Sau khi nhận ra được có người dòm ngó, Lục Bình một mực không dám thu lại một cây thất sắc linh vũ khác trôi lơ lửng tựa đỉnh đầu, mà thủy chung duy trì một hớp chân nguyên cuối cùng khiến cho khai thiên thần thông phong ấn trong một cọng linh vũ đó thủy chung thuộc về trạng thái tùy thời có thể khai ích.
Lục Bình tiện tay triệu hồi Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly cùng với cây kéo Lưỡng Đoạn hai món Thuần Dương linh bảo bị thiên phạt cắn trả đánh bay, hắn cũng không quay đầu lại một đường phi độn về phía nam.
Sau khi Lục Bình mới vừa tới nơi tiếp giáp giữa Bắc Băng nguyên cùng Hà Bắc tu luyện giới, hắn bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác như gai ở lưng trước đó rốt cục hoàn toàn biến mất.
Lúc nãy, ở một bên dòm ngó tuyệt đối là một vị Chân Linh tu sĩ không kém gì Dương Hi lão tổ, chí ít cũng phải là sự tồn tại của một vị Chân Linh hóa thân khôi lỗi. Hơn nữa bên cạnh ông ta ít nhất còn cất giấu hai vị Thuần Dương, vậy đã nói rõ đối phương đương nhiên xuất phát từ một chỗ thực lực cực kỳ mạnh mẽ mới đúng.
Nếu không phải trước đó Lục Bình khuynh hướng Thuần Dương pháp tướng nghịch chuyển bổn nguyên rót huyết mạch chân nguyên, khiến cho Long chi pháp tướng phát giác sự tồn tại của người dòm ngó, Lục Bình cũng không cuối cùng tế lên nguyên thần đại trận sau đó mạo hiểm không thả ra Long chi pháp tướng, nếu không hắn ngăn cản sẽ càng thêm dễ dàng một chút.
Sau khi cảm ứng của Long chi pháp tướng thoát khỏi loại cảm thụ bị người giám thị trước đó, Lục Bình bấy giờ mới đổi buông lỏng tay trái nắm chặt. Một đoàn thất sắc hỏa diễm nhàn nhạt trôi lơ lửng trong bàn tay của hắn, hỏa diễm nhảy lên lộ ra như ẩn như hiện.
Một đoàn hỏa diễm này là một đoàn hỏa diễm mà trước đó Lục Bình kích phát một cọng thất sắc linh vũ sau khi khai thiên thần thông buông thả phong ấn bị thiên phạt cắn trả hóa thành tro bụi mà hình thành.
Trước đó Thiên Tượng lão tổ cũng từng khai ích một cọng thất sắc linh vũ phong ấn khai thiên thần thông, nhưng cọng linh vũ đó chưa hề đưa tới thiên phạt cắn trả, hôm nay vẫn ở chỗ cũ trong tay Thiên Tượng lão tổ. Hơn nữa Thiên Tượng lão tổ còn phát hiện, khai thiên thần thông phong ấn trong linh vũ tựa hồ không biến mất, mà là đang chậm rãi thu nạp linh khí tràn ngập trong hư không bốn phía, phảng phất tự đi khôi phục vậy, chẳng qua quá trình khôi phục hiển nhiên cực kỳ rất dài.
Một đoàn hỏa diễm trong tay Lục Bình hiển nhiên không thể trở về hóa thành thất sắc linh vũ nữa, nhưng hắn lại nhận ra một đoàn hỏa diễm là một đoàn hành hỏa bản nguyên chi khí cực kỳ tinh thuần ngưng tụ mà thành. Sau khi Chân Linh tu sĩ bước đầu ngưng tụ thành hỏa chúc tính, đối với tu vi tăng trưởng bổn nguyên rất có hữu ích viên mãn.
Lúc này Lục Bình cần phải nhanh một chút trở về Hà Bắc tu luyện giới ổn định cục diện. Lần này cùng Dương Hi lão tổ ở Bắc Băng nguyên đại chiến hai ngày gây ra động tĩnh lớn như vậy, tu luyện giới lúc này sợ rằng sớm đã bị huyên náo phí phí dương dương. Nếu mình không thể kịp thời chạy về, không gánh nổi một ít thế lực nhận định Lục Bình không là đối thủ của Chân Linh tu sĩ nhân cơ hội làm khó dễ Chân Linh phái.
Nhưng trên thực tế Lục Bình trở về đúng là chấn nhiếp toàn bộ đối thủ của tu luyện giới Lấy Thuần Dương tu vi lực địch Chân Linh!
