Chương 1555: Chém vượn (thượng)

Chém vượn (thượng)

Lý do của Điệp Tiên Tử đương nhiên không thể khiến cho đám ba người Lục Bình hài lòng. Linh Minh Lão Viên càng thêm cả giận nói:

– Chuyện nực cười, bọn ta cửu tử nhất sanh mới đổi lấy cơ hội lại bị các hạ khuấy nhiễu, lần này thả hổ về núi, nói không chừng kế tiếp chính là khôi lỗi đó tới giết bọn ta!

Không chỉ Tiêu Bạch Vũ cùng Linh Minh Lão Viên, trên mặt của hai người Lục Bình và Mễ Huyền Sách đều rất khó coi, thậm chí trong lòng đều đang hoài nghi Hồ Điệp Tiên Tử tất nhiên có mưu đồ không cho người biết.

– Đạo linh quang ba tấc đó hiện giờ đã bị Lục đạo hữu tiêu diệt, tổ tiên chân thân biến thành khôi lỗi tất nhiên tinh nguyên tổn hao nhiều, thực lực đã mất hơn phân nửa, trong thời gian ngắn muốn khôi phục cũng không thể nào. Nếu tổ tiên khôi lỗi chân thân chạy trốn là bởi tại hạ, như vậy lập tức do tại hạ tự tay đánh nát chân thân, vậy được không?

Hồ Điệp Tiên Tử tự biết đuối lý, cũng biết mọi người tại chỗ sợ là cũng không tin lý do miễn cưỡng của bà ta, vì vậy trầm ngâm nói:

– Tại hạ cùng bất mãn chư vị, tổ tiên Chân Linh mặc dù có lẽ đã vẫn lạc, những năm đó khai thiên thất tổ tề tụ thông đạo đại trận, làm sao không để lại hậu thủ để ngừa vạn nhất. Mà tổ tiên lưu bố cục có lẽ trong chân thân, căn cứ Thiền Chi nhất mạch của ta lưu truyền xuống ghi lại, chút thứ đó không trực hệ huyết mạch không thể thừa kế. Đây là nguyên nhân chủ yếu trước đó tại hạ vì sao ngăn cản Tiêu đạo hữu tổn thương tổ tiên chân thân.

Trong lòng Lục Bình chợt động, nhớ tới trước đó khi đấu pháp với Giao đạo nhân khôi lỗi chân thân, thi triển thần thông không ngờ lại có thể bị Lục Bình quỷ dị thu nạp đồng thời cũng xúc tiến tạo thành việc Lục Bình ngưng tụ Bản nguyên thần thông mới. Nhưng sau đó hắn lại liên tiếp cùng Loan đạo nhân và Thiền đạo nhân khôi lỗi chân thân đấu pháp, loại biến hóa quỷ dị đó chưa từng xuất hiện lần nào nữa.

Trên mặt của Lục Bình bất động thanh sắc, trong miệng lạnh nhạt nói:

– Hồ Điệp đạo hữu cũng vận khí tốt, như vậy tính ra ngược lại bọn ta càn rỡ rồi sao?

Hồ Điệp Tiên Tử đối với Lục Bình không có sự lạnh nhạt trước đó khi đối thoại cùng Tiêu Bạch Vũ, trong thần sắc lộ ra trịnh trọng rất nhiều, giải thích:

– Không dám, hôm nay trong thông đạo đại trận này nguy cơ tứ phía. Người giật dây đến bây giờ vẫn chưa từng hiển lộ hành tung. Hôm nay chẳng qua là bảy vị lão tổ chân thân khôi lỗi làm cho bọn ta hao binh tổn tướng, sau nữa còn không biết có bao nhiêu thủ đoạn hiểm ác. Vì vậy như vậy phàm có một đường cơ hội để thăng thực lực của bọn ta không thể bỏ qua. Bên bọn ta mạnh chính là bên kia sẽ yếu đi, kính xin Lục đạo hữu thứ lỗi.

Tiêu Bạch Vũ lạnh lùng nói:

– Hay cho cái câu “Bọn ta mạnh lên là bên kia yếu đi”, nhưng chỉ có bọn ta bỏ ra cái giá cao như vậy, lợi ích này tất cả lại thuộc về các hạ, đối với bọn ta có ích lợi gì?

Lụa mỏng che mặt Hồ Điệp Tiên Tử khẽ nhúc nhích, nhưng không cách nào làm người ta thấy rõ ràng nét mặt của bà ta. Tuy nhiên ngôn ngữ của Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên cũng làm bà ta rất không thích, giọng nói không khỏi lạnh mấy phần, nói:

– Lúc này đang là lúc bọn ta đồng cho công tể, kính xin Tiêu đạo hữu lấy đại cục làm trọng!

Tiêu Bạch Vũ thần sắc càng giận, khai thiên đoạn kiếm quanh quẩn quanh người phảng phất cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, không khỏi phát ra hàng loạt chiến minh. Lục Bình một bên đưa tay chợt đờ, nói:

– Tiêu đạo hữu bớt giận!

