Lục Bình cuối cùng cũng biết vô luận Tần Thế Quân, Phiền Minh Kiệt hay đám người Tang Du, ai ai cũng đều vội tránh xa Nam Cung Tiểu Kiếm. Người này chính là một tên tiện nhân triệt triệt để để, há miệng là nói những lời âm tốn vô cùng, vừa khéo thực lực lại cao cường, hiểu được vừa tới mức là thu lại ngay. Đây cũng là duyên cớ vì sao người này cơ hồ đem nhân vật đầu diện của các phái ở tại chỗ này mỉa mai toàn bộ một lượt, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự.
Cuối cùng, người này nhìn về phía Lục Bình như không gì bất ngờ xảy ra:
– Ngươi có biết ngươi cũng xui xẻo hay không?
Nhìn người trước mắt mặt mũi nghiêm trang, Lục Bình vẫn không lựa chọn trực tiếp đối đáp bốp chát trở lại, mà giọng bình tĩnh nói:
– Xin được nghe rõ!
Nam Cung Tiểu Kiếm nhất thời thần sắc chấn động cả lên, hắng giọng một cái, nói:
– Mộc tú vụ lâm phong tất tồi chi (cây cao vượt trội khỏi rừng gió tất thổi gãy đổ), đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ ngươi không hiểu? Huống chi ngươi mộc tú này cũng quá mức đại phát, chiến công tính điểm hơn bốn trăm mươi tám, không phải là bọn ta xem thường nhà mình, chính Đông Phương Ngạn Hồng tới cũng cam bái hạ phong. Ngươi hỏi tên họ Phiền phía sau ngươi đi, nếu đổi thành tên Nhạn Nam Phi nhà bọn họ, có thể hơn được ngươi hay không?
Nhạn Nam Phi là Tử Dương cung tu sĩ đời thứ ba đệ nhất đích truyền. Đông Phương Ngạn Hồng cũng Trùng Thiên các đệ nhất đích truyền. Hai người họ đều chưa từng tham dự Cửu Huyền lâu cuộc chiến, cũng một trong những lý do rất nhiều người có thể nghi ngờ Lục Bình đạt được chiến công bảng đệ nhất.
Mặc dù rất nhiều người đều biết, lấy cường thế trên chiến công bảng của Lục Bình, hơn phân nửa những người đến cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng bọn họ không tới chiến công bảng đúng là vẫn nghi ngờ, hoặc là bọn họ nguyện ý khiến cho chiến công bảng này tồn nghi. Đùa gì thế, bình bạch khiến cho một tên nhà quê tới từ Bắc Hải, không biết có bao nhiêu người chuẩn bị chứng chuyện nực cười của những thánh địa đích truyền.
Đây cũng nguyên nhân tại sao Tần Thế Quân vào thời khắc tối hậu của đại chiến bỏ qua tranh đoạt chiến công bảng, bắt đầu đặc biệt phụ trợ bản phái những tu sĩ khác tranh đoạt chiến công bảng. Hắn làm Thủy Tinh cung đệ nhất đích truyền, hơn nữa còn đệ nhất đích truyền từ đầu chí cuối toàn lực xuất thủ trong Lục Đại Thánh Địa tham dự Cửu Huyền lâu cuộc chiến lần này. Hắn cũng không muốn bị người chỉ lỗ mũi trực tiếp mắng “Phế vật, ngay cả một tên nhà quê của Bắc Hải đều so bì không được, còn làm Thủy Tinh cung đệ nhất đích truyền cái gì nữa?”
Nam Cung Tiểu Kiếm nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, nói:
– Ngươi vẫn sống thật đúng là một kỳ tích!
Cho dù Lục Bình sớm đã biết lưỡi độc của Nam Cung Tiểu Kiếm, nhưng thời điểm này hận không được một kiếm thọt lỗ thủng trên người của người nọ.
Nhưng mà Nam Cung Tiểu Kiếm hiển nhiên đã nghĩ tới những thứ đó, sớm núp xa xa sau lưng Tư Mã Trùng Phong, tránh được phong mang của Lục Bình.