Nơi này là Trung Thổ tây nam địa vực, là chỗ tiếp giáp giữa Vô Tận Sơn Mạch và Tây Hoang chi địa. Khí lưu ôn nhuận từ nam hải tới mang đến nước mưa đầy đủ cho nơi này, những địa thế cao vút lại khiến cho nơi này rất khó tạo thành rừng rậm diện tích lớn, ngược lại thì mảng lớn thảo nguyên khiến cho đây nhìn qua điểm phô một tầng địa thảm màu xanh biếc.
Mấy chục đạo độn quang lúc này đang xẹt qua bầu trời tới phía trong, người đầu tiên trong độn quang chính là Cửu Huyền lâu đã từng là thứ nhất đích truyền Nhất Nguyên lâu chủ Ngụy Chấn. Mấy chục đạo độn quang còn lại sau lưng là một phần nhỏ tinh anh tu sĩ có chừng của Cửu Huyền lâu còn dư lại từ Trung Thị Thanh Minh Giang trung hạ du địa vực một đường phá vòng vây tới, trên người bọn họ gánh vác là cả Cửu Huyền lâu truyền thừa kéo dài.
Trung Thổ đã không còn là đất đặt chân của Cửu Huyền lâu, những thế lực lớn nhỏ chia nhau Cửu Huyền lâu lúc này hận không giết chết hết toàn bộ tất cả mọi người Cửu Huyền lâu tu sĩ, cũng khiến cho vật mà bọn họ nắm trong tay vĩnh viễn không lo lắng gì ở phía sau nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể thoát khỏi Trung Thổ, đi tới đất nghèo nàn rất hiếm vết chân người này, ý đồ ngày nào đó sẽ cuốn gói trở về.
Ngay lúc đó, từ trong độn quang truyền đến một tiếng thét kinh hãi, khiến cho độn quang chỉnh tề ở bầu trời nhất thời lọt vào trong hỗn loạn.
– Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra?
Ngũ Hành lâu chủ đang muốn há mồm hỏi thăm, chỉ thấy sắc mặt của Ngụy Chấn biến đổi lớn, vội vàng đè xuống vội vàng trong lòng, âm thầm truyền âm hỏi thăm, đồng thời cũng đang nhắc nhở hắn chú ý tâm tình của Cửu Huyền lâu đệ tử chung quanh.
Ngụy Chấn làm người chưởng đà tương lai đã từng nội định của Cửu Huyền lâu đương nhiên năng lực xử kinh bất biến tương đối ưu tú. Dù cho ban đầu Cửu Huyền lâu bị mười đại Thuần Dương liên thủ đánh lén công phá, cũng do hắn tổ chức một nhóm đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất của Cửu Huyền lâu trong thời gian hơn trăm năm kế tiếp tránh thoát các đại tông môn tìm tòi giám thị, vì Cửu Huyền lâu bảo vệ mầm móng truyền thừa tinh thuần nhất. Năng lực của hắn sớm đã lấy được sự công nhận của lực lượng còn sót lại của tất cả Cửu Huyền lâu bao gồm Dương Hi lão tổ trong đó.
Nhưng Ngụy Chấn mới vừa trong nháy mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi rõ ràng, mặc dù bởi vì Ngũ Hành lâu chủ nhắc nhở chỉ có thời gian chốc lát, nhưng vẫn khiến cho không ít Cửu Huyền lâu tu sĩ có lòng để mắt.
– Đại sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tuần Lục Hợp cùng Tam Tài lâu chủ hiển nhiên cũng chú ý tới thần sắc trước đó của Ngụy Chấn, theo sát Ngũ Hành lâu chủ cũng truyền âm hỏi thăm.
Ngụy Chấn âm thầm hít một hơi tựa hồ phải hết sức bình phục tâm tình hốt hoảng phiền não trong lòng, hướng ba người truyền âm trả lời:
– Ba vị sư đệ làm bộ như không chuyện gì xảy ra cho tốt, vị huynh trông coi hồn đăng của Dương sư tổ, tắt rồi!
Tam Tài lâu chủ cùng Ngũ Hành lâu chủ trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng hai tay của Tam Tài lâu chủ rúc vào trong tay áo lại đang run rẩy. Còn Ngũ Hành lâu chủ trên mặt biểu lộ nhìn như lạnh nhạt, thực ra là một mảnh cứng ngắc, chỉ có Tuần Lục Hợp bởi vì khi kẹt thủ trong không gian liệt phùng được Dương Hi lão tổ dạy dỗ nhiều, hai người tình cảm thâm hậu nhất, đột nhiên nghe tin tức này nhất thời không thể kìm giữ được, không kịp nhớ truyền âm, kích động nói:
– Cái gì, không thể nào…
– Lục sư đệ!