Khi Lục Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía phương hướng Hồ Điệp Tiên Tử, hắn như cười như không nhìn về phía Hồ Điệp Tiên Tử, nói:

– Đạo hữu nói không phải không đạo lý. Tuy nhiên đạo hữu muốn được di trạch của Thiền đạo nhân chân thân cũng đã đành, nếu bọn ta để đạo hữu qua như vậy, thế thì khôi lỗi đuổi sau lưng đạo hữu còn muốn bọn ta cùng giúp đạo hữu ngăn cản hay không?

Tiêu Bạch Vũ giận dữ mà cười, nói:

– A ha!! Hồ Điệp đạo hữu có ý giỏi tính toán. Tiêu mỗ vốn tưởng rằng các hạ là đánh lui một vị lão tổ khôi lỗi chân thân lúc này mới chạy tới tăng viện, không ngờ thì ra là bị người một đường đuổi giết đến đây. Đại nghĩa lâm nhiên đoạt lợi ích của bọn ta, còn không biết xấu hổ muốn bọn ta vì các hạ ngăn cản tai ương sao?

Tiêu Bạch Vũ vốn không phải người miệng lưỡi sắc bén, lúc này vì Hồ Điệp Tiên Tử gây nên bị chọc giận, giữa ngôn ngữ cũng theo đó khắc bạc rất nhiều.

Cách đó không xa hư không chấn động, có người thi triển không gian thần thông phi độn tới. Phương hướng chính là chỗ lúc trước Hồ Điệp Tiên Tử tới, hiên nhiên Lục Bình nói không ngoa.

Lần này dù Mễ Huyền Sách một mực một bên im lặng không lên tiếng cũng không nhịn được cả giận nói:

– Hồ Điệp đạo hữu cử chỉ này rất không nên!

Mễ Huyền Sách sau khi được Lục Bình cứu đã biết được thực lực tự thân thuộc hàng lót đường cho các Chân Linh tu sĩ đây, thế nên lúc này mới một mực vững vàng đi theo Lục Bình, vì chính là có thể làm hết sức tranh một đường sinh cơ. Nhưng khi ông ta đối mặt những Chân Linh cường giả khác là vô cùng cẩn thận, chỉ sợ đắc tội những người khác.

Hôm nay người này đàng hoàng không nhịn được nổi giận chỉ trích, có thể thấy Hồ Điệp Tiên Tử gây nên thật làm người ta ảo não.

Hồ Điệp Tiên Tử không ngờ Lục Bình lại có thể nhanh như vậy liền phát hiện Viên đạo nhân chân thân khôi lỗi đuổi theo sau lưng. Khi Lục Bình điểm phá sự tính toán của bà ta, bốn người trong lúc lơ đãng ngăn cản đường đi của bà ta truy kích Thiền đạo nhân chân thân khôi lỗi.

Đè xuống sự kiêng kỵ trong lòng đối với Lục Bình, bà ta cũng biết lúc này mình đã phạm vào chúng giận, vì vậy nói thẳng:

– Lúc này tại hạ một mực cùng một cự hán khôi lỗi đấu pháp, tựa hồ là Viên đạo nhân chân thân khôi lỗi. Tại hạ vốn đã thi triển một ít thủ đoạn thoát khỏi khôi lỗi đeo bám, lại chẳng biết tại sao lại bị người này tìm được tung tích, không khỏi chư vị hiểu lầm. Tại hạ sẽ xuất thủ chính diện ngăn trở truy binh, nhưng đến lúc đó kính xin chư vị có thể xuất thủ tương trợ. Lấy năm người bọn ta liên thủ, tiêu diệt Viên đạo nhân chân thân khôi lỗi không phải là việc khó!

Không ngờ Hồ Điệp Tiên Tử vừa dứt lời, Linh Minh Lão Viên lại nói:

– Muốn bọn ta trợ giúp cũng không phải là không thể được. Tuy nhiên kính xin đạo hữu nói rõ Thiền đạo nhân khi xưa rốt cuộc để lại hậu thủ như thế nào? Nếu đều là khai thiên thất tổ, lão tổ của Viên Chi nhất mạch ta cũng chưa chắc không vì huyết duệ của ông ta lưu lại hậu thủ!

– Đúng như trước đó đạo hữu nói, nếu lão phu may mắn cũng có thể từ trên người Viên lão tổ được chút di trạch lợi ích, đối với bọn ta đả thông thông đạo đại trận cũng có sự giúp ích lớn lao!

Linh Minh Lão Viên nói như vậy chẳng những làm Hồ Điệp Tiên Tử sững sờ một chút, chính là Lục Bình cùng mọi người cũng thần sắc biến ảo. Nhưng cuối cùng đám người Lục Bình chưa từng nói gì, chẳng qua nhìn Hồ Điệp Tiên Tử lựa chọn ra sao.