– Lục Thiên Bình, đừng tưởng rằng Lão Tử nói chuyện khó nghe, bây giờ ở Hà Tây chi địa cũng không biết có bao nhiêu người đánh chú ý tới người. Ha ha, chính ngươi cũng nên cẩn thận, nếu xui xẻo chính là Lão Tử cũng không ngại đạp lên một cước!
Ngôn ngữ của Nam Cung Tiểu Kiếm làm đám người Ân Thiên Sở sau lưng Lục Bình sắc mặt thật không dễ nhìn. Trong tầm mắt của Ân Thiên Sở sát khí bốn phía, cả người sắp trở nên hư ảo, không muốn Lục Bình đưa tay ra một cái dễ dàng bắt được cánh tay của gã, sau đó lắc đầu một cái với gã.
Một bên Tạ Thiên Dương nghe không chịu nổi nữa, giận dữ quát:
– Nam Cung tiện nhân, ngươi xong chưa? Nếu ngươi cảm thấy không đã ghiền, Tạ mỗ ta chơi với ngươi một cuộc thế nào?
Nam Cung Tiểu Kiếm phảng phất không nghe được lời của Tạ Thiên Dương, nhưng trong miệng rồi tính sau:
– Ai, đi thôi đi thôi, ngươi cũng biết, cũng không dài ba đầu sáu tay sao, không gì tốt để nhìn, đi thôi!
Nam Cung Tiểu Kiếm xoay người rời đi, nhìn qua giống như bị Tạ Thiên Dương khiêu khích hù dọa chạy mất. Nhưng người nào tại chỗ không phải là người mũi nhọn, hiển nhiên không ngu xuẩn cho rằng đường đường Trùng Thiên các đệ nhị đích truyền sẽ bị vài ba lời hù dọa của người khác chạy đi rồi.
Ngược lại một bên Tư Mã Trùng Phong chậm phía sau hai bước, hướng về phía Lục Bình cười khổ nói:
– Lục huynh, thật không phải, Nam Cung sư huynh tính tình như vậy, mong rằng Lục huynh chớ để trong lòng!
Lục Bình nghiêm sắc mặt, nghiêm chỉnh nhìn bóng lưng Nam Cung Tiểu Kiếm nơi xa nói:
– Bất kể nói thế nào, vẫn phải cám ơn Nam Cung huynh nhắc nhở. Lục mỗ tự sẽ cẩn thận để ý không cho Nam Cung huynh cơ hội đạp lên một cước!
Thần hình của Nam Cung Tiểu Kiếm nơi xa hơi chậm lại, ngay sau đó đi nhanh hơn. Gió mát thổi tới mang tiếng chửi rủa thấp giọng của Nam Cung Tiểu Kiếm, dường như đang hối hận mới vừa nhắc nhở Lục Bình, khiến cho hắn ít đi một lần cơ hội tìm thú vui.
Sau khi người của Trùng Thiên rời khỏi, Tần Thế Quân cũng rất nhanh dẫn theo Thủy Tinh cung tu sĩ cáo từ. Tạ Thiên Dương nhíu mày, nói:
– Lục huynh, Nam Cung Tiểu Kiếm người này nói chuyện mặc dù có chút khó nghe, nhưng cũng không phải là không đạo lý.
Ánh mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo hàn mang, gật đầu một cái, nói:
– Ta biết vậy, thật ra thì ngay từ lúc vây trừ ma la trận chiến cuối cùng, đã có người cố gắng ám toán ta. Tuy nhiên một lần đó đối phương chẳng những không chiếm được tiện nghi, lại nhận chịu một sự thua thiệt!
Lục Bình đột nhiên xem ra cái gì đó, cười nói:
– Nói đến Thất Tổ Đạo Đàn, các ngươi lần này biết được chút gì không? Nhưng đừng nói với ta là Tử Dương cùng các ngươi đối với lần này không biết gì cả.
Tạ Thiên Dương nói:
– Này thật ra thì cũng không xem là bí mật, xem ra giống như Tang huynh cùng đại hình tông môn đối với lần này đều có ghi lại rõ ràng, tất cả mọi người biết được cũng chẳng khác gì.