Tam Tài lâu chủ mắt thấy không ít Cửu Huyền lâu tu sĩ bốn phía bởi vì một tiếng quát to của Tuần Lục Hợp mà biến sắc, không khỏi sắc mặt trầm xuống, cắt đứt Tuần Lục Hợp, cao giọng nói:
– Có gì không thể nào? Lục Thiên Bình đó tin đồn đã từng lấy Thuần Dương tu sĩ thoát được tánh mạng trong tay Thủy Tinh cung Chân Linh lão tổ, lại đã từng cùng Ngũ Hành lão tổ Nghiễm Nguyên cư sĩ giằng co Trung Thổ. Thực lực như thế đủ chống đỡ Chân Linh phái cường thể tham gia tranh đoạt trong Thương Sơn cự hình linh thạch khoáng mạch.
– Tiểu đệ chính là nghĩ không thông, Thương Sơn linh quáng vốn còn có Cửu Huyền lâu ta một phần phân ngạch. Hôm nay Cửu Huyền lâu ta mặc dù tạm gặp khó khăn, không thể không từ bỏ linh thạch phần ngạch đó, nhưng Chân Linh phái công khai tham dự vào thì đạo lý ra sao? Cử chỉ này của Thiên Huyền tông cùng Ngũ Hành tông chẳng những dẫn sói vào nhà, thật làm người ta ảo não.
Tuần Lục Hợp cũng lập tức phản ứng lại. Tin tức Dương Hi lão tổ vẫn lạc lúc này kiên quyết không thể để cho những người khác biết được. Nếu không mọi người tất nhiên sẽ tinh thần tán loạn, vì vậy lập tức Tam Tài lâu chủ nói vòng vo như vậy.
Không có Chân Linh tu sĩ trấn giữ, một mớ tinh anh cuối cùng này của Cửu Huyền lâu còn có thể tụ lại chung một chỗ hay không còn chưa biết. Lúc này chỉ có tạm thời giấu giếm tin tức, đợi đến sau khi mọi người an đốn xong, làm hết sức thu hẹp các loại truyền thừa Cửu Huyền lâu nắm giữ trong tay mọi người sau đó thức dậy suy nghĩ thêm những thứ khác.
Ngay vào lúc Tuần Lục Hợp vừa dứt lời, từng trận tâm quý không khỏi tới trong lòng, tóc gáy trên người đều dựng lên, phảng phất có nguy hiểm tuyệt đại lập tức đánh đến nơi trên người mình vậy.
– Cẩn thận sau lưng!
Cách đó không xa Ngụy Chấn vành mắt tấn rách điên cuồng hét lên với Tuần Lục Hợp.
Tuần Lục Hợp rốt cục phát giác nguy cơ tới từ bên trái phía sau mình, nhưng lúc này muốn tránh né đã không còn kịp rồi, chỉ có thể lựa chọn đón đỡ!
Trong khoảnh khắc, Tuần Lục Hợp trong lòng lạnh một mảnh: Thuần Dương tu sĩ, đánh lên mình lại là một vị Thuần Dương tu sĩ!
Ý niệm mới dâng lên từ trong đầu, một cổ cự lực không ngờ lại truyền tới từ phía bên phải. Tuần Lục Hợp trong giây lát đó bị đụng bay ra, ngay cả ý thức của hắn cũng giống như lập tức bị đụng bay ra xoay tròn giữa không trung, lại rõ ràng nghe được ngũ sư huynh hét lên bi thảm:
– Tam sư huynh!
Chuyện gì xảy ra, bị đánh lén rõ ràng là Tuần Lục Hợp ta, sao Ngũ sư huynh lại kêu Tam sư huynh chứ?
Ý thức của Tuần Lục Hợp đột nhiên ngẩn ra, từ trạng thái mới vừa hồn hồn ngạc ngạc kinh tỉnh lại: không đúng, trước đó đánh lén là tới từ bên trái phía sau mình, loại sát ý lồ lộ ấy đối với một vị đại tu sĩ mà nói kiên quyết không phán đoán sai lầm.
Nhưng cuối cùng đánh bay mình là cự lực tới từ phía bên phải!
Phía bên phải! Đánh bay!
Mình không bị người đánh trộm, mình được người cứu!
Tuần Lục Hợp tỉnh lại hết sức vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, muốn khống chế lại thân thể bị đánh bay của mình.
