Đại chiến hạ màn chỗ phương hướng của Chân Linh phái, nhưng lần này ma la đại quân chung quanh phá vòng vây không chỉ có đoạn đường cho phương hướng của Chân Linh phái. Hơn nữa binh lực của ma la đại quân phá vòng vây cũng vượt qua xa một trận đánh ở Chân Linh phái trú địa.
Đây cũng là sau khi Chân Linh phái trú địa đại chiến bộc phát, mười ba vị Thuần Dương lão tổ phụ trách điều động toàn bộ tu sĩ của các phái tiêu trừ Cửu Huyền lâu ma la đại quân cũng không không có một người lộ diện ngoại trừ Lâm Vũ lão tổ ra.
So sánh Chân Linh phái bên này gặp phải chỉ có ba con A Tu La suất lĩnh ba ngàn ma la đại quân, hiện nay chỗ đóng quân của Trùng Thiên các trú đóng hạ du Thanh Minh Giang phương hướng chính nam của Cửu Huyền lâu gặp được chính là ba con Thiên Ma cùng gần mười con A Tu La suất lĩnh hơn vạn ma la đại quân xâm nhập.
Phương hướng chính đông, Thiên Huyền tông mới vừa đóng quân xuống doanh địa không lâu cũng bị hai con Thiên Ma cùng bảy con A Tu La đánh vào, nghe nói ngay cả Tiêu Bạch Vũ đều chạy tới vì Thất Phiến lão tổ trợ trận.
Tử Dương cùng phương hướng tây bắc cùng với Vũ Văn thế gia phía đông bắc cũng bị xâm nhập do Thiên Ma suất lĩnh ma la đại quân. Nam Hải Phù Chú các trú đóng phương hướng đông nam cũng giống vậy gặp phải ma la đại quân đánh vào, mặc dù không có Thiên Ma dẫn dắt, nhưng số lượng A Tu La cũng có bảy tám con, thực lực vượt qua xa ma la đại quân đánh vào mà Chân Linh phái đối mặt.
Hơn nữa Chân Linh phái chỉ trong một ngày đã quyết định thắng bại, đánh lui ba ngàn ma la đại quân xâm nhập. Còn những phương hướng khác, Phù Chú các sớm kết thúc ma la đại quân nhất cũng kéo dài ba ngày ba đêm. Về phần đại chiến những phương hướng khác đều lọt vào trong giằng co, đến hiện giờ vẫn không phân ra thắng bại.
Thiên Tuyết lão tổ chỉ hôn mê một ngày lập tức tỉnh lại.
Nguyên vốn Lục Bình cùng mọi người còn lo lắng Thiên Tuyết lão tổ tử chí đã tuyệt, nhưng bọn họ hiển nhiên coi thường Thiên Tuyết lão tổ rồi.
– Nếu như Thiên Phàm đã vẫn lạc, lúc ấy lão thân không chết theo ông ta, thì cũng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Lão thân còn phải hảo hảo sống thay Thiên Phàm thấy một ngày bản phái trở thành đại hình tông môn. Chẳng qua lão thân hiện giờ bị thương rất nặng, ở lại chỗ này cũng không hữu dụng gì, cho nên phải mang tro cốt của Thiên Phàm trở về Bắc Hải. Đồng thời nếu bản phái muốn bảo vệ chỗ đóng quân này, không thể thiếu còn phải từ Bắc Hải tăng điều viện thủ. Lần này phải để cho Thiên Sơn theo ta trở về một chuyến. Hết thảy trú địa trước hết do Thiên Như quan tâm, Thiên Bình, Thiên Viễn giúp đỡ coi sóc.
Hai ngày sau, Thiên Sơn, Thiên Tuyết lão tổ mang theo tro cốt của hai người Thiên Phàm, Thiên Điền cùng với năm sáu tên đệ tử thương thế nghiêm trọng cần thời gian dài chữa thương quay trở về Bắc Hải. Toàn bộ hết thể Chân Linh phái chỉ còn lại có đệ tử đời thứ ba đóng ở môn phái trú địa.
Lục Bình ở môn phái từ trước đến giờ không quản chuyện gì. Mặc dù Thiên Tuyết lão tổ phân phó, nhưng nhất nhất mọi việc của trí địa vẫn do hai người Lý Thiên Như cùng với Lưu Thiên Viễn xử lý, bản thân hắn thì bắt đầu chuẩn bị luyện chế Thuần Dương Hóa Ứ đan khôi phục thương thế cho Lâm Vũ lão tổ.
Về phần thương thế của Vũ Anh Lan đối với Lục Bình mà nói cũng không coi là đặc biệt nghiêm trọng. Thương thế thần niệm mặc dù từ trước đến giờ đều được xưng khó giải quyết, nhưng trong tay cũng có mấy đạo đan phương bí truyền trị liệu thương thế cho thần niệm. Sự bảo vệ của các loại Phệ Hồn tinh sau đại chiến từ trước đến giờ sẽ không thiếu hụt, nuốt vào mấy viên đan dược Lục Bình tỉ mỉ luyện chế, khôi phục chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Lại là ba ngày trôi qua, có tin tức liên quan lần này Ma La đại quân các đường phá vòng vây đã truyền đi phí phí dương dương. Tạ Thiên Dương đã có chút không kiềm chế được. Lục Bình biết chỗ đóng quân của Tử Dương cung cũng gặp phải cường lực của ma la đại quân đánh vào. Mặc dù Tử Dương cung làm thánh địa tất nhiên thực lực hùng hậu, nhưng Tạ Thiên Dương chung quy là Tử Dương Cung đích truyền, có thể vì có tình nghĩa mà ở lại Chân Linh phái sáu bảy ngày đã ở quá không dễ dàng. Vì vậy Lục Bình chủ động nói:
– Tạ huynh, quý phái hôm nay chưa đánh lui ma la đại quân tấn công, huynh hãy mau trở về đi!
Tạ Thiên Dương không thèm để ý chút nào cười nói:
– Huynh hãy yên tâm! Trước đó, Tam sư huynh đã quay trở lại rồi, Tử Dương cũng không phải là Chân Linh phái các huynh. Bình thường cho dù ba con Thiên Ma đi lên cũng chưa chắc có thể trùng khoa bản phái trú địa. Hơn nữa, huynh không sợ hiện giờ ta trở về bản phái trú địa một phen chém giết, điểm chiến công nhất cử áp đến huynh sao?
Lục Bình cười “hà hà” đáp:
– Hiện giờ huynh đi về cũng chưa chắc sẽ có thể áp đến ta. Nhưng huynh trở về, ta tin tưởng lập tức sẽ có rất nhiều người muốn áp đảo trên chiến công của huynh!
Tạ Thiên Dương hơi sững sờ. Trước đó, cuộc chiến ở Chân Linh phái trú địa, cuối cùng mặc dù hắn điên cuồng cướp đoạt điểm chiến công, nhưng sau khi kết thúc đại chiến cũng chỉ giành lại bốn mươi hai điểm thôi, so với chiến công hơn một trăm điểm của Lục Bình vẫn là một cái hào rộng to lớn.
Ma la đại quân vẫn tiếp tục xâm nhập, sự chênh lệch của Tạ Thiên Dương cùng với những người khác so với giữa hắn và Lục Bình lớn hơn nhiều lắm. Nếu là Tạ Thiên Dương không đi săn giết ma la nữa, chiến công của hắn có thể nghiệm bị người vượt qua càng nhiều hơn.
Lục Bình hiển nhiên có thể nhìn ra Tạ Thiên Dương cực kỳ để ý đối với sự tích lũy của điểm chiến công lần này. Chỉ là bởi vì hắn lo lắng sự an nguy ở môn phái của hảo hữu, lúc này mới một mực dừng lại sáu bảy ngày ở chỗ này. Hiện giờ Chân Linh phái trú địa hộ trận theo thủy mạch rót vào đã càng lúc càng chắc chắn ổn thỏa. Ngoài ra Lâm Vũ lão tổ trong thời gian ngắn cũng không rời khỏi Chân Linh phái. Hơn nữa theo thời gian qua, thương thế của ông ta ổn định khôi phục, thực lực cũng khôi phục theo, Chân Linh phái cũng không lo gặp phải nguy hiểm quá lớn. Cho nên lúc này Lục Bình mới có lòng tin khuyên Tạ Thiên Dương đi trở về môn phái.
Sau khi Tạ Thiên Dương rời đi, hết thảy trong Chân Linh phái trú địa đã căn bản đi lên chính quỹ. Hôm nay chỉ chờ viện quân của Bắc Hải chạy tới, sẽ có thể hoàn toàn khôi phục thực lực trước đây.
Lúc này, bởi vì có Lâm Vũ lão tổ cùng với Lục Bình trấn giữ, Lưu Thiên Viễn và đám người Thanh Hồ đã bắt đầu liên hiệp ở chung quanh trú địa tiêu trừ những ma la tán lạc. Hơn nữa khai rộng trục bộ phạm vi săn giết, đã dần dần bắt đầu tiếp xúc được bên ngoài ma la đại quân, thỉnh thoảng có người chém được một ít ma la, chiến công cũng theo đó đề thăng một ít.
Thuần Dương Hóa ứ đan mặc dù là một loại đan dược cực kỳ cao cấp trong Thuần Dương đan dược, nhưng dưới thuật luyện đan của Lục Bình hiện giờ chống đỡ hoàn toàn có nắm chắc luyện chế ra đan dược. Chính là bởi vì Lục Bình hao tốn ba ngày luyện thành viên Thuần Dương Hóa Ứ đan thứ nhất cũng khiến cho Lâm Vũ lão tổ sau khi dùng xong thương thế rõ ràng giảm bớt. Lục Bình bấy giờ mới yên tâm khuyên Tạ Thiên Dương rời đi.
Dưới sự ủng hộ của Lâm Vũ lão tổ, hơn nữa Lục Bình cất giấu, tổng cộng phân lượng linh thảo chuẩn bị năm lò Thuần Dương Hóa Ứ đan, cuối cùng ra lò chín viên đan dược. Trong đó ba viên Lâm Vũ lão tổ trước sau dùng, còn sót lại năm viên thì Lục Bình giấu đi. Loại linh đan này cũng không phải có thể luyện chế ra dễ dàng, trừ đối với thuật luyện đan có yêu cầu hà khắc, luyện chế linh đan cần một ít kỳ trân dị thảo cũng cực kỳ quý trọng. Mấy dạng trong đó nếu không phải Lâm Vũ lão tổ tìm ra, chính là bản thân Lục Bình cất giấu cũng không thấy được.
Nửa tháng sau trận đại chiến ở Chân Linh phái trú địa, một ngày nọ Lục Bình rốt cục nhận được linh phù truyền tin tức của bản phái, ngay sáng sớm hắn đã ra khỏi trú địa nghênh đón ngoài mười dặm.
Không tới thời gian nửa ngày, Lục Bình thấy chân trời dâng lên một đoàn ánh sáng màu vàng, rồi sau đó tới gần trước mới chậm rãi phân hóa thành mấy đạo độn quang phía trước cùng với mấy chục đoàn ánh sáng phía sau.
Lục Bình hơi có chút sững sờ. Hắn không ngờ lần này tông môn phái ra số lượng viện thủ sẽ nhiều như vậy, cơ hồ đã phái đến Trung Thổ một nửa thực lực ngoài sáng của tổng môn.
Lục Bình vội vàng tiến ra đón, mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn có chút giật mình, nói:
– Hạng sư thúc tổ, Thiên Sơn sư thúc, Thiên Cầm sư thúc, Thiên Thành sư thúc, Lôi huynh, mọi người đã tới rồi sao? Thiên Phong sư huynh, huynh lên cấp pháp tương kỳ rồi!
Bởi vì Thiên Phàm lão tổ cùng với Thiên Điền vẫn lạc, thần sắc của mọi người Chân Linh phái đều tỏ ra trang nghiêm. Hạng Lâu lão tổ chẳng qua là cười cười. Thiên Cầm lão tổ là trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Thiên Thành lão tổ cùng Thiên Phong, Lôi lão lục chẳng qua là gật đầu ra hiệu, Thiên Sơn sư thúc nói:
– Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, hãy về chỗ đóng quân trước rồi hãy nói!
Chân Linh phái một nhóm bao gồm Lục Bình ở bên trong đó đã gồm bảy vị pháp tướng tu sĩ, hơn nữa sau lưng còn có ba mươi tên đoán đan kỳ tu sĩ một đường hạo hạo đãng đãng phi độn đi về chỗ đóng quân. Họ chưa tới chỗ đóng quân, Chân Linh phái tu sĩ nghe tin chạy tới rồi vang lên một trận hoan hô. Sự u ám nhiều ngày tới nay bởi vì Thiên Phàm, Thiên Điền hai vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc mang đến rốt cục quét một cái sạch sẽ.
Lục Bình bên ngoài trí địa đột nhiên treo đứng giữa không trung. Đám người Thiên Sơn lão tổ có chút không rõ nhìn nhìn hắn. Lục Bình mỉm cười, nói:
– Chư vị sư thúc tổ, sư thúc cùng sư huynh hãy tới chỗ đóng quân trước nghỉ ngơi chốc lát, đệ tử một hồi sẽ tới!
Chỉ có hai vị lão tổ Thiên Cầm, Thiên Sơn tựa hồ phát giác cái gì đó, thần sắc hơi có vẻ suy nghĩ. Những người khác có chút hồ nghi nhìn Lục Bình một chút, lập tức đi trước quay trở về trú địa.
Đợi đến sau khi mọi người tiến vào trú địa, Lục Bình bấy giờ mới cười cười về phía hư không bên người, nói:
– Không ngờ Ân sư đệ ngươi cũng tới rồi!
Trong hư không rung chuyển một trận, Ân Thiên Sở một thân áo đen cả người trên dưới khí tức có chút phù động xuất hiện cho không xa bên người Lục Bình.
Trong ánh mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo sắc mặt vui mừng, hỏi:
– Sư đệ đã vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp đúng không?
Ân Thiên Sở gật đầu một cái, đáp:
– Vận khí không tệ hơn nữa còn nhờ Băng Ly châu truyền thừa ngươi cho ta. Nếu không phải sắp độ kiếp, ta có thể đi tới Trung Thổ trước rồi. Trước đó, ta đã được nghe nói chuyện của Thiên Phàm cùng Thiên Điền sư huynh, tới chậm rồi!
Ân Thiên Sở có thể tiến cấp pháp tướng trung kỳ trong thời gian ngắn ngủi như vậy trừ thiên tư tự thân của gã ra, hiển nhiên là có tế ngộ của mình. Hơn nữa người gã được Chân Linh phái Huyền Âm nhất mạch cùng với Băng Ly tộc truyền thừa, có thể tiếp theo sau Lục Bình lên cấp pháp tướng trung kỳ cũng không ngoài ý liệu.
Lục Bình gật đầu, nói:
– Nếu không phải ngươi mới vừa vượt qua một lần lôi kiếp khí tức không yên, lấy bí thuật che giấu của ngươi chính là ta muốn phát hiện người cũng không dễ dàng.
Lục Bình dùng một chút nói tiếp:
– Đi tới trú địa trước rồi hãy nói, tóm lại phải có một chỗ đất đặt chân!
Ân Thiên Sở chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Trong Chân Linh phái trú địa bởi vì cường viện đến đầy sự vui mừng. Nhưng mà vào lúc họ thấy bên người Lục Bình dẫn theo một tên tu sĩ xa lạ cả người âm lãnh đi tới trú địa, không ít đệ tử đời thứ tư đều mang một tia tò mò quan sát Ân Thiên Sở bên cạnh Lục Bình.
Ân Thiên Sở ra khỏi Chân Linh phái hơn trăm năm, đừng bảo là đệ tử đời thứ tư, chính là trong lớp đệ tử đời thứ ba đều có không ít người đã có chút quên lãng đối với Chân Linh phái Huyền Âm nhất mạch năm đó. Về phần Ân Thiên Sở này, ban đầu là một trong “Tam kiệt” của Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba cũng sớm đã không còn được nhớ tới. Chẳng qua biết được trong danh hiệu Chân Linh phái “Một tiên một ma”, người đó cùng Lục Thiên Bình cũng liệt vào có danh xưng ”Ma kiếm” chính là khí đồ đã từng ở Chân Linh phái.
Trong nghị sự đường giữa trú địa, tất cả pháp tướng tu sĩ trong Chân Linh phái trú địa trú toàn bộ tụ tập ở chỗ này. Lôi Địch không theo đi vào. Sau khi ông ta vừa đến trí địa đã bị huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương mừng rỡ lôi kéo đi tìm Lâm Vũ lão tổ.
Ba người Thanh Hồ cũng không ở nơi đóng quân, bất quá bọn họ trên danh nghĩa thuộc về người hầu của Lục Bình, coi như ở nơi đóng quân cũng không có tư cách nghị sự cùng Chân Linh phái tu sĩ.
Trong nghị sự đường, Hạng Lâu lão tổ mặc dù bối phận cao nhất, nhưng ông ta là Chân Linh phái ngoại môn trưởng lão, bình thường không quyết nghị cùng Chân Linh phái. Lúc đó, mặc dù ông ta ngồi vị trí đầu trong nghị sự đường, nhưng chủ trì nghị sự vẫn là Thiên Sơn lão tổ.
Tuy nhiên lúc này giữa mọi người mặc dù thấp giọng nghị luận lẫn nhau gì đó, nhưng hiển nhiên nghị sự còn chưa chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều đang chờ Lục Bình trở về.
Song sau khi Lục Bình bước vào nghị sự đường, mọi người Chân Linh phái thấy Ân Thiên Sở sau lưng Lục Bình đều sửng sốt, Cơ Thiên Hiên quát to một tiếng nhảy lên, nói:
– Tiểu Sở, ngươi cũng tới rồi! Ha ha, ta cũng biết, thật tốt quá thật tốt quá! Ha, ngươi, ngươi, ngươi không ngờ lại lên cấp pháp tướng trung kỳ rồi sao? Ái chà, thật quá đả kích người ta nha, bản phái có một Thủy Kiếm Tiên còn chưa đủ, hôm nay lại thêm một người như người nữa!
Ân Thiên Sơ đến hiển nhiên làm toàn thể Chân Linh phái đều vui mừng. Nhưng mà Cơ Thiên Hiên không lớn không nhỏ lớn tiếng ồn ào như vậy, còn chọc cho Thiên Cầm lão tổ nguyên vốn thật vất vả bởi vì Ân Thiên Sở đến mà sắc mặt dễ nhìn không ít nhất thời trầm mặt xuống, khiển trách:
– La hét cái gì chứ, ngồi xuống!
Cơ Thiên Hiên bị Thiên Cầm lão tổ mặt mũi sương lạnh sợ hết hồn, vội vàng le lưỡi một cái với Ân Thiên Sở, cười hì hì ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ trước đến giờ Ân Thiên Sở mặt lạnh khóe miệng nhếch nhếch lên với hảo hữu, cuối cùng vẫn không thể bật cười.
Lục Bình cười ha hả nói:
– Sư thúc tổ, chư vị sư thúc, sư huynh, sư tỷ, Thiên Sở sư đệ bởi vì độ kiếp đã tới chậm một bước, nhưng gã đúng là đã trở lại rồi!
Ân Thiên Sở im lặng không lên tiếng tiến lên hơi khom người hành lễ với mấy vị Chân Linh phái trưởng bối ngồi ở ghế trên, lập tức lần nữa đứng bên cạnh sau Lục Bình.
Thiên Sơn lão tổ vui mừng cười nói:
– Độ kiếp là đại sự, hôm nay chính là ngay trong lúc dùng người, tới thật đúng lúc, hãy làm trước đi!
Lục Bình ngồi dưới Thiên Phong. Ân Thiên Sở lại đẩy Cơ Thiên Hiên ngồi xuống, Lục Bình hỏi trước:
– Sư thúc, hôm nay bản phái tuy nói là kéo đến lực lượng viện trợ lớn, nhưng tông môn dù sao cũng là căn bản, rút ra nhiều pháp tướng tu sĩ như vậy, Bắc Hải có bị trống không sợ hở hay không?