Tang Du gật đầu cười, nói:
– Thất Tổ Đạo Đàn chính là một chỗ tiểu thiên thế giới do Khai Thiên Thất Tổ vì truyền đạo pháp mà khai mở ra năm đó. Trong phương thế giới ấy có bảy tòa đạo đài, do bảy khối Khánh Âm Thần Thạch to lớn chú tạo mà thành. Ban đầu khai thiên, Thất Tổ trên bảy ngọn đạo đàn mỗi người truyền xuống bảy loại khai thiên truyền thừa. Đây cũng nguyên do có bốn mươi chín khai thiên truyền thừa trong truyền thuyết của tu luyện giới. Hơn nữa truyền thuyết trong bảy khối Khánh Âm Thần Thạch của mỗi một tòa đạo đàn đều cất chứa một đạo khai thiên truyền thừa. Bốn mươi chín khối Khánh Âm Thần Thạch cũng ghi lại bốn mươi chín đạo khai thiên truyền thừa.
Lục Bình không tự chủ sờ sờ trữ vật pháp khí trên tay. Bên trong hai cái ngọc giản màu tím ghi lại “Bắc Hải Thính Đào quyết” mà hắn tu luyện, ban đầu thủy viên khí linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh đã từng nói Lục Bình công pháp tu luyện chính là khai thiên truyền thừa. Chẳng lẽ “Bắc Hải Thính Đào quyết” chính là Thủy chúc tính một đạo tu luyện công pháp trong bảy đạo khai thiên truyền thừa của Giao đạo nhân truyền xuống sao?
Chỉ nghe Tạ Thiên Dương nói tiếp:
– Sau khi Thất Tổ biến mất, Thất Tổ Đạo Đàn đóng lại, chỉ tập trung bảy loại huyết mạch cùng với tu luyện có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Băng bấy loại chúc tính công pháp, tu vi còn phải đạt tới Thuần Dương tu sĩ hợp lực, mới có thể lần nữa khai mở Thất Tổ Đạo Đàn.
– Nhưng mà sau khi Thất Tổ biến mất, Thất Tổ Đạo Đàn cũng đột nhiên sụp đổ, bốn mươi chín khối Khánh Âm Thần Thạch vỡ vụn thành vô số khối đá vụn nhỏ, tán lạc trong phương tiểu thiên thế giới đó. Vì vậy, bốn mươi chín đạo khai thiên truyền thừa cũng vì vậy theo những hòn đá tán bể mà hoàn toàn phân tán. Muốn tập hợp lại đủ bốn mươi chín đạo khai thiên truyền thừa, trừ phi hữu thể thu thập không còn sót bất kỳ khối khánh âm toái thạch tán lạc trong tiểu thiên thế giới thì mới có thể, nhưng mà điều này hiển nhiên đã không cách nào làm được.
Lục Bình nghe vậy nhướng mày, hỏi:
– Tại sao?
Phiền Minh Kiệt giải thích:
– Cũng không ai biết thần thạch bể thành bao nhiêu khối. Hơn nữa trong mỗi một khối thần thạch đều hàm chứa ý chí của Thất Tổ, cho dù có thể tìm được một khối thần thạch, nếu không phải có thể áp phục ý chí của Thất Tổ bên trong, chỉ sợ ngay cả khối thần thạch vốn thuộc về đạo đàn của một vị lão tổ cũng không thể biết. Thất Tổ Đạo Đàn mỗi một lần khai mở cũng chỉ có một năm, trong thời gian ngắn như vậy đừng nói có thể tìm tới mấy khối đá vụn, cho dù là tìm được đầy đủ đá vụn, cũng không đầy đủ thời gian đi áp phục ý chí của Thất Tổ tích chứa bên trong đá vụn.
Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:
– Có phải áp phục khai thiên ý chí bên trong đá vụn sẽ có thể mang Khánh Âm Toái Thạch ra khỏi tiểu thiên thế giới hay không?
Tất cả mọi người sửng sốt, Tô Cẩm cười khổ lắc đầu một cái, đáp:
– Không thể!
Không chờ Lục Bình hỏi nguyên nhân, Tô Cẩm giải thích:
– Áp phục khai thiên ý chí bên trong đá vụn nhiều nhất bất quá có thể biết được phiến ngữ của khai thiên truyền thừa ghi lại bên trong đá vụn, nhưng trấn áp khai thiên ý chí trong đó cũng không nghĩa là khai thiên ý chí vì vậy biến mất. Chỉ cần khai thiên ý chí tích chứa bên trong đá vụn không biến mất, đá vụn đó sẽ không cách nào mang đi ra ngoài từ trong tiểu thiên thế giới.
Tô Cẩm tựa hồ đoán được Lục Bình muốn làm gì, giải thích tiếp:
– Khai thiên ý chí trong những thứ đá vụn đó chỉ cần tồn tại thì không cách nào thu vào bên trong trữ vật pháp khí.
Lục Bình nghe vậy ánh mắt sáng lên, hỏi:
– Nói như vậy vẫn có Khánh Âm Toái Thạch bị người mang ra ngoài từ trong đạo đàn sao?
Phiền Minh Kiệt gật đầu đáp:
– Không sai, chỉ cần luyện hóa khai thiên ý chí tích chứa trong thần thạch sẽ có thể đem mang ra khỏi đạo đàn. Chẳng qua là rốt cuộc nên luyện hóa như thế nào thì người nào cũng không biết. Cho dù bản thân của những tu sĩ may mắn mang được thần thạch ra ngoài cũng hồ lý hồ đồ, tựa hồ luyện hóa ý chí trong đó cũng không phải là bởi vì thực lực của tự thân có nhiều mạnh mẽ ra sao, mà giống như là thần thạch tự chủ nhận chủ vậy.
– Tu luyện giới mặc dù xuất hiện qua tình huống như thế, nhưng mà mấy vạn năm qua cũng chỉ có ít ỏi mấy lần như vậy thôi. Dĩ nhiên, có người từ bên trong mang ra thần thạch lại giữ bí mật mà không nói hay không điều này cũng không ai biết. Đây cũng nguyên nhân vì sao bốn mươi chín loại khai thiên truyền thừa không còn cách nào gộp đủ.
Tình cảnh trong Thất Tổ Đạo Đàn, Lục Bình đã từng từ chỗ của Lâm Vũ lão tổ lấy được một ít tin tức. Trong Thuần Dương Chi Hồn của Phi Thiên lão tổ cũng đã từng để lại một phần ký ức, ấn chứng lẫn nhau cùng đám người Tạ Thiên Dương nói, ngược lại khiến cho Lục Bình có tiến một bước nhận thức đối với Thất Tổ Đạo Đàn.
Chẳng qua là trong đó còn có rất nhiều chỗ Lục Bình nghi ngờ không hiểu. Lục Bình đang muốn hỏi, lại thấy trong trời cao đột nhiên ló lên một chùm kim quang điệu mục. Một đạo kim quang trong đó đang đi tới cho phương hướng đám người Lục Bình. Tới gần trước, Lục Bình bấy giờ mới thấy rõ kim quang là phát ra từ trong tay của Khương Thiên Lâm cùng với Thiên Thành hai vị lão tổ. Hơn nữa những kim quang này bây giờ quá mức chói mắt, thậm chí đã che đậy độn quang tự thân của hai vị lão tổ.
Lưu Thiên Viễn ngạc nhiên nói:
– Sư bá, sư thúc, đây là…
Khương Thiên Lâm lão tổ giơ giơ lên lệnh bài trong tay tản ra kim quang cực nhanh, nói:
– Đây là bằng chứng để tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn.
Vừa nói vừa hướng đám người Tạ Thiên Dương gật đầu một cái, nói:
– Các ngươi cũng do quý phái lão tổ lĩnh trở về, nghĩ rằng sắp nhận được tin tức rồi.
Vừa dứt lời, hai đạo truyền âm phù quả nhiên rơi vào trong tay của Phiền Minh Kiệt cùng Tang Du. Hai người xem qua nội dung trong truyền âm phù rất nhanh sau đó cáo từ cùng mọi người Chân Linh phái, nhấc lên độn quang mỗi người rời đi.
Khương Thiên Lâm đem mấy khối lệnh bài màu vàng phát cho Lục Bình cùng mọi người. Thiên Thành lão tổ cũng đem mấy tấm lệnh bài giao cho Vương Huyền Kỳ cùng mấy vị đoán đan kỳ đệ tử, nói:
– Nhanh chóng luyện hóa, lối vào của Thất Tổ Đạo Đàn cùng Tam Đại bí cảnh rất nhanh sẽ được những Thuần Dương tu sĩ khai mở.