Nhưng khi chân nguyên theo huyết mạch vận chuyển, mới phát hiện mình lúc này bị đụng nửa người tê dại vô cùng, vô luận là huyết mạch hay là chân nguyên lên cấp vận chuyển không thuận. Vì vậy Tuần Lục Hợp trong lúc nhất thời không ngờ cũng không khống chế được thân hình của mình, có thể thấy lực lượng lúc trước mình bị đánh bay bao lớn. Đồng thời cũng nói người cứu mình lúc ấy dưới tình thế cấp bách đã không cách nào tới kịp khống chế lực đạo tự thân nữa.
Cứu mình chính là…
Tam sư huynh!
Nghĩ tới lúc nãy nghe được ngũ sư huynh hét thảm, Tuần Lục Hợp làm gì không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì. Không đợi bi phẫn trong lòng hắn dâng lên, thân thể lộn một cái giữa không trung đã khiến cho hắn trong nháy mắt thấy chỗ hắn đứng thẳng lúc trước xảy ra chuyện gì!
Tam Tài lâu chủ đánh bay Tuần Lục Hợp, mà rốt cuộc hắn tránh không khỏi người đánh lén tập sát. Nửa người đều bị linh bảo “Minh Nguyệt quyết” phá hủy, tâm hạch không gian kể cả pháp tướng toàn bộ hóa thành hư vô sinh cơ sớm đã hoàn toàn không còn!
“Minh Nguyệt quyết”, là Thiên Nguyệt tông Mãn Nguyệt lão tổ!
Tuần Lục Hợp xót xa, chỉ thấy đại sư huynh cùng ngũ sư huynh đã xông tới trước. Tuần Lục Hợp hết sức muốn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, bất đắc dĩ mãi không thể khiến cho huyết mạch nửa người hoàn toàn thông suốt.
Phịch!
Thân thể của Tuần Lục Hợp đập rơi vào trên một mặt vách núi, trực tiếp tạo thành sơn bằng phạm vi nhỏ. Nhưng một cái đập đó cũng khiến cho huyết mạch nửa người hoàn toàn thông suốt.
Tuần Lục Hợp khắp nơi đều máu tươi trong đống loạn thạch, nhưng lập tức đứng lên, khắp mọi nơi cự thạch bay loạn. Tuần Lục Hợp hết thảm một tiếng, vọt tới Mãn Nguyệt lão tổ đang hàm chiến cùng đám người đại sư huynh, ngũ sư huynh.
Đối mặt Cửu Huyền lâu tu sĩ coi chết như thuộc về vây công, Mãn Nguyệt lão tổ mặc dù kinh ngạc nhưng chưa hề hốt hoảng, ngược lại cười to “ha ha”, nói:
– Dương Hi lão tổ nhà ngươi tùy ý tàn sát bổn tông đệ tử có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay? Hôm nay Dương Hi đã vẫn lạc, hôm nay chính là thời khắc toàn thể Cửu Huyền lâu ngươi hoàn toàn bỏ tên với tu luyện giới!
Ngụy Chấn cắn răng rống giận:
– Yêu phụ hoặc ngôn, Dương Hi sư tổ đã thành tựu Chân Linh, tu luyện giới còn có ai có thể giết ông ta. Chư vị đồng môn sư huynh đệ, bọn ta liên thủ ứng địch, lấy đó báo thù cho Tam sư đệ!
– Giết mụ ta!
Tuần Lục Hợp giống như phong hổ. Hắn theo Dương Hi lão tổ tu luyện hơn trăm năm, chẳng những cùng Dương Hi lão tổ tình cảm gần nhất, sau nhiều năm được tập trung đầu tư thực lực đề thăng cực nhanh. Lúc này hắn toàn lực thi triển, không ngờ lại nhất cử thay thế Ngụy Chấn, trở thành chủ lực của Cửu Huyền lâu chúng tu vây công Mãn Nguyệt lão tổ.
Ngay cả Mãn Nguyệt lão tổ những năm gần đây bởi vì lấy được Cửu Huyền lâu truyền thừa mà thực lực đề thăng cực nhanh, nhưng đối mặt Cửu Huyền lâu hơn mười vị pháp tướng trung hậu kỳ tu sĩ liên thủ vây công một thời gian cũng chống đỡ không xong, bị mọi người liên thủ đánh thảm hại không dám tiến, trên người đã mang mấy chi vết thương.
– Phùng Lục đạo huynh, ngươi còn không ra tay sao?
Mãn Nguyệt lão tổ hét lớn làm cả Cửu Huyền lâu tu sĩ sắc mặt như tro tàn!