Những lời của Thiên Cầm lão tổ khiến cho Lục Bình nghe vào tai cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn không thể không tán thành lời của Thiên Cầm lão tổ là có đạo lý.
Hào quang của Lục Bình ở Chân Linh phái quá thịnh, thậm chí đã đến một trình độ cao như núi khiến người ta phải ngước nhìn, làm người đuổi theo hắn cảm thấy tuyệt vọng. Thậm chí trong mắt tu sĩ đời thứ tư, đời thứ năm, Lục Bình đã thành sự tồn tại như truyền thuyết vậy, sự hiện hữu làm cho không người nào có thể chạm tới.
Lục Bình hỏi:
– Vậy làm sao bây giờ, nếu không để cho môn phái thử chèn ép đệ tử một khoảng thời gian được không?
Thiên Cầm lão tố cười nhạt ra tiếng, hỏi lại:
– Chèn ép ngươi? Ai dám? Người nào chịu?
Lục Bình cũng cảm giác mình nói ra một chủ ý tồi. Hắn bây giờ há là người mà Chân Linh phái muốn chèn ép thì có thể chèn ép. Lục Bình gãi gãi đầu, hỏi:
– Vậy phải làm thế nào?
Thiên Cầm lão tổ đáp:
– Còn có thể làm sao, nhiều nhất trách cứ ngươi hai câu, để cho người ta cảm thấy ngươi còn là một người, một Chân Linh phái đệ tử sống sờ sờ, mà không phải một truyền kỳ, một sự tồn tại không thể nắm lấy.
– Chân Linh phái muốn không phải là nhất chi độc tú, mà là trăm hoa đua nở!
– Lần này vây trừ ma la cuộc chiến, ngươi vẫn phải tận lực tranh thủ ở lại trên chiến công bảng, thậm chí ở lại đầu bảng của chiến công bảng. Nhưng bản phái còn cần những người khác xuất hiện giống vậy trên chiến công bảng, mà không chỉ có một mình ngươi. Đồng thời trên tổng bảng chiến công của trung bình môn phái, Chân Linh phái cũng phải tranh thủ một vị trí tốt hơn.
– Nói cách khác, đại chiến kế tiếp, lực lượng chủ yếu của môn phái sẽ tập trung tiếp viện trên người của những người khác, mà khi đó ngươi chỉ sợ cũng phải dựa vào chính ngươi càng nhiều hơn!
Lục Bình cuối cùng nghe rõ ý tứ của Thiên Cầm lão tổ, đồng thời cũng là ý tứ của môn phái. Chân Linh phái quật khởi cần là nhiều người đứng ra hơn, mà không chỉ có một Lục Thiên Bình. Thật ra thì trên một ít trình độ đối với Lục Bình cũng là một loại bảo vệ, ít nhất Chân Linh phái những người khác ló đầu cũng chia sẻ không ít áp lực cho Lục Bình.
Tuy nhiên Lục Bình đối với lần này cũng không vấn đề, ít đi sự trợ giúp của môn phái, có lẽ hắn cực kỳ khó khăn giữ vững đứng vị trí đầu bảng trên chiến công bảng. Nhưng nếu là lại trước năm mươi tên đối với Lục Bình mà nói cũng không là việc khó gì. Lục Bình đối với thực lực tự thân vẫn cực kỳ có lòng tin.
Thiên Cầm lão tổ cười khổ một tiếng, nói:
– Quả nhiên ngay cả ngươi cũng cho là ta không bằng Liễu Thiên Linh!
Lục Bình nháy mắt một cái, lần này đã có kinh nghiệm không nói rồi.
– Tính rồi, có một số việc tương lai các ngươi chung quy là phải biết, cũng không có gì hay giấu giếm.
Thiên Cầm lão tổ nhìn Lục Bình một chút, hỏi:
– Lão sư của ngươi có một nữ nhi, ngươi biết chứ?
Vấn đề này thật đúng là khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời không có câu trả lời tốt, cuối cùng vẫn hỏi:
– Người nói là Huyền Huyên sư muội hay là Ngũ sư tỷ đúng không?
Thiên Cầm lão tổ sửng sốt, liếc hắn một cái, nói:
– Chết rồi không tính.
– Đó chính là Huyền Huyên sư muội, đệ tử dĩ nhiên là biết được.
Thiên Cầm lão tổ nhắm hai mắt lại, giọng nói đột nhiên trầm thấp xuống, hỏi:
– Những năm qua ngươi gặp nàng mấy lần?
Lục Bình nghĩ một chút, đáp:
– Thật đúng là chưa từng gặp qua mấy lần, đệ tử ở Bắc Hải những năm đó đã từng hỏi thăm lão sư. Nhưng lão sư nói sư muội một mực bế quan tu luyện ở Tiêu Dao cung của Khương sư bá.
Thiên Cầm lão tổ cười lạnh hai tiếng, nói:
– Bế quan tu luyện đó là từ khi ta trở về Chân Linh phái bắt đầu chứ gì?
Lục Bình không biết Thiên Cầm lão tổ muốn nói gì, nhưng suy nghĩ một chút tựa hồ trên thời gian cũng không kém là bao nhiêu, vì vậy liền gật đầu.
Thần sắc của Thiên Cầm lão tổ rốt cục toát ra một tia biểu lộ kỳ quái, tựa hồ oán hận, mỏi mệt, lại hình như là mừng rỡ, khó bỏ, chỉ nghe bà ta sâu kín nói:
– Huyền Huyên là nữ nhi của ta!
– Hả?
Điều này đúng thật là như một tiếng nổ làm cho Lục Bình đầu óc choáng váng, mang trên mặt thần sắc quái dị kết kết ba ba nói:
– Sư… sư thúc này, này, đùa giỡn này có chút quá rồi a!
Thiên Cầm lão tổ cười cười khổ sở, nói:
– Nữ nhi của ta, ta nhận được, nàng chính là hài tử của ta cùng Khương Thiên Lâm!
Lục Bình cũng không biết mình đi ra như thế nào từ trong đường thất của Thiên Cầm lão tổ, dọc theo đường đi trong đầu chẳng qua là một lần tiếp theo một lần nhớ lại những lời nói đó.
Sau khi nói ra điều bí mật này với Lục Bình, Thiên Cầm lão tổ cũng khó giữ vững sự ung dung trước đó hơn nữa. Ngôn ngữ dưới thần sắc kích động cũng biến thành vỡ vụn ra từng chữ, nhưng vẫn khiến cho Lục Bình nghe được rất nhiều ân oán củ cát giữa ba người năm đó.
– Năm đó môn phái tất cả trưởng bối đều coi trọng ta, nói tư chất của ta cũng xem là kế dưới Khương Thiên Lâm sư huynh!
– Nhưng vô luận ta cố gắng như thế nào, Liễu Thiên Linh luôn có thể chèn ép ta một đầu!
– Đương nhiên ta không phục, muốn đấu cùng nàng, cái gì đều phải tranh một chuyến với nàng!
– Năm đó Chân Linh phái tất cả tu sĩ đều cho rằng ta cùng Khương Thiên Lâm là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sanh một đôi. Nhưng Khương Thiên Lâm vừa khéo tình hữu độc chung với Liễu Thiên Linh!
– Tại sao? Ta không phục! Tại sao tất cả mọi thứ ta đều không tranh hơn nàng!
– Không ai coi trọng nhân duyên của hai người bọn họ. Tất cả mọi người đều khuyên bảo, thậm chí môn phái trưởng bối cũng bắt đầu ngoài sáng trong tối ám hiệu hai người, nhưng bọn họ còn chia vào áp lực đi cùng nhau!
– Sau khi kết thành đạo lữ, tu vị của hai người càng thêm nghênh đón một loại tiến bộ đột nhiên tăng mạnh. Thanh âm phản đối trong môn phái càng ngày càng ít, ta chính là không phục. Tại sao từ nhỏ đến lớn hết thảy tất cả ta đều phải bại bởi Liễu Thiên Linh. Hôm nay ngay cả người đàn ông mình thích đều phải thua bởi nàng ta!
– Để chia rẽ hai người bọn họ, ta không tiếc hết thảy thủ đoạn!
– Năm đó làm ra chuyện sai lầm này, vốn chỉ muốn có thể làm cho Khương Thiên Lâm quay về. Ta không ngờ hắn lại không chút giấu giếm Liễu Thiên Linh, báo cho nàng hết thảy đầu đuôi câu chuyện!
– Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy?
– Nhưng hai người bọn họ đúng là vẫn phản bội rồi, nhưng Thiên Lâm sư huynh vì sao vẫn không trở lại bên cạnh ta?
– Chuyện cuối cùng là không gạt được, tất cả mọi người đều đang chỉ trích ta, ngay cả Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị sư thúc cũng gọi ta mắng thật nặng một trận!
– Ta mang thai hài tử, không dám nói cho bất luận người nào, nhưng không được lòng của Thiên Lâm sư huynh, mang thai hài tử của hắn thì có ích lợi gì?
– Ta đem con ném vào trong nước, hy vọng nó có thể theo dòng nước trở về biển rộng. Nó đi tới trên thế giới này nguyên vốn chính là một sự sai lầm.
– Ta không mặt mũi ở lại trong môn phái nữa, mặc dù có rất nhiều sư huynh, sư tỷ khuyên giải, nhưng ta vẫn quyết định phải rời khỏi!
– Nhưng không ngờ, hài tử của ta lại còn sống, mà người cứu nó không ngờ lại sẽ là Liễu Thiên Linh!
– Sao phải lại là nàng?
– Nàng lừa gạt xuống tất cả mọi người, nói đây là đứa con thứ hai do mình cùng Khương Thiên Lâm sinh ra. Sau khi ta trở về Chân Linh phái lại cố ý để cho nó đi Tiêu Dao cung bế quan tu luyện, để cho ta không gặp đứa bé này!
– Nhưng ta đúng là vẫn thấy. Trong lúc ta làm xong chuẩn bị trước khi cho gọi lôi kiếp, dưới chân núi của môn phái, con bé mới vừa đột phá đoán đan hậu kỳ đang cùng mấy vị sư tỷ muội ăn mừng. Mặc dù dáng dấp của nó càng giống như phụ thân của nó, nhưng khi lần đầu tiên thấy nó thì đã biết đây là máu xương của ta.
– Ta cả đời đều không phục Liễu Thiên Linh, nhưng một khắc thấy con gái của ta, ta mới biết, từ vừa mới bắt đầu rơi vào hạ phong của Liễu Thiên Linh. Ta cái gì đều phải cùng nàng so một lần, nhưng nàng cho tới bây giờ đều không từng đem những thứ này để trong mắt!
– Là không thèm quan tâm, hay là cố làm làm như vậy, hoặc còn những thứ khác…
– Ta là nên cảm kích ả, hay nên phẫn hận thành phủ cùng thủ đoạn cao siêu của ả?
Lục Bình tuy rằng bị một phen lời nói này của Thiên Cầm lão tổ tựa hồ bày tỏ, lại hình như lầm bầm làu bàu lập tức muốn rời đi. Nhưng hắn lại biết Thiên Cầm lão tổ lúc này đang đứng ở một ngã tư đường, hoặc là bởi vì chuyện này trở nên càng thêm cố chấp, hoặc là chính là hoàn toàn cởi bỏ ân oán của song phương.
Đương nhiên Lục Bình hy vọng song phương có thể hiểu rõ ân oán. Nhưng lúc này hắn lại không dám chen miệng khuyên. Hắn là đệ tử của Liễu Thiên Linh, nếu lên tiếng khuyên sợ rằng chẳng những không chút tác dụng, ngược lại sẽ còn có tác dụng ngược lại.
Hắn chỉ có thể trầm mặc, hy vọng Thiên Cầm lão tổ có thể tự mình vượt qua đạo khảm trong lòng. Đây cũng là một loại phương thức tốt nhất cho tương lai của Chân Linh phái.
Thời điểm này Lục Bình mới giật mình, lấy tâm trí của Thiên Cầm lão tổ làm sao có thể dưới tình huống chưa hoàn toàn chuẩn bị xong cho gọi lần đầu tiên lôi kiếp. Hơn nữa lấy tư chất tiềm lực của Thiên Cầm lão tổ cũng không phải bị lần đầu tiên lôi kiếp làm thảm hại như vậy.
Trên thực tế Thiên Cầm lão tổ chuẩn bị đã rất đầy đủ, lấy thực lực của bà ta vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp cũng không coi là chuyện khó khăn lắm. Mà duy nhất có thể ảnh hưởng đến bà ta, thậm chí làm bà ta tâm thần bất loạn chỉ sợ cũng chỉ có đứa con gái năm đó mình sinh hạ.
Lục Bình một trận ngạc nhiên, xem ra mình cuối cùng tin Huyền Huyễn tiểu sư muội là cốt nhục của Thiên Cầm lão tổ.
Lục Bình trở về phòng tu luyện của mình có chút mất hồn mất vía, lại đột nhiên thấy Ân Thiên Sở lúc này đang trong như bóng ma ở một chỗ ngoài phòng tu luyện.
– Lục sư huynh, mới vừa ta có bảy thành nắm chắc ám sát được huynh!