Hồ Điệp Tiên Tử thở dài một cái, nói:

– Bất kể chư vị tin hay không thật ra thì tại hạ đối với mấy vị khai thiên lão tổ rốt cuộc bày ra hậu thủ bực nào cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi thời cơ đến, những lá bài tẩy đó dĩ nhiên sẽ hiển lộ. Giống như Bằng đạo nhân lưu lại Vũ Văn thế gia cùng với ma la tai ương. Giao đạo nhân trồng Long Hòe đại thụ vân vân. Về phần những di trạch khác có để người đoạt được hay không, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân người trong cuộc hiểu rồi. Nhưng mà điều thời cơ vén lên chút lá bài tẩy rốt cuộc là gì người nào cũng không biết. Bọn ta cũng chỉ có thể bị động chờ đợi!

– Các hạ quả thật là đưa đẩy quá khéo quá nhẹ nhàng!

Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên không tin tưởng Hồ Điệp Tiên Tử nói.

Hồ Điệp Tiên Tử thở dài nói:

– Tại hạ cũng biết mình nói rất khó được chư vị tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Cho dù tại hạ cũng không biết hậu thủ mà Thiền đạo nhân lưu lại rốt cuộc là gì, điều có thể làm cũng chỉ có thể tự tay đánh vỡ chân thân khôi lỗi, xem có thể lấy được những thứ di trạch đó hay không!

Linh Minh Lão Viên còn đang muốn nói gì, một bên Lục Bình trực tiếp ngắt lời nói:

– Tốt lắm, có thì ta mừng, còn không được thì âu là do cái mạng của ta vậy. Viên đạo nhân chân thân khôi lỗi đó đã đến rồi!

Mọi người lâm nhiên nhìn lại, thấy trong hư không chẳng biết lúc nào ngưng tụ một đoàn nguyên khí tuyền qua. Một tiếng rống to mới vừa vang lên, một cự hán tu sĩ đã xuyên qua hư không đập tới mọi người từ trong nguyên khí tuyền qua.

– Cẩn thận!

Hồ Điệp Tiên Tứ quát ngọt một tiếng, tay xinh đẹp chợt vung. Một cái huyết châm ba tấc đã biến mất không thấy đâu nữa, duy có một đạo ánh sáng đỏ như màu máu khuấy lên huyết tinh khí tức nồng nặc làm người ta nôn mửa.

Viên đạo nhân chân thân khối lỗi phát ra một tiếng rống to giữa không trung, tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ Hóa Huyết Thần Châm, đưa ra cự chưởng cầm một cái trước người. Tinh Không Nguyên Khí tràn ngập trong không gian mấy trăm trượng trước người nhất thời biến mất không còn. Hơn nữa một cỗ lực lượng quỷ dị tràn ngập bên trong phạm vi cự chưởng bao phủ phàm có thần thông thuật pháp tiến vào phạm vi một chưởng này bao phủ, tinh nguyên pháp lực ngưng tụ trong đó sẽ gia tốc giải tán, uy lực đương nhiên cũng tiêu tán theo.

Viên đạo nhân khi còn sống am hiểu điều khống thiên hạ linh mạch, thần thông của ông ta hiển nhiên có liên quan nhiều với điều này. Khôi lỗi đạo nhân một chưởng sẽ có thể hút hết nguyên khí mấy trăm trượng trước người, vẫn có thể thông qua hấp thu uy năng dựng dục trong thần thông tới hóa giải thế công của đối thủ, hiển nhiên không thể nghi ngờ là Viên đạo nhân chân thân khôi lỗi.

Huyết châm ba tấc vốn ra vào hư không làm người ta khó lòng phòng bị. Nhưng nó bị một chưởng của chân thân khôi lỗi trước mắt liền phá hành tung của nó, khó đưa đến công hiệu đánh lén hơn nữa.

Linh Minh Lão Viên thấy vậy cũng phấn khởi linh bảo trong tay, lấy thiên quân chi thế đập tới chân thân khôi lỗi trước mắt.

Trong hư không chấn động rung chuyển cả lên. Phạm vi mà cứ hán khôi lỗi lấy thần thông bao phủ không ngờ lại bị oai một gậy của Lão Viên phá hủy. Nguyên khí bị thu nạp chảy ào ào ra, lần nữa tràn ngập thông đạo hư không.

Một kích này không chỉ là Linh Minh Lão Viên, chính là đám người Lục Bình, Tiêu Bạch Vũ một bên đang định xuất thủ cũng nhận ra được lấy thực lực của Linh Minh Lão Viên nhất định sẽ không có uy năng như thế, mặc dù trong tay ông ta cầm chính là linh bảo tương đương với khai thiên lục đại thần khí năm đó Viền đạo nhân sử dụng.

Trừ phi, trừ phi giống như Hồ Điệp Tiên Tử nói vậy, Viên đạo nhân đúng thật để lại hậu thủ, mà Linh Minh Lão Viên một gậy này đập xuống quả thật xúc động hết cơ duyên!

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset