạch gảy lìa muốn thu vào nửa tờ thần phù đó.

Không ngờ vào khoảnh khắc nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù hiển lộ, không đợi bản thân Kim Thiền lão tổ thu hồi, nửa tờ thần phù cũng đột nhiên trầm xuống trong nước, sau đó lập tức biến mất trong thần niệm của Kim Thiền lão tổ đang dò tìm.

Thổ Linh Tử hét lớn một tiếng, một cái bàn tay khổng lồ khác may mắn còn sót lại lúc này đột nhiên đổi ngược tiến vào trong nước, chuẩn bị muốn bắt ra địch nhân núp dưới nước.

Một chỗ không biết tên dưới nước, Lục Bình nhìn một chút Đường Lang bơi lội qua lại trên vai hắn, cười hỏi:

– Có nắm chắc có thể đưa tới nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù đó không?

Đường Lang tỏ ra gấp gáp, nghe vậy đơn giản đáp:

– Đồng chúc đồng nguyên, nó sẽ đến!

Tựa hồ nhận ra được lúc trước mình gấp gáp rồi, Đường Lang giải thích với Lục Bình:

– Nó cũng không trở thành khí linh, cũng không ngưng tụ linh bảo cấm chế tất nhiên sẽ bị khí tức xuất hiện lúc trước của tôi hấp dẫn tới nơi đây!

Đường Lang vừa dứt lời, một tờ linh quang lập lòe cùng phù lục rốt cục bay tới trước người của Lục Bình.

Lục Bình đưa phù lục đến trước người của Đường Lang Lưỡng Đoạn, nói:

– Nắm chắc thời gian, nhìn có thể khép lại hay không, nếu bây giờ không được, chúng ta lập tức phải rút lui đi.

Nhưng Đường Lang Lưỡng Đoạn mới vừa nhận lấy nửa tờ thần phù, một cái bàn tay đã theo sát phía sau dò vào đến trong nước sông.

Lục Bình cũng không ngờ sẽ dễ dàng hấp dẫn nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù tới đây như vậy. Hơn nữa thời điểm bắt lại nửa tờ thần phù cũng không phải là gặp sự phản kháng kịch liệt như trong tưởng tượng.

Lục Bình chuyển tay giao cho Đường Lang nửa tờ thần phù, phân phó nó nắm chắc thời gian luyện hóa khép lại. Lúc này một bàn tay khổng lồ năm màu đã đến trong nước bắt tới phía Lục Bình!

Vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, thân hóa lưu thủy toàn lực thi triển phi độn bí thuật trong nước. Nhưng một cái bàn tay khổng lồ năm màu dường như cũng có phát giác, một đường bay đuổi tới phương hướng Lục Bình.

Lục Bình không xác định cái bàn tay khổng lồ có phát hiện hắn hay không. Nếu là nó không phát hiện, mình một khi mang Đường Lang chạy đi, sợ rằng ngược lại sẽ bị bàn tay khổng lồ đó phát hiện.

May là vào lúc này, Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đã hết sức trì hoãn Ngũ Hành tông Thuần Dương tu sĩ, cho nên Thổ Linh Tử cũng không đem toàn bộ lực chú ý lực đặt dưới Lạc Nhai Thủy.

Những bàn tay khổng lồ nằm màu đột nhiên khai ích. Năm ngón tay chia ra làm năm loại màu sắc, sau đó hóa thành năm đạo quang sắc, lấy lòng bàn tay làm trung tâm đột nhiên xoay tròn.

Một cổ hấp lực to lớn truyền tới, lấy ngũ sắc tuyền qua làm trung tâm bên trong diện tích mười mấy trượng, tất cả hết thảy đáy sông đều bị hấp lực của trung tâm tuyền qua dẫn dắt. Thân thể Lục Bình cũng không ngoại lệ, lực dẫn dắt to lớn khiến cho hắn rất khó cố định thân thể của mình trong nước.

Nhưng lúc này Lục Bình vẫn không dám có chút động tác. Bởi vì Lục Bình đã có thể xác nhận chủ nhân của bàn tay khổng lồ trên thực tế cũng không phát hiện hắn. Nhưng nếu là một khi hắn hơi có dị động, ngược lại người nọ có thể sẽ phát hiện chỗ của hắn.

Cái bàn tay khổng lồ này cùng cái bàn tay khổng lồ trước đó bị Lục Bình cắt đứt khiến cho trí nhớ của hắn như mới. Loại uy năng thần thông đó nhất định xuất từ tay của Thuần Dương lão tổ. Bây giờ Lục Bình đương nhiên không hài hài khi đối kháng cùng đại tu sĩ, nhưng Thuần Dương tu sĩ đối với hắn mà nói vẫn là ngưỡng cửa một khó có thể khiêu chiến.

Quang hoa trong tay chợt lóe, Chân Linh Chi Kiếm đã được Lục Bình cầm trong tay. Một khi chuyện khẩn cấp, Lục Bình cũng chỉ có thể Ngự sử Chân Linh Chi Kiếm tới chặt đứt lực hút cực lớn do Ngũ Hành truyền qua tản mát ra.

Hơn nữa Lục Bình tự tin lấy uy năng của Chân Linh Chi Kiếm, hắn hoàn toàn có thể đánh vỡ đạo thần thông trước mắt. Nhưng không chờ tới lúc Lục Bình không kiên trì nổi, bản thân Đường Lang trên bả vai hắn dung hợp nữa tờ Hóa Thủy Thần Phù lại là người đầu tiên không kiên trì nổi rồi.

Ánh sáng màu trắng lập lòe trong nước. Lục Bình thậm chí có thể cảm giác được thời điểm cổ ánh sáng xẹt qua khuôn mặt đều có thể mang đến cảm giác như dùi như đâm.

– A nha nha, không xong rồi, đạo linh cấm thứ ba!

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset