– Thiên Huyền tông tựa hồ không ổn a, nơi này xem ra là một chỗ đóng quân bí mật bên ngoài Thiên Huyền tông, sao bị người của Thái Huyền tông dùng trận pháp chận đến trong sơn cốc, còn dẫn một nhóm ma la đi vào chứ?
Lục Bình cùng Ân Thiên Sở lúc này đã lẻn vào đến hư không cách ngoài sơn cốc mấy trăm trượng. Khi đó hai vị đại tu sĩ Hàn Vô Nhai cùng với Vương Hi Thanh đang đứng bên ngoài trận pháp vây khốn bầu trời sơn cốc cũng không biết gì về hai người Lục Bình đến, như cũ không ngừng giễu cợt Thiên Huyền tông chúng tu đang cùng ma la đại quân tiến hành sinh tử đánh giết trong sơn cốc.
– Bị người chặn cửa nhà không nói, vẫn có thể lặng yên không tiếng động dẫn một đội ma la đánh lén sơn cốc, thậm chí sau đó chuyển hóa dễ dàng trận pháp nguyên vốn thủ hộ sơn cốc trí địa làm địch sử dụng như thế, trừ khi Thiên Huyền tông có nội gian!
Ân Thiên Sơ nói như định chém sắt, nhưng Lục Bình đối với lần này cũng cực kỳ đồng ý.
– Làm sao bây giờ?
Lục Bình nhìn một chút mười mấy tên Thái Huyền tông tu sĩ chung quanh sơn cốc, trừ Hàn Vô Nhai cùng với Vương Hi Thanh hai vị đại tu sĩ ra, còn có năm vị pháp tướng trung kỳ và tám pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, còn thừa lại ba bốn mươi tên Thái Huyền tông đệ tử duy trì trận pháp vận chuyển tất cả đều là đoán đan hậu kỳ tu vi.
Lúc này chỉ dựa vào Lục Bình cùng Ân Thiên Sở hai người hiển nhiên là không cách nào đối kháng nhiều người như vậy, Lục Bình bất đắc dĩ nói:
– Trước hết chờ một chút xem, Thái Huyền tông đây là đánh nghiên cứu một lưới bắt hết một nhóm Thiên Huyền tông tu sĩ. Họ đợi đến thời điểm Thiên Huyền tông giảo sát hầu như không còn ma la trong sơn cốc, chính là thời điểm Thiên Huyền tông trên dưới kiệt sức, khi đó Thái Huyền tông tất nhiên toàn lực xuất thủ, đồng thời cũng là thời cơ tốt để chúng ta phá trận!
Như vậy Thiên Huyền tông có thể nghiệm bị tổn thất lớn hơn, nhưng mà cũng là thời cơ ổn thỏa nhất để hai người Lục Bình xuất thủ tương trợ. Thiên Huyền tông tu sĩ đương nhiên phải cứu, nhưng nếu vì cứu Thiên Huyền tông tu sĩ mà khiến cho hai người Lục Bình lấy thân phạm hiểm, đây cũng phải không thường thất rồi.
Tuy nhiên vừa lúc đó Thái Huyền tông tu sĩ cũng đột nhiên xuất thủ, trong sơn cốc truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết của Thiên Huyền tông đệ tử.
Lục Bình dõi mắt nhìn lại, thấy những Thái Huyền tông tu sĩ đó lúc cách trận pháp vây khốn trên đỉnh của sơn cốc, thừa dịp Thiên Huyền tông tu sĩ cùng ma la đại chiến trong sơn cốc đến thời điểm mấu chốt xuất thủ đánh lén. Thiên Huyền tông mấy tên đệ tử không rãnh bận tâm, nhất thời đua nhau trúng chiêu, hoặc là bị đánh lên tới chết, hoặc là sau khi bị đánh lén thì chết bởi trong tay ma la.
Trong sơn cốc truyền tới tiếng hô tức giận của Khánh Ly lão tổ:
– Hàn Vô Nhai, nếu lão phu hôm nay thoát khốn, ngày sau tất đòi gấp trăm lần với Thái Huyền tông ngươi!
Hàn Vô Nhai âm hiểm lạnh lùng nói:
– Muốn trả thù bản phái cũng phải xem người có mạng sống đến khi đó hay không? Động thủ!
Thái Huyền tông bố trí trận pháp này trên đỉnh sơn cốc chẳng qua là một sự chuyển hóa của trận pháp đối với Thiên Huyền tông nguyên bản thủ hộ trận địa, giữa vội vàng mặc dù vây Thiên Huyền tông tu sĩ vào trong trận, nhưng cần mười mấy tên đoán đan kỳ đệ tử không ngừng vận chuyển chân nguyên, duy trì trận pháp vận hành. Vì vậy lúc này có thể đằng xuất thủ lại đối phó Thiên Huyền tông tu sĩ trong sơn cốc toàn bộ đều là tu sĩ cấp pháp tướng khác.
Thiên Huyền tông đoán đan kỳ tu sĩ trong sơn cốc thường thường bị những pháp tướng tu sĩ đánh lén một kích tới chết. Mặc dù mấy vị pháp tướng tu sĩ hết sức cứu giúp, bất đắc dĩ cũng có thể thất bỉ, chẳng qua là từ trong sơn cốc truyền tới từng tiếng gầm lên chửi mắng của Thiên Huyền tông pháp tướng tu sĩ.
Ân Thiên Sở ở một bên nói:
– Tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng những đoán đan kỳ tu sĩ trong sơn cốc chỉ sợ cũng còn dư lại không dưới mấy người!
Một ánh sáng màu xanh lóe ra trong hai mắt của Lục Bình, tựa hồ phát hiện chuyện gì thú vị, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười hiển nhiên, nghe vậy nói:
– Vị Khánh Ly lão tổ nhìn qua tựa hồ cũng không đem hết toàn lực. Hơn nữa trong sơn cốc này của Thiên Huyền tông sợ rằng còn giấu giếm thực lực!
Ân Thiên Sở nghe vậy trên mặt cũng không thay đổi chút nào, chỉ hỏi:
– Như vậy có lẽ không cần chúng ta xuất thủ sao?
Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, đáp:
– Không, mà là ngược lại, chúng ta lập tức phải xuất thủ!
Lục Bình vừa dứt lời, trong sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Tu La. Vương Hi Thanh đột nhiên thần hóa học vụ từ bầu trời sơn cốc biến mất không thấy đâu nữa. Còn Hàn Vô Nhai không biết vì sao khi đó trong hai tay sinh ra một đôi trường tiên. Đó chính là Nhất kiếp kinh bảo Phong Vũ Song Tiên mà Lục Bình đã từng thấy.
Song linh bảo trường tiên nguyên vốn Hàn Vô Nhai cùng Hoắc Vô Ngân một người cầm một cây. Hai người hợp lực ở tu luyện giới chế ra danh hiệu “Phong Vũ Song Tiên”. Tuy nhiên xem ra sau khi Hoắc Vô Ngân bị Lục Bình làm bị thương nặng bản nguyên, hôm nay sợ rằng thương thế vẫn chữa khỏi hẳn, vì vậy song tiên được một mình Hàn Vô Nhai chưởng khống.
Không có hai vị đại tu sĩ, hai người Lục Bình cùng Ân Thiên Sở lần nữa lặn vào mười mấy trượng về phía bầu trời sơn cốc. Thái Huyền tông tu sĩ hoàn toàn không biện pháp phát hiện sự tồn tại của hai người.
Khi nhìn tình cảnh trong sơn cốc, thì ra là trước mắt thấy Khánh Ly lão tổ nhất cử bị thương nặng một con Ngọc Tu La, ba con Ngọc Ma La đang vây công ông ta lập tức bị ông ta nhất nhất đánh bại. Vương Hi Thanh cùng Hàn Vô Nhai rốt cục cũng không ngồi yên nữa. Hai người liên thủ đột nhiên giết xuống từ bầu trời sơn cốc, trong lúc nhất thời cùng hai con Ngọc Ma La đang vây công Khánh Ly lão tổ tạo thành thế trước sau giáp công.
Vương Hi Thanh biến thành hắc vụ từ trên trời giáng xuống, giống như một đạo hắc thủy thất luyện. Một cái lệnh bài dài khoảng một thước chiều rộng hẹp nổ bắn ra từ trong dòng thác hắc thủy. Cả cái dòng thác hắc thủy nhất thời hóa thành xoắn ốc giữa không trung, tựa hồ lại biến thành một cái hắc thủy đại xà, quấn quanh đi tới trên người của Khánh Ly lão tổ.
Điều Hải Lệnh!
Lục Bình núp ở hư không bên ngoài sơn cốc híp hai mắt một cái. Lần này bởi vì hai vị Thái Huyền tông đại tu sĩ lặn vào trong sơn cốc, lực chú ý của phần lớn Thái Huyền tông pháp tướng tu sĩ khác đều đặt trong Sơn cốc, nên họ không biết lúc này đã có hai người bí mật lên vào đến trước người.
Lúc này, Ân Thiên Sở cùng Lục Bình hai người đều có nắm chắc dưới sự đột nhiên xuất thủ sẽ đánh chết hoặc là bị thương nặng Thái Huyền tông một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ.
Tuy nhiên Lục Bình vẫn ngăn Ân Thiên Sở bạo khởi làm khó dễ. Hắn liếc mắt nhìn trong sơn cốc, lúc này tình trạng mà Khánh Ly lão tổ đối mặt đã cơ hồ đến tuyệt cảnh. Lục Bình thầm nói:
– Lúc này sẽ không cất giấu nữa chứ!
Trong lúc Vương Hi Thanh lấy Thương Hải quyết Ngự sử Điều Hải Lệnh, cố gắng cấm cố Khánh Ly lão tổ, thì Phong tiên trong tay Hàn Vô Nhai nhất cử đánh bay Nhất kiếp linh bảo do Khánh Ly lão tổ Ngự sử. Vũ tiên theo sát quấn quanh cổ của Khánh Ly lão tổ.
Dưới hai vị đại tu sĩ toàn lực xuất thủ, đường lui của Khánh Ly lão tổ bị đóng cửa, thủ đoạn phản kích bị át chế. Còn có hai con Ngọc Ma La khí thế hung hăng đánh tới, trong lúc nhất thời cả người đã bị lâm vào tuyệt cảnh!
– Khánh Ly lão quỷ, còn không mau nhận lấy cái chết, còn đợi khi nào!
Bên ngoài sơn cốc, Lục Bình thấp giọng quát lên:
– Xuất thủ!
Một tên Thái Huyền tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ đột nhiên nghe được sau lưng truyền tới một tiếng nổ rung trời. Lúc y nhanh chóng xoay người lại, liền thấy một cơn sóng thần giáng xuống từ trên trời, nhất cử nuốt mất y trong kiếm quang đầy trời:
– Địch tấn công… ách!
Một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ mới vừa hô to lên tiếng, thanh âm lập tức sẽ ngưng. Y đã phát giác được có người đánh tới mình, pháp bảo trong tay đã hết sức bảo vệ quanh thân, nhưng vẫn bị Ân Thiên Sở Vô Hình Kiếm Quyết phá hộ thân pháp thuật, nhất cử bị thương nặng y.
Hàn Vô Nhai mặt lộ vẻ đắc ý. Từ khi bắt đầu cuộc chiến tại Chân Linh phái trú địa cho tới nay, Thái Huyền tông cơ hồ đã thành trò cười của tu luyện giới. Đường đường Trung Thổ đại hình tông môn đi tìm một nhà Bắc Hải trung hình môn phái phiền toái không nói, ngược lại bị một nhà trung hình môn phái ngay cả đại tu sĩ đều không có bắt sống, cuối cùng còn bị người cần giữ thương cho người ta điều khiển. Hai người bị thương nặng mà quay về làm cho một người hội đầu thổ kiểm không nói, Hoắc Vô Ngân càng thêm ngay cả bản nguyên đều bị người bị thương nặng.
Lần này lão ta trù mưu đã lâu nhằm vào một cổ thế lực của Thiên Huyền tông ở bên ngoài trú địa tới lui tuần tra, rốt cục phát hiện bí mật trú địa của bọn họ, cũng thuận lợi vây bọn họ trong đó, còn dẫn một đội ma la tiến vào sơn cốc chém giết, hiện giờ là thời cơ thật tốt ngồi thu ngư ông thủ lợi!
– Khánh Ly lão quỷ, còn không mau mau nhận lấy cái chết, còn đợi khi nào!